Lâm Nam

Chương 43: C43 Chương 43

Đồ Nam trả điện thoại lại cho Tiết Thành, anh ta chẳng cần hỏi cũng biết kết quả, bèn đề nghị vừa xem thi đấu vừa đợi Thạch Thanh Lâm.

Lê Chân Chân đi trước, tìm một chỗ ngồi, rồi chỉ lên phía trên, “Đằng kia có phục vụ đồ ăn nhẹ, hai người cứ tự nhiên nhé.”

Đồ Nam liếc về phía đó, mấy người nhân viên phục vụ đang đứng cùng với xe đẩy đựng đồ ăn, bên trên bày bánh và trà.

Tiết Thành cũng ngoái lại nhìn, rồi nhỏ giọng nói với cô: “Đây là sản nghiệp của nhà cô ấy.”, anh ta chỉ về phía Lê Chân Chân, “Người có tiền đấy.”

Chẳng trách lại nói bằng giọng đãi khách như thế.

Trên khán đài lắp đặt mấy hàng ghế nhựa, phân khu ghế xanh ghế đỏ.

Lê Chân Chân ngồi xuống ghế ở giữa, Tiết Thành ngồi bên cạnh cô ấy.

Đồ Nam cố ý không ngồi cùng chỗ với họ, cô cảm thấy bạn bè người ta nói chuyện thân mật, cô đến là vì công việc, chẳng có gì để tán gẫu với người ta cả.

Cô lấy điện thoại, mở ra xem, không thấy có tin nhắn mới.

Tiết Thành quay đầu lại thì thấy cô đang ngồi ở hàng ghế sau, còn cách hẳn mấy ghế, lại trông thấy cô cầm điện thoại thì nở một nụ cười mờ ám, rồi ngoảnh đầu trở về.

Đồ Nam có cảm giác chút hành động nhỏ ấy đã bị anh ta nhìn thấy rõ mồn một rồi, chỉ đành coi như không biết, đưa mắt xuống sân thi đấu.

Trận đấu tennis, cô không có hứng thú. Nhìn chếch về phía bên phải, Lê Chân Chân lại đang xem một cách chăm chú, thỉnh thoảng Tiết Thành lại nhỏ giọng thảo luận mấy câu với cô ấy. Từ đầu đến cuối, cô ấy đều không ngoảnh đầu lại, dường như đã quên luôn ở đây còn có một người khác.

Đồ Nam cũng không quá để ý, cô cũng không thích gần gũi với người mới quen biết.

Cúi đầu nhìn điện thoại, đã mười phút trôi qua rồi.

Vừa rồi trong điện thoại Thạch Thanh Lâm nói cùng lắm là một tiếng sẽ đến nơi. Anh từ đâu đến, gấp gáp như vậy, liệu có đủ thời gian không?

Cô bỏ điện thoại vào túi áo, một lát sau lại lấy ra.

Lần đầu tiên có cảm giác, một tiếng đồng hồ lại dài đến vậy.

Cũng may là có một trận đấu, thời gian trôi đi dường như không quá chậm.

Đồ Nam không xem điện thoại nữa, mà thầm soát lại cốt truyện của bích họa, rồi cân nhắc xem tới đây sẽ phối hợp với Lê Chân Chân như thế nào, vừa nãy mới chỉ nói với cô ấy đôi ba câu đã chốt xong, nhưng vẫn chưa nói đến chi tiết cụ thể.

Bất giác, thời gian cũng trôi qua.

Có người ghi điểm, Tiết Thành và Lê Chân Chân đều vỗ tay tán thưởng.

Đồ Nam tranh thủ vào nhà vệ sinh.

Đến khi cô quay về thì có chuông báo tin nhắn Wechat.

Cô ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra xem.

Thạch Thanh: Tôi đến rồi.

Cô ngoảnh đầu lại, nhìn về phía lối vào, đúng lúc trận đấu bên dưới đến khúc gay cấn, một tràng reo hò vang lên, cô vô thức liếc xuống xem.

