Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thời điểm nam tu áo đen gõ vào cửa xe ngựa, đám người vây xem gần như đồng thời chuyển tầm nhìn lên cỗ xe.

Thoạt nhìn bề ngoài xe ngựa này cũng chẳng hề quá xa hoa nhưng tràn đầy đại khí, mặc dù trang trí trên xe không nhiều, cho dù mọi người nhìn không hiểu cũng vẫn nhận thấy độ tinh mỹ cực điểm trong đó, hai con ngựa phía trước béo tốt tráng kiện, bị đám đông vây xem cũng không hề sợ hãi, hiển nhiên đã được huấn luyện cực tốt.

Xe ngựa như vậy, không phải chỉ hộ nhà giàu bình thường có thể điều khiển nổi, chẳng qua nghe nói người có tiền tính khí đều không tốt lắm.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không khỏi kín đáo hướng ánh mắt có phần hả hê nhìn về phía nam tu áo đen kia.

Chẳng qua bất kể là nam tu áo đen hay những người vây xem cũng đều sợ ngây người trong nháy mắt màn xe bị xốc lên.

Cho dù trong giới tu giả mỹ nhân đầy dãy, nhưng Thẩm Trì cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, bất kể là tu giả chưa từng trông thấy hắn, nhìn thấy rồi sẽ không dời mắt nổi, càng chớ bàn đến những người phàm tục này.

Thẩm Trì cũng chẳng để ý đến những người đang kinh sợ, trực tiếp nhìn về phía nam tu áo đen đang ngăn trước xe: “Chuyện gì?” Giọng nói của hắn có hơi khàn, từng chữ nhả ra vô cớ mang theo sự lưu luyến, khiến người ta không nhịn được rung động trong lòng.

Thấy nam tu áo đen không trả lời, Thẩm Trì cũng không gấp, tiện thể ngồi xuống tấm nệm mềm đặt trước chỗ đánh xe.

Nam tu áo đen không nhận ra Thẩm Trì, có lẽ chỉ biết hắn chính là đệ nhất mỹ nhân tu giới Thừa Kiếm tông kia, chẳng qua Thẩm Trì lại thực sự biết người này.

Người này tên Quảng Thành Dần, trước đây đã từng gây khó dễ cho hắn ở đại lễ thu đồ Thừa Kiếm tông, song điều khiến Thẩm Trì kinh ngạc là với tâm tính ban đầu của người này, sau khi nhìn thấy chữ kia của hắn gần như chỉ có hai kết quả, một là bị đả kích mạnh, từ nay về sau sẽ xây thành một rãnh trời trên con đường tu đạo, cuộc đời này không còn khả năng tu hành; thứ hai cho dù vào những môn phái khác thì lúc tu hành sẽ sản sinh tâm ma, tu vi cao nhất tuyệt đối sẽ không vượt qua Kim đan.

Nhưng Thẩm Trì nhìn người trước mắt tu vi Kim đan sơ kỳ, người này đúng là đã trở thành loại khả năng thứ ba cực hiếm, đó chính là tột phá tâm chướng, phá đi rồi dựng lại.

… Thú vị đây.

Mãi đến khi Thẩm Vô Hoặc bước ra từ trong xe, Quảng Thành Dần mới hồi lại tinh thần, y nhìn Thẩm Trì, lại nhìn Thẩm Vô Hoặc, lúc này mới phát hiện ra mình không nhìn thấu tu vi của bọn họ, không khỏi kinh sợ, cung kính nói: “Tại hạ Quảng Thành Dần, ta muốn xin hỏi một chút, hai vị tiền bối có mang thừa bạc không?” Sau đó y truyền âm nói: “Bái kiến hai vị tiền bối, vãn bối có thể dùng linh thạch trao đổi ngân lượng với các ngài.”

