“Thiếu gia, Đại thiếu gia có lệnh, bất cứ chuyện gì dính đến mạng người đều phải thông qua ngài ấy, hơn nữa đám sát thủ của gia đình chỉ nghe lệnh Đại thiếu gia thôi.” Thuộc hạ nói.

“Tôi đi tìm anh Cả ngay bây giờ, để anh ấy sắp xếp!”

Tôn Trình nói xong, bèn vội vã ra khỏi biệt thự.

Nhà họ Tôn tọa lạc ở ngoại ô Ninh Đô trong một trang viên có diện tích lớn.

Đám con cháu của nhà họ Tôn đều có biệt thự riêng.

Tôn Trình lao thẳng tới biệt thự của anh Cả Tôn Thượng Minh.

Trước nay người anh Cả này luôn chiều anh ta, trong mắt Tôn Trình, nhờ anh Cả sai người tới Kim Châu giết một nhân vật thấp cổ bé hỏng chỉ dễ như trở bàn tay.

Trong biệt thự của Tôn Thượng Minh.

“Tôn Trình, cậu tới đây có việc gì?” Tôn Thượng Minh cầm một tập tài liệu, nhìn về phía Tôn Trình.

“Anh, Kim Châu có một kẻ tên là Lâm Mộc, anh ta gây phiền phức cho em, anh giúp em giết anh ta nhé!” Tôn Trình trưng ra bộ dạng ấm ức.

“Lâm Mộc? Cái tên này hơi quen tai.” Tôn Thượng Minh như có điều suy ngẫm, sau đó nói: “Anh nhớ ra rồi, dạo trước anh đã sai thuộc hạ đi tiêu diệt người này, cậu quay về đi.”

Vừa dứt lời, Tôn Thượng Minh lại cúi đầu xem tài liệu tiếp.

“Thời gian trước đã tiêu diệt ư? Anh, nhất định anh nhầm lẫn rồi, tối qua anh ta còn uống rượu với Trần Uyển Nhi ở Kim Châu mà! Không có khả năng anh ta đã chết đâu!”

“Sao nào? Cậu đang nghi ngờ anh à?” Tôn Thượng Minh chau mày, ngẩng đầu nhìn Tôn Trình.

“Anh, không phải em nghi ngờ anh, chỉ là những lời em vừa nói là hoàn toàn chắc chắn.” Tôn Trình tha thiết nói.

Lão quản gia bên cạnh nói: “Ngũ thiếu gia, những lời Đại thiếu gia vừa nói không hề sai, tên nhóc Lâm Mộc ở Kim Châu quả thực đã bị giết từ dạo trước, chuyện này do tôi đích thân xử lý, không thể nhầm lẫn được.

“Chắc chắn nhầm lẫn rồi! Anh, chắc chắn nhầm rồi! Anh ta chưa chết!” Tôn Trình kiên quyết nói.

“Câm miệng.” Tôn Thượng Minh đập tài liệu trong tay xuống bàn đánh rầm.

“Tôn Trình, cậu là người như thế nào anh còn không rõ sao? Cậu tưởng mình là nhân vật tuổi trẻ tài cao ở đất Giang Nam hả? Với học lực của cậu, ra nước ngoài du học chẳng qua nhờ gia tộc sắp xếp.

Chức vụ của cậu ở Giang Nam cũng nhờ có chỗ dựa là gia tộc này, cậu thì sao, chỉ biết chơi đùa với phụ nữ, cậu học được cái gì ở nước ngoài rồi? Cậu có chút tiền đồ được không hả?” Tôn Thượng Minh lạnh mặt trách mắng.

Tôn Trình nghe mà mặt đỏ tai hồng.

“Cút ngay cho anh! Sau này hễ chuyện gì liên quan tới phụ nữ thì đừng có tới tìm anh!” Tôn Thượng Minh chỉ về phía cửa.

Tôn Trình nào dám nói thêm nửa lời, chỉ đành lủi thủi rời đi.