Lại nhìn về phía đằng kia, vừa lúc trông thấy bóng dáng người đàn ông.

Thạch Thanh Lâm đi qua cửa, cổ áo của chiếc áo khoác màu kaki trên người anh được dựng thẳng, vừa đi anh vừa đưa mắt tìm, không lâu sau, tầm mắt đã lia về phía bên này, bước chân cũng chợt trở nên nhanh hơn.

“Thanh Lâm đ ến rồi.”, Tiết Thành cũng phát hiện ra anh.

Qua khóe mắt bỗng thấy có người đứng dậy, Đồ Nam đưa mắt sang, là Lê Chân Chân, cô ấy đang nhìn về phía Thạch Thanh Lâm.

Tiết Thành khẽ kéo một cái, cô ấy lại ngồi xuống.

Nhìn thế này có vẻ như cũng quen biết nhỉ? Đồ Nam thầm nghĩ. Quay đầu lại, trước mắt bỗng tối sầm, người đàn ông kia đã ngồi xuống cạnh cô rồi.

Vừa ngồi xuống, anh liền ngả ra sau, tựa lưng vào thành ghế, một chân duỗi thẳng, không hề che giấu vẻ ủ rũ, ánh mắt đã dán chặt vào cô từ lâu, “Vừa phải gửi túi lại ở chỗ lễ tân, không muộn đấy chứ?”

Đồ Nam nhìn điện thoại, “Anh còn đến sớm tận mấy phút.”

Anh cười, “Sao lại đến đây?”

“Đến để gặp diễn viên múa kia.”

Thạch Thanh Lâm nhìn sang chỗ cạnh Tiết Thành, “Ừm.”

Anh không hỏi thêm gì, đúng như đã nói trước đó, anh hoàn toàn giao phó cho cô.

Đồ Nam trông thấy trên cổ anh còn đeo thẻ tham gia triển lãm, vừa nhìn đã biết là từ trung tâm triển lãm đến thẳng đây, bèn giơ tay ra chỉ. Anh cúi xuống nhìn, rồi lập tức gỡ ra, tiện tay đút vào túi áo.

“Anh có thể đến từ từ mà, không nhất thiết phải vội vàng.”, cô nhỏ giọng nói.

“Sợ cô đợi lâu.”

Câu này đến quá nhanh, Đồ Nam không biết nên trả lời thế nào. Trong tầm mắt, mái tóc của anh được ánh nắng rọi xuống, một quầng sáng nhạt bao quanh, khiến cả người anh như được nhuộm thêm một lớp màu ấm áp.

Bỗng một bàn tay duỗi ra, trong lòng bàn tay là một con mô hình màu đen, Thạch Thanh Lâm đặt nó lên đùi cô, “Cô chọn đấy, bắt buộc phải nhận.”

Thật ra đây chỉ là một món đồ nhỏ, anh không dám chắc Đồ Nam có thực sự muốn hay không, nhưng anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành đã phải đi xin một cô nữ sinh nhường lại cho rồi, không muốn cũng phải muốn.

Đồ Nam nhìn anh, cất con mô hình vào túi áo, nhưng vẫn không rút bàn tay đó ra, mà để yên bên trong lặng lẽ vuốt v e nó.

“Sao hôm nay ít nói thế?”, anh hỏi.

“Đâu có.”, không phải là ít nói, chỉ là trước mặt anh đột nhiên lại chẳng biết nên nói gì, mỗi câu mỗi chữ anh nói đều hướng về cô, khiến cô không khống chế được mà phải nghĩ ngợi lan man.

“Tôi còn tưởng cô không có gì để nói với tôi.”, anh cố ý trêu ghẹo, một tay xoa xoa bụng.

Đồ Nam không đáp lời anh, nhưng lại để ý đến hành động nhỏ này của anh, “Sao thế?”

“Chưa ăn cơm.”, anh cười, có vẻ hơi ngại, “Chạy đi vội quá.”