Thẩm Trì chú ý đến ánh mắt Quảng Thành Dần dừng lại trên mặt Thẩm Vô Hoặc có hơi lâu, quay đầu nhìn sang Thẩm Vô Hoặc bèn phát hiện trên môi y có một vết cắn, thấy hắn nhìn qua, Thẩm Vô Hoặc còn có chút đắc ý nhếch môi với hắn.

Thẩm Trì ngây người, sau đó quay đầu lại, trong mắt xẹt qua ý cười, thực sự là ấu trĩ.

Cảm giác tâm tình của Thẩm Trì cũng không tức giận, nụ cười trên mặt Thẩm Vô Hoặc càng sâu hơn một chút, sau đó y thu lại biểu tình, ánh mắt nhìn về phía Quảng Thành Dần mang theo ý dò xét.

Quảng Thành Dần chỉ cảm thấy một luồng uy áp lạnh như băng đập đến trước mặt mình, ép cho y thở không nổi, y vội vàng rót linh lực vào hai chân mới không ngã xuống ngay lập tức, chẳng qua sắc mặt đã trắng bệch, trên đầu cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Trong lúc y sắp không nhịn được, đột nhiên nghe được một giọng nói truyền đến: “Bao nhiêu bạc?”

Theo giọng nói này cất lên, cơ thể Quảng Thành Dần cũng dần buông lỏng, vội vàng vịn lấy sư đệ đứng bên cạnh mới đứng vững.

“Sư huynh, ngươi không sao chứ?” Tu giả kia có hơi sợ hãi liếc nhìn hai người trên xe ngựa, truyền âm cho Quảng Thành Dần.

Quảng Thành Dần lắc đầu, lại quay sang mỉm cười với Thẩm Trì: “Hai mươi lượng bạc là được.”

Thẩm Trì gật đầu, nhìn sang Thẩm Vô Hoặc.

Thẩm Vô Hoặc có hơi không tình nguyện lấy ra một thỏi bạc ném qua cho Quảng Thành Dần.

Đơn giản như vậy?

Đám người vây xem vốn ngóng trông Quảng Thành Dần phải lúng túng, nhất là mấy người mưu tính muốn mua viên trân châu lớn, vẻ mặt không khỏi thất vọng.

Giao xong mười lượng bạc lệ phí vào thành, Quảng Thành Dần đưa mười lượng bạc còn lại cho ông lão đang nghìn ân vạn tạ, sau đó đứng ở cửa thành chờ xe ngựa hai người Thẩm Trì.

Sau khi Thẩm Trì ra mặt liền tiến vào xe ngựa, đến phiên bọn họ trả phí đương nhiên là Thẩm Vô Hoặc ra mặt, mọi người thấy vậy trong lòng không khỏi dâng lên nỗi thất vọng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong xe.

Sau khi giao phí xong, xe ngựa tự tiến vào thành, Thẩm Vô Hoặc chui vào xe ngựa vẻ mặt tủi thân nhìn Thẩm Trì chằm chằm: “Tiểu Trì quá đẹp.”

Thẩm Trì nhăn mày: “Ngươi thích dáng vẻ ta giống như kiếp trước?”

“Ta đều thích.” Thẩm Vô Hoặc đưa tay khoác lên người Thẩm Trì: “Tiểu Trì ra sao ta đều thích.”

Thẩm Trì: “…”

Cảm giác được trong lòng Thẩm Vô Hoặc truyền đến chân thành cùng một chút lo lắng không yên, Thẩm Trì không khỏi cười khẽ một tiếng, từ sau khi kết đạo xong, có lẽ do nguyên nhân tâm ý tương thông, dường như Thẩm Vô Hoặc ngày càng thú vị.

Thấy Thẩm Trì vui vẻ, Thẩm Vô Hoặc nhân cơ hội áp sát mặt lại.

Lúc xe ngựa lại lần nữa bị gõ cửa, hai người đã hơi thở dốc, Thẩm Trì một đạp đá Thẩm Vô Hoặc tới cạnh cửa: “Ngươi ra ngoài xem xem.”

