Người có biết cảm giác cả đời chỉ trung thành với một người là thế nào không?

Hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng tối xuyên qua ánh chiều tà tờ mờ mang đến tất cả hi vọng, quanh minh và mong đợi trong thế gian, như một cơn gió nhẹ thổi vào trái tim người, tựa một chùm nắng nhạt chiếu sáng cả thế giới.

Người quỳ xuống cam tâm tình nguyện dâng lên tất cả lòng trung thành cho hắn.

Mặc Ân Hoa khẽ hoảng hốt, y lộ ra biểu tình bi thương, nhìn thanh niên trước mắt, người ấy giống đang đứng trước tế tự trên thần điện trăm năm trước vậy, thân thể như ngọc, phong thái trác việt.

Đây là vị vương y tuyên thệ cống hiến.

Đây là An Vương điện hạ mà Mặc Quân bọn y đời đời kiếp kiếp tuyên thệ cống hiến.

Bây giờ, vương của y đứng trước mặt y đơn giản nói: “Ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân.”

——ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân.

——ta không dám nhận một tiếng ‘vương’ của Mặc Quân!

Đây không phải là câu hỏi!

Đây là câu khẳng định!

Vương của y phủ định sự tồn tại của y!

Mặc Ân Hoa phun ra một ngụm máu, một cánh tay y chống lên mặt đất chống đỡ thân mình, sắc mặt trắng bệch nhìn Diệp Thiều An, giữa chân mày lộ ra thần sắc cầu xin đầy tuyệt vọng.

“… Vương.”

Y trầm thấp nỉ non.

Bóng cây loang lổ, ánh sáng xuyên qua từng tán lá cây chiếu sáng lên hai người họ, gió khẽ thoảng qua, lá cây cỏ mèo rì rào, Ma quân anh tuấn cao lớn quỳ trên mặt đất, một tay chống đỡ thân thể một tay khác nắm chặt thành nắm đấm, khóe môi rỉ xuống một dòng máu, đôi mắt quật cường nhìn Diệp Thiều An trước mắt, trong đôi mắt ẩn chứa một thứ tình cảm đầy chấp nhất và nồng nàn.

Y đang khẩn cầu vương của y tha thứ.

Bấy giờ vạn sự vạn vật trong thế gian này không lọt vào mắt y nổi, trong mắt y chỉ chứa thân ảnh của Diệp Thiều An.

Diệp Thiều An đứng trước mặt y, thoạt nhìn gầy yếu đến thế, hắn hơi nheo con ngươi lại, tựa như đang nhìn Mặc Ân Hoa lại như chẳng nhìn ai cả.

Đối với Tây Mị Trạch mà nói, tình cảnh này chói mắt không thể nghi ngờ.

Gã nhìn tình cảnh trước mắt này, trên mặt không có biểu tình gì nhưng sự bạo ngược trong trái tim ngột ngạt lại càng ngày càng đậm.

—— sao Mặc Ân Hoa dám?!

—— sao Mặc Ân Hoa dám đánh chủ ý lên người Diệp Thiều An?!

Bỗng nhiên, Diệp Thiều An mở mắt, thờ ơ nhìn về phía gã, thời điểm bốn mắt chạm nhau, hơi sững sờ, khóe môi liền cong lên một độ cong bé nhỏ.

Tây Mị Trạch không khỏi sửng sốt.

Độ cong ấy nháy mắt lớn dần lại đột nhiên biến mất như phù dung mới chớm nở, Tây Mị Trạch cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều căng ra, từ thân đến tâm đều tràn ngập cảm xúc tự nhiên thư thái.

Gã không nhịn được hơi cong cong khóe môi.

Một giây sau, sắc mặt Tây Mị Trạch đột nhiên biến đổi, chỉ thấy Diệp Thiều An nhẹ nhàng cười rộ lên, ngón tay từng chút từng chút một vuốt ve ngón tay của Mặc Ân Hoa.

Sao hắn dám ——?!!!

“Ba ——!”

Bàn tay Mặc Ân Hoa được mở ra.

“Mặc Quân, ngươi có còn nhớ lời thề của mình trên điện tế tự không?” Diệp Thiều An thanh thanh thản thản hỏi.

“…” Trầm mặc nửa ngày, Mặc Ân Hoa thấp giọng đáp: “Nhớ.”

“Tâm của ngài hướng đến, chính là sự chỉ dẫn cho thanh kiếm của ngươi.”

