Rốt cục an bài hoàn hảo mọi việc cho ngày cục cưng đăng cơ, đáng lẽ là đi nghỉ ngơi, nhìn cục cưng. Gần đây thế nào hắn lại không nghịch ngợm gây sự gì, tuy như vậy cũng tốt, nhưng lại khiến trong ngực ta có chút bất an. Đứa ngốc, cuộc sống hạnh phúc của ngươi không phải đang ở trước mặt sao? Còn có cái gì mà do dự chứ! Ngươi chỉ cần nắm vững là được.

Lắc đầu, muốn bỏ đi bất an trong lòng, ta bước nhanh đến Lưu Vân Hiên, nếu không nhanh lên một chút, phụ hoàng lại tới quấy rối. Tuy rằng tâm phúc của ta trong cung không ít, nhưng nhất định không thể gạt được cáo già như phụ hoàng a! Chứ nếu không thì thế nào mỗi lần quay về đều cách ta chỉ đúng một khoảng thời gian dùng một chén trà nhỏ.

Mới vừa đi vào Lưu Vân Hiên, không thấy cục cưng chào đón mà lại thấy hai tiểu thái giám thiếp thân của cục cưng cầm một phong thơ vẻ mặt khổ sở quỳ trên mặt đất cầu xin: “Bát điện hạ tha mạng! Thái tử để thư lại đi ra ngoài.”

“Cái gì?” Ta mặt xám như tro đống đinh tại chỗ, chỉ cảm thấy một tia hàn khí từ từ lan ra khắp tứ chi, thâm nhâjjjp đến tận xương, muốn cử động dù chỉ một chút cũng không thể.

Thời gian dường như đình chỉ tại giờ khắc này, thẳng đến sau một chén trà nhỏ, một người lớn giọng vọt tiến đến: “Long nhi, phụ hoàng đến thăm ngươi đây. Xem ta mang theo thứ gì tốt tới cho ngươi này. Đây chính là trích tinh hoàng triều đặc sứ tiến cống lai triêu hạ của ngươi...” Nhìn thấy chúng ta thần tình khác lạ đứng yên, cáo già ngừng lại, “Phát sinh chuyện gì?”

“Hoàng thượng, nô tài đáng chết. Nô tài cùng Tiểu Huyền tử đi hỗ trợ, trở về đã không thấy tăm hơi thái tử, chỉ tìm được thư của điện hạ lưu lại cho ngài cùng Bát điện hạ.” Tiểu Quế Tử gan tương đối lớn cầm thư giơ lên đỉnh đầu trình lên.

Phụ hoàng tiếp nhận thư của hắn, khẩn cấp mở ra, đọc lên: “Hôn nhẹ phụ hoàng, thứ lỗi cho nhi thần tùy hứng để thư lại trốn đi. Xin đừng trách tội Tiểu Quế Tử và Tiểu Huyền tử, bọn họ vô tội. Lập thái tử cũng không phải là trò đùa, quan hệ đến hạnh phúc vạn dân, nhi thần quen sống nhàn hạ, quả thật không gánh nổi trọng trách lớn như vậy. Cá nhân ta cho rằng Bát ca mới là người xứng đáng, hoàn thỉnh phụ hoàng châm chước. Cảnh cá chậu chim lồng trong cung không thích hợp với ta, vì vậy ta muốn đi tìm một mảnh trời thuộc về mình, vật niệm! Trân trọng! Con của người: Lý Mặc Trù lưu “

Ta vươn bàn tay run rẩy, cầm lấy bức thư cục cưng lưu cho ta lên xem. “Hôn nhẹ Nhược Nhược: xin lỗi, Nhược Nhược. Khi ngươi đọc được lá thư  này thì ta đã đi. Rất xin lỗi vì đã lừa ngươi. Kỳ thực ta không phải là Lý Mặc Trù. Mặc Trù chân chính đã chết. Trên thực tế, ta là người đến từ một thời không khác. Hoàng thượng tuổi đã lớn, chuyện này tùy ngươi quyết định có muốn nói cho hắn hay không. Hẳn là ngươi sẽ giải quyết tốt đi? Ta đã nghĩ kỹ rồi, thay vì để ngươi phụ tá ‘ Mặc Trù ’ làm thái tử, không bằng tự ngươi làm còn thích hợp hơn. Ngươi hung tài vĩ lược, bày mưu nghĩ kế, không có chỗ nào không được. Khiếm khuyết duy nhất của ngươi là một chữ “nhân”. Một nguyên nhân khác khiến ta ly khai là bởi vì không đành lòng thấy ngươi vì ta mà hóa thân thành Tu La, ta nghĩ đây cũng nhất định không phải là điều Mặc Trù muốn. Vì vậy ta phải ra đi, ngôi vị hoàng đế lưu lại cho ngươi, mong rằng ngươi có thể tạo phúc vạn dân, còn ta phải đi tìm một mảnh trời riêng thuộc về ta. Mặt khác, ta để lại thiên văn cho ngươi, hy vọng sau này có thể trợ giúp cho ngươi. Xin lỗi, ta yêu ngươi! Vật niệm! Trân trọng! Cục cưng yêu quý của ngươi lưu “

Ngực cứng lại, một ngụm máu tươi từ trong miệng ta phun ra...