Một

Ninh Nhất phải tìm hết hơn nửa cái trường học mới thấy được Tần Phong.

Tần Phong đang ngồi trên xích đu cạnh ao nước nhỏ, nhẹ nhàng đong đưa, hắn nghiêng đầu nhìn đám nhỏ cách đó không xa mặc lễ bào màu trắng, cúi đầu hai tay chắp trước ngực xướng lên bài ca ca tụng.

Bọn họ mang đến nhân gian tiếng ca của thiên đường.

Ninh Nhất lặng lẽ đi tới bên người Tần Phong, đáp lên vai hắn cúi đầu thì thầm, “Tiếng hát của những đứa bé kia thật êm tai, đầu thu hàng năm khi cây bạch quả vàng óng, bọn họ có thể đến nguyện cầu phước lành.”

“Nghe nói người mà chính tai lắng nghe thánh ca, về sau sẽ đặc biệt may mắn, tựa như nhận được ân sủng của Thượng Đế vậy.”

Tần Phong quay đầu qua nhìn vào mắt cậu, tò mò hỏi han, “Cậu cũng sẽ cầu nguyện sao?” Ninh Nhất hiểu rõ điều hắn nói là ý gì, từ hơn sáu mươi năm trước kết thúc chiến tranh tới nay, mọi người tựa hồ có thói quen mỗi sáng sớm, hoặc trước mỗi lần làm chuyện lớn đều cầu xin thần phật phù hộ.

Hướng về Thượng Đế, Phật Tổ, thần tiên hoặc là cầu khấn ai đó, nói chung đều là mong ước sau đó thuận thuận lợi lợi.

Ninh Nhất nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, “Sẽ không đâu, sếp không cho, anh ấy nói rằng có thời gian rảnh rỗi cầu xin thần phật không bằng làm thêm chút việc, muốn cầu xin thì cầu xin anh ấy đó, ít nhất tiền lương còn được tăng, lời của anh ấy so với Thượng Đế còn hiệu nghiệm hơn.”

Ninh Nhất chọc chọc khửu tay vào eo hắn, “Này, anh thì sao?” Tần Phong lắc đầu, đột nhiên chìa tay giữ chặt tay Ninh Nhất, nghiêm túc đáp lại, “Chúng ta chỉ có thể như vậy, sau đó nói…”

“Thượng lộ bình an.”

Hai

Sau đó hai người nhìn nhau mấy cái thì bắt đầu cười ngây dại, cũng không biết cười vì cái gì, dọa đến đàn bồ câu bên đường nhìn chằm chằm bọn họ với biểu tình não tàn mờ mịt.

Sau biết được toàn bộ câu chuyện thật sự · từ lâu đã nhìn thấu tất cả · sếp bày tỏ: M* kiếp, khắp nơi đều tràn ngập mùi chua thối của tình yêu, chỉ có mình ta tỏa ra mùi thơm mát của độc thân.

Ba

Kỳ thực Ninh Nhất cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ như vậy, trước đây sếp từng nói với cậu, nơi Tần Phong khi trước ở hoàn toàn bất đồng với thế giới của cậu, thế giới của hắn không phải là cậu có thể tiếp xúc được.

Nhận thức một người bạn, từ xa lạ đến hiểu rõ lại tới thân mật gắn bó, e rằng Ninh Nhất cũng là bởi vì dần quen thuộc mà vui vẻ.

Tuy nhiên sếp vẫn nhìn thấu một điều: Thật sự muốn là cơ hữu (*) đã sớm bới quần đối phương so to nhỏ, tìm hiểu gốc rễ vấn đề đến tổ tông mười tám đời sau đó cười nhạo lẫn nhau vậy mà mấy tuổi rồi còn đái dầm và các loại chuyện xấu hổ hồi bé, sao có thể có

loại thời kỳ tình yêu chậm rãi hiểu rõ sở thích của đối phương.

(*) cơ hữu: từ đa nghĩa trong ngôn ngữ Internet, có thể hiểu là ‘bạn gay’ (người yêu đồng tính hoặc bạn bè trong giới gay), hoặc mang nghĩ là chiến hữu, huynh đệ chí cốt, bạn bè cùng giới thân thiết

Ai, đều là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Bốn

Ninh Nhất gần nhất đặc biệt phiền muộn, không phải vì Tần Phong đột ngột phát tình, cũng không phải vì chứng nóng nảy gián đoạn của sếp lại tái phát, mà là từ sau lần làm tọa đàm tại trường học, cậu liền bị một thằng nhóc mười mấy tuổi quấn lấy, nói chính xác là toàn bộ người trong đội đều bị cậu nhóc quấn lấy, đánh cũng không đi.

Cậu ta cũng không giống Tần Phong hồi đầu mỗi ngày đều dán người không chịu đi, mà là thỉnh thoảng chạy đến đội tóm lấy một người bắt đầu thảo luận từng phương diện: “Luận tính khả thi của việc chất dẫn dụ chuyển hóa lẫn nhau”, “Luận độ tương tự của việc không cùng giới tính giữa thuộc tính lý hoá”, “Ảnh hưởng của mức chiếu sáng nhân tố bên ngoài đối với giới tính thai nhi”, “Tỷ lệ sống sót cấy ghép tuyến thể trong và ngoài”…… Lại còn dùng loại giọng đọc diễn cảm để đọc nữa chứ.

Một ngày kia, mọi người rốt cục nhớ lại nỗi sợ hãi từng bị học bá chi phối.

Năm

Tiểu học bá luôn ghi danh học sinh giỏi đầu bảng trong trường học, mãi đến một ngày trong phòng thi có người đột ngột phát tình dẫn tới những người khác cũng phát tình theo, ý vị quá đậm, hơi thở tiểu học bá lại không chậm lại kết quả cũng bị đưa đi bệnh viện.

Rốt cuộc vị trí đầu bảng để cho một Beta từ đầu tới cuối cả mặt ngây ngốc giành được.

Tiểu học bá đoán chừng là đã bị kích thích, từ đó bắt đầu nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ…… À, nghiên cứu biến tính, mỗi khi gặp người liền hỏi, “Này anh bạn, biến tính sao?”

Làm Ninh Nhất cùng các đồng đội khác không biết nên nói với hắn cái gì cho tốt.

Sáu

Thời điểm cậu ta gặp lại sếp cuối cùng cũng đụng vách, cậu ta bị sếp xách lên như xách một con gà con ném về trường học, “Tôi thấy là các vị nên chú ý đến người nhiều hơn trước khi chú ý tới thành tích.” Sếp mặt lạnh hướng hiệu trưởng nói: “Quản cho tốt đứa bé này, hi vọng mấy ngày tới tôi trở lại đội sẽ không tiếp tục thấy cậu ta.”

Nói thật, bộ dáng nghiêm túc của sếp thực sự khá hiếm thấy, bình thường là bọn họ làm việc gì sai lầm không toàn vẹn trở về mới có thể như vậy, Ninh Nhất chuồn tới bên người sếp, “Sếp, gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sếp nhìn cậu trên dưới, “Có chứ, quay về trông chừng Tần Phong nhà cậu một chút.” Ninh Nhất lập tức trừng hai mắt, “Cũng không thể chạy, trông chừng làm gì.”

“Có người mua thông tin của hắn.” Sếp châm một điếu thuốc, ánh lửa yếu ớt chiếu lên thần sắc không rõ trên mặt anh ta.

“Lai lịch cũng không nhỏ.”