Diệp Thiều An khẽ cười, hắn mỉm cười nhìn Mặc Ân Hoa, gằn từng chữ một: “Sau đó thanh kiếm này đâm sau lưng ta.”

Cơ thể Mặc Ân Hoa căng cứng!

Những kỵ binh bị sát hại thây phơi vạn dặm sơn, thậm chí ngay cả trận pháp kết giới của ma điện An vương đều do y trừ khử.

Tại vì y, đại quân của Mị Vương mới tiến quân thần tốc như thế.

Tại vì y, An Vương điện hạ bị bắt vào tù.

Tại vì y, vị vương cao cao tại thượng mà y tuyên thệ cống hiến mới bị Mị Vương nhốt trong Ma cung, gầy yếu tái nhợt không đỡ nổi một đòn thế này.

Đều là tại y.

Y sao xứng… sao xứng được vương tha thứ chứ?

Y đáng chết.

Chút sức lực cuối cùng cũng bị cướp đoạt, Mặc Ân Hoa quỳ rạp dưới đất, thân thể khẽ run, chẳng nói chẳng rằng.

“Thực là một màn cảm động.” Một giọng nói lạnh lùng mang theo châm biếm từ xa truyền đến, Mị Trạch cười lạnh đến gần Mặc Ân Hoa, “Thực không nghĩ tới, Mặc Quân lại khiến người ta cảm động như thế đó.”

“Không biết năm đó Mặc Quân xông vào đại doanh của quân ta, lúc gào thét diệt An vương san bằng Ma giới, có cảm động lòng người như vậy không?”

“Không ——!” Trên nét mặt chợt lóe một tia thống khổ, giữa năm ngón tay Mặc Ân Hoa chảy ra chất lỏng màu đỏ xinh đẹp, y hơi suy nhược mà phản bác: “Ngươi… Ngươi không biết cái này giống như…”

“Haha ——” Tây Mị Trạch không khách khí cười nhạo, gã bước nhanh tới trước người Diệp Thiều An, một phát nhấn Diệp Thiều An vào trong ngực, không thèm do dự hôn lên bờ môi tái nhợt mà dụ người kia.

“Vương ——!”

Mặc Ân Hoa không dám tin nhìn tình cảnh trước mắt này, vương của y đang đứng trước mắt y bị người tùy ý bắt nạt làm nhục!

Phong vân đột ngột nổi lên!

Tây Mị Trạch còn không để mấy thứ đó vào trong mắt, giữa môi răng gã là khí tức dụ người của Diệp Thiều An, cho dù gặp tình cảnh như vậy, con ngươi của Diệp Thiều An tĩnh lặng như mặt biển, thậm chí còn mơ hồ có chút xíu ý cười mềm mại.

Trái tim Tây Mị Trạch “thịch” một tiếng, chấn động đến mức ốc tai cũng run rẩy.

Một giây sau, gã cắn nát môi Diệp Thiều An.

Ngay cả máu tươi cũng thơm ngọt đến thế.

Máu của Diệp Thiều An, khí tức của Diệp Thiều An, bờ môi của Diệp Thiều An, cái eo thon của Diệp Thiều An, toàn thân của Diệp Thiều An từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng mlem mlem cực kỳ dụ nhân.

Ôi ngọt ngào làm sao.

Uy chấn của ma pháp khủng bố khiến Mặc Ân Hoa không dám manh động, y chỉ có thể nhìn vương của y bị ức hiếp!

Nếu như không phải tại y, nếu như không phải tại y…

Sao vương của y có khả năng lưu lạc tới nông nỗi này?!

Y đáng chết!

Không, y không thể chết, y không thể chết!

Ít nhất không phải bây giờ.

Y phải dọn đường cho An vương phục hưng!!

“Mặc Quân.” Tây Mị Trạch kiêu căng nhìn Mặc Ân Hoa, “Mặc Quân phạm thượng, mơ ước vương quyền, cắt chức Ma quân, mau cút về thanh tỉnh lại đi.”

Mặc Quân sâu sắc nhắm mắt lại, nói: “Vâng.”

Y quả nhiên vẫn quá yếu.

“Đừng mơ ước những thứ không thể mơ ước, lần sau, vận thế không tốt như này đâu.” Tây Mị Trạch mạn bất kinh tâm từng nhát từng nhát một xé rạch vết thương trong tim Mặc Ân Hoa. “An An khó chịu ngươi phản bội hắn, đã thế ta tất nhiên phải giúp hắn hả giận.”

