“Ngươi tỉnh lại lúc nào a?” Cũng không biết có thấy nhiều ít.

... Không nói lời nào, chỉ là dùng mắt trừng ta.

“Ngươi khó chịu a?” Ta cười làm lành, không rõ lắm khả năng của y, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

... Vẫn tiếp tục trừng ta.

“Cái kia trước tiên tự giới thiệu một chút, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi Lạc Nghiễn, ta đã cứu ngươi hai lần nga!” Trước tiên phải tạo quan hệ tốt đã.

... Kiên nhẫn trừng.

“Vốn là ta quyết định chờ thương thế của ngươi được rồi, sẽ làm bảo tiêu kiêm gã sai vặt cho ta. Ta ni, đã phụ trách giúp ngươi đối phó những người truy giết ngươi đó, biết không?” Đem bàn tính trong ngực ra đánh kêu đinh đương.

... Tựa hồ lửa giận trong mắt đã phun ra.

“Cái kia, tránh cho ngươi lật lọng, chúng ta liền giấy trắng mực đen ký xuống thì tốt hơn.” Tự động quên ánh mắt sát nhân của y, kinh qua sự tàn phá của mẹ yêu, cả điểm ấy cũng không dám đối mặt, ta sau này thế nào có thể xưng danh trên giang hồ na!

Từ trong túi tìm ra chỉ bút, cúi người, để giấy lên trên lưng Mã viết: “Bán mình khế: bởi Lạc Nghiễn thiếu gia liều mình cứu bản thân hai lần, ơn đồng tái tạo. Bản thân không cách gì báo đáp, chỉ có bán mình làm nô quyết hầu hạ Lạc Nghiễn thiếu gia tả hữu. Người viết biên nhận.”

“Ngươi tên là gì? Không có ta viết không được.”

...

“Nguyên lai ngươi là câm điếc a? Hảo thương cảm! Ngươi đã tàn phế như vậy, những người đó thế nào lại không buông tha ngươi a! Thật là không có tính người mà! Không quan hệ, thếu gia ta thu ngươi. Chỉ cần ngươi sau này hảo hảo theo ta, bảo đảm ngươi sẽ nổi tiếng đích, sống khoái nhạc nga.” Không khỏi đồng tình nhìn y vài lần.

...

“Vậy ngươi không nói, ta coi như ngươi đồng ý rồi. Tên à, cho ngươi một chữ ‘ A Ngốc ’ là được rồi, tên xấu dễ nuôi. Ngươi chỉ cần ở trên mặt ấn một dấu vân tay là được rồi.” Xem ta phục vụ có chu đáo không a.

“Ta là Cổ Thiên Lặc, không phải là A Ngốc!” Rốt cục mở miệng rồi.

Ta ngây ngẩn cả người, thanh âm mềm mềm mại dễ nghe cư nhiên lại phát ra từ trong miệng nam tử anh tuấn dương cương trước mắt này!

“Cáp —— cáp —— cáp —— cáp ——” toàn bộ trong rừng vang vọng tiếng cười của ta.

Ôi mẹ ơi! Ta cong lưng tựa vào thân mã cười đến không dậy nổi, buồn cười quá a!

Ta xoa xoa nước mắt: “Huynh đệ, khổ cho ngươi rồi! Một đại lão gia như ngươi, cư nhiên lại có thanh âm ôn nhu như thế! Ta nếu là ngươi, đi uống a- xít sun-phu-rit( H2SO4) được. Phá la tảng đều bỉ giá thích hợp với ngươi.”

... Lại câm điếc rồi.

“Như vậy đi! Nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta thuận tiện làm người phát ngôn của ngươi luôn, được không?” Cố gắng không cười nghiêm túc nói.

...

Ta cầm lấy bút: “Ngươi nói ngươi gọi là Cổ Thiên Lặc đúng không?”

Chờ ta viết xong, bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp —— Cổ Thiên Lặc?! Là Cổ Thiên Lặc diễn vai Dương Quá sao?

“Đồng chí, ta đã tìm được ngươi rồi!” Kích động liền vọt tới trước mặt y, cầm tay y.

... Y dường như bị hành vi quái dị của ta làm kinh hách rồi.

Thừa dịp y đờ ra, ta đem bút lông phết mực lên ngón tay y, thuận lợi đóng dấu! Hắc hắc! Đồ ngốc!

“Ngươi? Biết ta là Cổ Thiên Lặc mà không sợ sao?” Nhịn không được mở kim khẩu.

“Sợ? Thế nào lại sợ! Ta đã muốn cùng ngươi kết giao thật lâu a, chỉ là vẫn không có cơ hội mà thôi. Hiện tại, chúng ta không nhận ra mới khó đó.” Nói xong, giơ giơ lên bán mình khế trong tay.

... Y tựa hồ chẳng muốn tính toán với ta, liền nhắm mắt ngủ.

Vừa lúc, ta cũng mệt mỏi rồi. Đem bán mình khế cất cẩn thận xong, ta bò lên trên ngưu xa, nằm ở bên người y mà ngủ.

Ngày thứ hai, ta đến trấn trên không xa tìm một khách điếm, còn tìm một đại phu tái chẩn đoán bệnh cho y. Đại phu bảo bởi sơ cứu rất tốt, y ngoại trừ mất máu quá nhiều có chút suy yếu ra thì không có trở ngại gì. Sau đó liền kê dược cho ta. Mấy ngày kế tiếp, chúng ta ở lại khách điếm, y cả ngày vận công chữa thương, mà ta cũng khá nhàn rỗi, tại trấn trên đi dạo tìm chuyện vui, còn nghe được không ít bát quái, trong đó cư nhiên có cả tin tức kinh thiên động địa về y..