Thạch Thanh Lâm không đợi xe của ban tổ chức đưa đi, mà tự bắt xe đến đây, bữa cơm vốn đã được đặt xong rồi lại phải hủy, tới giờ đúng là hơi đói thật.

Đồ Nam trầm ngâm giây lát, rồi đứng bật dậy.

“Đi đâu đấy?”, anh hỏi.

“Đi ra đây một lát.”, Đồ Nam thấp giọng nói: “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Thạch Thanh Lâm thu hai chân lại, nhường đường cho cô, ánh mắt nhìn theo cô đi lên phía trên, sau đó vừa quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.

“Thanh Lâm.”, Lê Chân Chân gọi anh, “Lâu quá rồi không gặp.”

Thạch Thanh Lâm khẽ gật đầu, “Đã lâu không gặp.”

Tiết Thành nói: “Vừa đến một cái chỉ mải thì thì thầm thầm với người ta, quẳng hai đứa bạn này sang một bên rồi?”

Thạch Thanh Lâm khoác cánh tay lên thành ghế, đưa mắt nhìn xuống trận đấu đang diễn ra bên dưới, “Chắc tại giờ tôi dễ tính quá, nên mới để cậu học được cách dùng mồi câu tôi đến.”

Mồi là ai, có thể nhận ra rõ ràng.

Tiết Thành cười, anh ta biết tính tình Thạch Thanh Lâm, không phải anh đang giận thật, nhưng nếu đã nói ra rồi, thì nghĩa là ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

“Thì cũng phải câu được cậu mới nói chứ, bọn tôi cũng chỉ muốn tụ tập với cậu thôi mà.”, nói xong liền liếc sang Lê Chân Chân.

Từ lúc chào hỏi xong, Lê Chân Chân vẫn cúi đầu, không nói câu nào.

“Thì tụ tập, ít ra địa điểm cũng không tệ.”, ánh mắt Thạch Thanh Lâm vẫn không rời khỏi trận đấu tennis, nhìn dáng vẻ như thể đang rất muốn tập trung xem, cho dù trận đấu đã gần kết thúc rồi.

Vốn dĩ anh định sẽ tìm cơ hội dẫn Đồ Nam đi chơi, đổi là chỗ này thì cũng không phải là không được.

Tiết Thành mở đề tài, tranh thủ thảo luận với anh về trận đấu, rằng vừa rồi lúc anh chưa đến thì đã có một hiệp thắng thế nào, đặc sắc ra sao…

Chủ đề chuyển hẳn sang môn thể thao, câu nói vừa rồi bị gạt bay đi như không khí. Thạch Thanh Lâm chẳng nói mấy, chỉ nghe Tiết Thành liến thoắng không ngừng, vội vàng chạy đến đây đã mệt rồi, Đồ Nam lại đi mất, anh làm gì có tâm trạng nói chuyện.

***

Đồ Nam chỉ rời đi chừng năm phút, rất nhanh sau đó đã quay lại.

Tiết Thành thấy cô quay về thì nhanh chóng kết thúc chủ đề, ngoảnh đầu lại tiếp tục xem tennis.

Thạch Thanh Lâm nhìn theo cô suốt cả chặng đường. Cô đi ngang qua chân anh, hai đầu gối khẽ chạm vào nhau, một tay nhét vào trong vạt áo khoác, vừa ngồi xuống liền liếc về phía Tiết Thành, rồi mới nhìn sang anh.

“Cho anh này.”, bàn tay nhét trong vạt áo bỗng rút ra, cầm theo một cái gì đó, khẽ đập vào bụng chân anh.

Thạch Thanh Lâm cúi đầu nhìn, một cái túi giấy, được các ngón tay cô nhón lấy, do cú đụng chạm vừa rồi nên còn đang lủng lẳng.

Giọng cô còn bị đè thấp hơn cả trước đó, thế nên anh cũng nén giọng nhỏ lại theo: “Cái gì đây?”

Đồ Nam duỗi một tay khác ra, mở cái túi giấy, rồi nhặt lấy một miếng bánh ngọt từ bên trong.