Lòng y như dời sông lấp biển, cuối cùng Mặc Ân Hoa vẫn hộc ra một chữ: “Vâng.”

Nhẫn nại, vì vương.

“Thả hắn đi đi, ta không muốn nhìn thấy hắn.”

Dừng một chút, Diệp Thiều An nói bổ sung: “Rất phiền.”

Thanh âm ấy có xíu xiu ngây thơ của hài tử, Tây Mị Trạch nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của hắn.

“Được, ta đây đành thả hắn đi.” Tây Mị Trạch dịu dàng bảo đảm.

Mặc Ân Hoa đứng dưới núi đá, mặt hướng về phía chòi nghỉ mát giữa sườn núi, chỉ thấy hai bóng lưng đang quấn quýt bên nhau, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được hai vị đó thân mật cỡ nào.

Lòng y như đao cắt.

Một tay Mặc Ân Hoa che lại đôi mắt của mình, tròng mắt màu tím nguyên bản bỗng nhiên chảy ra một dòng khí đen đặc, màu sắc ấy hòa vào trong màu tím nhạt nguyên bản không ngờ lại cô đọng thành màu tím đậm!

Chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“An vương, Mị Vương, ha!”

“—— đều phải chết!”

Tình cảnh này đều bị Diệp Thiều An và Tây Mị Trạch thu vào đáy mắt, nhân cơ hội mở bàn tay Mặc Ân Hoa ra, hắn đã cài “đôi mắt” đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu vào cạnh y, đến tận bây giờ vở kịch này mới hoàn mỹ kết thúc.

“Chỉ có thế thôi ư, ngươi muốn ám chỉ cái gì?” Tây Mị Trạch cười lạnh, gã thấy Mặc Ân Hoa phía dưới càng đi càng xa, giữa hai lông mày càng thêm băng lãnh, “Hai nhân cách? Hai linh hồn? Hay nên nói, trú ngụ trong tim không phải Mặc Ân Hoa mà là Cổ Tân Y?”

“Mị Vương điện hạ.” Diệp Thiều An ngồi trên ghế đá, cười đến hiền lành, “Nếu muốn hợp tác, thì phải xuất ra thành ý, ta nghĩ ta đã bày tỏ hết thành ý của mình, Mị Vương điện hạ chẳng lẽ không cần lấy ra chút thành ý nào sao?”

Tây Mị Trạch cười nhạo: “Thành ý?”

“Cái thân thể phế vật này ta vẫn không quen lắm, nếu là Mị Vương điện hạ đã tự mình ra tay, vậy làm phiền Mị Vương điện hạ biến ta về hình dáng ban đầu, được không?”

Gió lạnh thổi, mưa rả rích.

Thời gian tựa như đóng băng lại.

Sau một khắc, gió nổi lên trong lầu dưới cơn mưa, Tây Mị Trạch lạnh lẽo nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”

“Mị Vương điện hạ, ngài đã nghe về song sinh hoa chưa?” Diệp Thiều An nâng một chén trà lên, nụ cười càng thêm bình tĩnh ôn hòa, “À, ngài đương nhiên chưa từng nghe qua, Mị Vương điện hạ đời trước làm gì có thời gian kể này nọ lọ chai cho ngài chứ?”

Đại não Tây Mị Trạch “bùm” một tiếng nổ tung!

Lại thấy nụ cười Diệp Thiều An như hoa, nhẹ nhàng nhợt nhạt, “Dù sao, ngài cũng là hài tử Mị Vương điện hạ đời trước ghét nhất mà.”

Một giây sau, Tây Mị Trạch trực tiếp bóp cổ Diệp Thiều An!

“Ngài đương nhiên có thể bóp chết ta, chỉ là…” Diệp Thiều An trầm thấp nhợt nhạt cười thành tiếng, khóe mắt tỏa ra ánh sáng yêu dị, hắn dịu dàng nói: “Sau đó ngài chẳng biết gì cả.”

“Mà ngài, ngay cả song sinh hoa là gì cũng không biết.”

“Ngài sẽ chẳng biết gì cả!”

Hắn thở thật dài, ánh mắt mang theo sự thương hại, khóe mắt nhếch lên lộ ra ánh sáng yêu dị.

Hắn cứ như yêu ma nhẹ nhàng liếm láp làn môi bị mình cắn phá, lộ ra vẻ vô tội, thương hại, nở nụ cười giống như thánh hiền.

Hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng than thở: “Ngài chẳng biết được gì cả.”

“Thật đáng thương.”