Thẩm Vô Hoặc nhìn Thẩm Trì lúc này y phục đang mở rộng, ánh mắt hơi tối đi, đưa tay khép chúng lại thay Thẩm Trì rồi mới vén màn xe lên.

Ngoài xe chính là ba người Quảng Thành Dần, thấy nguời xuất hiện không phải Thẩm Trì, gương mặt bọn họ không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối, ngay sau đó lại bị vẻ mặt lạnh lẽo của Thẩm Vô Hoặc hù dọa.

Thấy ba người không nói lời nào, trong mắt Thẩm Vô Hoặc có hơi không vui: “Chuyện gì?”

Lúc này xe ngựa và mấy người đang ở trong một hẻm nhỏ vắng người, Quảng Thành Dần hành lễ đệ tử: “Vãn bối Quảng Thành Dần Sí Đan tông, mang theo sư đệ Dương Tông, sư muội Lục Uyển, bái kiến hai vị tiền bối.” Sau đó lập tức lấy một cái túi trữ vật, cung kính đưa cho Thẩm Vô Hoặc: “Đây là linh thạch để đổi lấy bạc ban nãy, xin tiền bối vui lòng nhận cho.”

Thẩm Vô Hoặc quét mắt qua chiếc túi trữ vật, bên trong có ít nhất trên trăm miếng linh thạch hạ phẩm, đối với tu giả mà nói, nó so với ngân lượng thế tục đáng giá hơn không chỉ gấp mấy vạn lần, trên mặt y cũng không lộ ra mảy may tâm tình, phất tay nhận lấy: “Được rồi, các ngươi có thể đi.”

Toàn thân ba người lại run lên, nhất là Quảng Thành Dần ở giữa giống như rơi vào trong kẽ băng, mãi đến khi xe ngựa đi xa mới hoàn hồn.

Nữ tu vỗ lên bộ ngực có hơi kinh hoảng, vẫn không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Sư huynh, hai người này ở phương nào? Hai mươi lượng bạc dù sao cũng không đáng giá 120 miếng linh thạch hạ phẩm.”

Quảng Thành Dần không nói gì, chỉ nhìn theo bánh xe đi xa có hơi run sợ.

“Ta cũng chưa từng gặp, nhưng nhìn tướng mạo lại có thể đoán ra một chút.” Dương Tông nói tiếp.

Nữ tu có hơi gấp: “Sư huynh nói mau.”

“Mấy tháng trước tu giới từng xôn xao huyên náo chuyện đệ nhất mỹ nhân kết đạo ngươi cũng biết chứ?” Thấy nữ tu gật đầu, Dương Tông cũng không chần chừ: “Vị trong xe vừa rồi, chắc hẳn chính là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết kia.”

Không phải nghi ngờ, vị còn lại đương nhiên là đạo lữ của hắn, nữ tu bỗng ngộ ra: “Ta còn nói, ban nãy ở cửa thành trông thấy hắn, mãi đến khi hắn quay lại xe ngựa mới hoàn hồn, thì ra do hắn quá đẹp, đáng tiếc hắn đã có đạo lữ rồi, haiz.”

Dương Tông: “…” Vị sư muội này, đã phạm si* thì thôi, còn nghĩ ra nguyên nhân đổ cho người khác, chẳng rõ nếu chưởng môn biết được hòn ngọc quý trên tay mình lại hành động như vậy thì sẽ nghĩ như nào, chẳng qua cũng may ánh mắt nàng không còn chăm chú trên người sư huynh nữa.

*Phạm si: chỉ sự mê luyến một người mà làm ra chuyện ngu ngốc.

Trong lúc Dương Tông đang vui mừng, đột nhiên nghe thấy Quảng Thành Dần hỏi: “Hắn tên là gì?”

Dương Tông ngẩn người: “Hả?”

Quảng Thành Dần nhìn y: “Người ở trong xe.”