Cô nhớ đến chỗ Lê Chân Chân nói lúc mới tới, ban nãy lại nghe anh bảo chưa ăn cơm, bèn nghĩ ngay ra chỗ đó, rồi qua hỏi thử xem có thể mang một ít đi được không.

Nhân viên phục vụ rất chu đáo, còn đi lấy túi giấy cho cô, đáng tiếc là trên xe chỉ có mấy món bánh ngọt, chọn mãi mới được mấy món ít đường, cô bỏ vào túi rồi xách về đây.

Lần đầu tiên làm chuyện này nên hơi chột dạ, vừa rồi cô có chút lo lắng hai người kia sẽ nhìn thấy, cũng may là họ đều không ngoảnh đầu lại.

Thạch Thanh Lâm vẫn ngồi yên, anh nhìn chằm chằm miếng bánh, ánh mắt dần dời lên khuôn mặt Đồ Nam, “Lấy riêng cho tôi à?”

Miếng bánh trong tay Đồ Nam đã được đưa đến trước mặt anh, rõ ràng như thế mà anh còn hỏi, đôi mắt đang nhìn anh không khỏi chớp khẽ một cái, “Ừm.”

Đột nhiên anh cúi thấp đầu, đang lúc cô thấy kỳ lạ thì anh lại ngước lên, trên mặt hiện một nụ cười tươi rói, hai mắt sáng lấp lánh, “Tốt thế cơ?”

Câu hỏi nửa đùa nửa thật, giọng nói trầm thấp quẩn quanh bên tai cô, làm cô cảm thấy bàn tay cầm miếng bánh đang khẽ run lên, cô lại đưa gần với anh hơn, “Nhanh lên.”

Thạch Thanh Lâm không nhận lấy, anh nắm chặt cổ tay cô, rồi cúi đầu, ngoạm miếng bánh trong tay cô vào miệng.

Đồ Nam sững sờ, nhìn anh ngẩng mặt lên, mà tay thì vẫn để nguyên tư thế ban nãy.

Anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt vừa đen vừa sâu, bàn tay vẫn không hề buông ra.

Bầu không khí bỗng có gì đó đang dần biến đổi.

Cho đến khi một tràng pháo tay vang lên, Thạch Thanh Lâm mới đưa mắt nhìn về phía trước, rồi buông tay ra.

Đồ Nam ngồi thẳng dậy, bất giác liếc về phía Tiết Thành, thu chặt bàn tay kia lại.

Tiết Thành quay đầu lại, “Đi thôi Thanh Lâm, xuống làm một trận nào!”

Bên dưới, trận đấu đã kết thúc rồi.

Kiểu thi đấu mang tính chất phô diễn thế này cũng chỉ có mấy người xem, vậy nhưng vẫn đấu một cách hoàn chỉnh.

Thạch Thanh Lâm chầm chậm gấp cái túi trong tay lại, “Vội vàng đến đây đã mệt chết rồi, ai mà muốn chơi tennis với cậu nữa chứ.”

“Thể lực trâu bò như cậu mệt làm sao được, đi nào, chẳng mấy khi có dịp.”

Lê Chân Chân đứng dậy, “Các cậu chơi đi, tôi phải đi tập lại mấy điệu múa cổ điển, để đợt tới đây còn hợp tác với các cậu.”

Cô ấy rời khỏi hàng ghế, đi về phía cửa vào.

Thạch Thanh Lâm nhìn Đồ Nam, “Cô chơi không?”

Cô lắc đầu, “Tôi không biết chơi.”

Tiết Thành nói: “Thôi, tôi với cậu chơi đi, bao nhiêu lâu rồi không chơi món này với cậu, cậu định không chia cho tôi chút thời gian thật đấy à?”, anh ta đi thẳng sang bên này, kéo Thạch Thanh Lâm dậy.

Thạch Thanh Lâm đứng dậy, lại nhìn Đồ Nam thêm lần nữa rồi mới đi xuống bên dưới cùng Tiết Thành.

***

Từ khán đài đi xuống tới sân tennis.

Tiết Thành đã chuẩn bị từ trước rồi, Thạch Thanh Lâm thì hoàn toàn chẳng có chút chuẩn bị nào. Anh cũng không mấy quan tâm, cởi áo khoác ra quẳng xuống cạnh lưới, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi.

Dụng cụ chơi vẫn để lại từ trận đấu trước, Tiết Thành ném vợt cho anh, “Cậu với Đồ Nam tình chàng ý thiếp thế cơ à? Cậu ngồi đấy cả buổi mà chẳng thấy cậu nhìn người khác. Chân Chân mới từ Mỹ về, khó lắm mới gặp nhau được một hôm, thế mà cậu còn chẳng thèm đoái hoài gì.”

Thạch Thanh Lâm một tay cầm vợt, một tay xắn ống tay áo, “Bị cậu chen ngang vào đấy thôi?”

Tiết Thành phát hiện ra ngay cả câu trả lời của anh cũng hoàn toàn không có sự tồn tại của Lê Chân Chân, bàn tay cầm vợt giơ lên, đánh bóng qua, “Xem ra chuyến này Chân Chân về đây chẳng có ý nghĩa gì rồi.”

Thạch Thanh Lâm đỡ bóng, lại phát sang, không hề đáp lời.

Tiết Thành khẽ cười, “Người ta theo đuổi cậu bao nhiêu năm ở Mỹ, cậu vừa về nước là đã lên kế hoạch về theo, giờ biết game của cậu cần người biết múa thì lập tức tích cực liên hệ, ngay cả vừa nãy phải đi thì cũng trong tâm thế tận tâm tận lực vì công việc của cậu, cậu không có gì để nói hả?”

Thạch Thanh Lâm hoàn toàn coi như không nghe thấy, anh cầm bóng đi về phía đối diện, ngước mắt nhìn lên khán đài, Đồ Nam đang ngồi ở đó.

Anh dừng lại, không đi nữa.

Tiết Thành nói mãi mà vẫn không nghe thấy anh trả lời, liền gào lên với anh: “Cậu nghĩ gì đấy!”

Nghĩ gì? Mọi thứ Thạch Thanh Lâm nghĩ đều là chuyện ban nãy bị chen ngang, đều là người con gái đang ngồi trên khán đài.

Dáng vẻ Đồ Nam vuốt v e con mô hình trong túi áo, dáng vẻ lấy bánh ngọt cho anh, lúc ấy suýt chút nữa anh đã muốn nói hết những lời vẫn đè nén bấy lâu ra.

Rồi anh nhớ đến điều cô đã nhắn trên Wechat, rằng cô quét dọn sạch sẽ rồi.

Đột nhiên Thạch Thanh Lâm rất muốn hút thuốc, lại ý thức được đây là sân bóng, nên mới không động tay nữa.

Tay không động đậy, nhưng tâm tư thì đang dao động không hề nhẹ, từ khi anh đi đến khi anh về, từng chút từng chút đều nhớ lại một lượt.

Anh quay đầu, sải những bước dài về phía bên ấy.

Tiết Thành gọi anh, “Cậu đi đâu đấy?”

Thạch Thanh Lâm đi thẳng về phía khán đài.

Đồ Nam nghĩ họ sẽ còn chơi một lúc nữa, đang chuẩn bị rời khỏi khu khán đài, đúng lúc đứng dậy định đi thì đột nhiên nghe thấy mình bị gọi tên: “Đồ Nam!”

Cô quay đầu lại, vừa hay trông thấy Thạch Thanh Lâm đang đi từ phía sân bóng về bên này, anh bỏ cả bóng cả vợt xuống đất, vòng qua cột lưới, đi sang rìa sân, hai tay chống lên rào chắn, nhảy qua, rồi đứng bên dưới cô.

“Em xem.”, anh giang rộng tay, lùi lại hai bước, ngửa đầu nhìn cô chăm chú, “Khách trọ như anh có được không?”