Hiện nay ở tu giới, người nào không biết tên của đệ nhất mỹ nhân, chẳng qua Dương Tông cũng không dám lộ ra nửa phần mất hứng với vị sư huynh mặt lạnh này, vội vã đáp: “Hắn tên Vô Trì, là đệ tử thân truyền duy nhất của Minh Lệ trưởng lão Thừa Kiếm tông.”

“Không phải là đạo hiệu.” Quảng Thành Dần mấp máy môi, giọng nói hơi rét lạnh.

Dương Tông hơi kinh ngạc, vị sư huynh này ngoại trừ tu hành cũng chẳng quan tâm thứ gì lại biết để ý đệ nhất mỹ nhân? Nghĩ thế, y ngẩng đầu nhìn mặt trời đang ở trên đỉnh đầu chứ không phải ở phía tây, mới tiếp tục trả lời: “Điều này ta cũng trùng hợp nghe thấy người ta nói qua, nghe nói trước khi bái nhập thân truyền Thừa Kiếm tông, tên thế tục của Vô Trì tiền bối là…” Y ngưng mày suy nghĩ một lát, sau đó vỗ tay một cái: “Thẩm Trì!”

Dương Tông còn chưa dứt lời đã thấy Quảng Thành Dần đuổi theo hướng xe ngựa đã biến mất, y giật mình, ngơ ngác nói: “Có phải ta đã nói gì sai?”

Đúng lúc này, y thấy Quảng Thành Dần dừng lại, đứng trầm mặc phía cuối đường, lúc đến gần, dường như Dương Tông nghe thấy Quảng Thành Dần nói rằng: “Mà thôi, có lẽ hắn cũng chẳng để tâm đến lời cảm tạ này, ai bảo hồi đó ta…” Song lời Quảng Thành Dần quá nhỏ, nói cũng không rõ ràng, Dương Tông không nghe được hết câu.

Trên con phố phía bắc thành Vinh Cẩm, con đường này rất rộng nhưng do vắng người, biểu thị có phần hơi lụi bại, xe ngựa dừng lại trước hai pho tượng kỳ lân uy phong cao chừng ba người, từ đó nhìn vào bên trong, xuyên qua hơn mười dãy bậc thang chính là đại môn khí thế sơn màu đỏ đã đóng chặt, song có thể do thời gian dài chưa hề bảo dưỡng, màu nước sơn trên cánh cửa đã đầy vết sâu đục, sơn đỏ cũng tróc ra lỗ chỗ, bức hoành trên cửa có chút xiêu vẹo, tựa vào khung cửa mới miễn cưỡng không lung lay, hai chữ “Thẩm Phủ” bên trên từng ngỗ ngược với đời đã bị ăn mòn không còn hình dáng.

Thẩm Trì liếc nhìn, hạ màn xe xuống: “Đi thôi.”

Xe ngựa lộc cộc đi xa, lúc này khung cửa khẽ động ken két, đại môn cũ nát mở ra từ bên trong.

Một ông lão sáu mươi tuổi tóc hoa râm đứng bên trong cửa, nếu như Thẩm Trì nhìn thấy chắc chắn có thể nhận ra người này chính là tên hộ vệ nhỏ con từng cho hắn hai cái đùi gà bên trong địa lao.

Ánh mắt ông lão hơi mơ hồ nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa dần dần khuất xa một hồi lâu, mãi cho đến khi nó hoàn toàn biến mất mới khẽ thở dài một tiếng, lần nữa khép cửa lại.

Không bao lâu, xe ngựa lần thứ hai đi ra khỏi thành, dừng ở một khu phế tích ngoại ô phía đông thành.

Do niên đại xa xưa, dây mây quấn quít trên bức tường đổ nát, có chỗ còn xuất hiện mấy cây đại thụ cao vài trượng cành lá xum xuê.

“Tiểu Trì, đến rồi.” Thẩm Vô Hoặc vén màn xe lên, nói với Thẩm Trì.