Ra khỏi biệt thự.

“Anh Cả, nếu anh đã không tin em, em sẽ sai người đi chụp ảnh tên đó! Cho anh xem xem tên đó còn sống hay đã chết!” Ánh mắt Tôn Trình âm u lạnh lẽo.

Chớp mắt đã tới ngày hẹn với Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc lái chiếc xe cũ mà anh mới tậu gần đây tới nhà họ Trần.

Sau khi gặp Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc ngồi vào xe của cô nàng.

Trần Uyển Nhi dẫn anh đi gặp mặt đám bạn cùng đi thám hiểm khác của mình.

Sau khi xe chạy vào tỉnh lộ được một lát, Lâm Mộc đã phát hiện ra phía sau có một chiếc xe đang bám theo.

Dù sao Lâm Mộc cũng bị ám sát tới hai lần, đương nhiên phải thận trọng hơn.

Bây giờ phát hiện có người theo dõi, trái tim anh như treo lơ lửng, lẽ nào lại có người đến ám sát anh ư?

“Trần Uyển Nhi, xe phía sau đang theo dõi chúng ta.” Giọng nói của Lâm Mộc hơi nặng nề.

“A? Vậy phải làm sao?” Trần Uyển Nhi vừa nghe có người bám theo thì giật thót.

“Khả năng lái xe của cô như thế nào?” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi.

“Cũng...cũng tạm.” Trần Uyển Nhi đáp.

“Lập tức quay đầu xe, chặn anh ta!” Lâm Mộc nói.

“Được!” Trần Uyển Nhi hít sâu một hơi, nhanh chóng điều khiển chiếc Panamera quệt đuôi quay đầu, sau đó chặn chiếc Honda sedan giữa đường.

Ngay khi đối phương bị chặn xe, Lâm Mộc lập tức mở cửa nhảy ra ngoài.

Tài xế lái chiếc Honda sedan thấy Lâm Mộc xuống xe thì nhanh chóng lùi lại, toan chạy trốn.

Lâm Mộc lao đến trước xe với tốc độ kinh người, giật mạnh cửa xe được khóa chặt rồi lôi người trên xe xuống.

“Đừng...đừng giết tôi!”

Mặt gã tài xế tái mét, cảnh tượng Lâm Mộc tay không giật hỏng cửa xe khiến anh ta sợ chết khiếp, đây là con người sao?

“Nói, ai sai anh tới đây!” Lâm Mộc siết cổ anh ta.

“Là...là Tôn Trình.” Gã tài xế run rẩy nói.

Trần Uyển Nhi cũng chạy tới.

“Đáng chết, không ngờ lại là tên khốn này!” Trần Uyển Nhi nghe thấy cái tên Tôn Trình thì tức giận vô cùng.

“Anh ta sai anh tới đây làm gì?” Lâm Mộc nghiêm giọng hỏi.

“Anh ta...!anh ta kêu tôi chụp ảnh của anh, tốt nhất là ảnh anh và Trần Uyển Nhi ở cạnh nhau.” Gã tài xế cuống quýt giải thích.

“Còn gì chưa nói nữa không? Nếu anh dám giấu diếm, số phận của anh sẽ như cánh cửa xe kia!” Khí thế của Lâm Mộc cực kỳ đáng sợ.

“Tôi...tôi có sao nói vậy, những gì tôi nói đều là sự thật, đừng giết tôi! Tôi chỉ là kẻ nhận tiền làm việc thôi!” Tài xế liên tục xin tha mạng.

“Ảnh anh chụp đâu?” Lâm Mộc chất vấn.

“Máy ảnh trong xe...tôi..tôi chỉ mới chụp được xe, chưa chụp ảnh hai người.” Gã tài xế nói.

Anh ta bắt đầu theo dõi từ đoạn đường bên dưới núi nhà họ Trần, chắc chắn người này không dám bám theo từ cổng biệt thự nhà họ Trần, cho nên lúc Lâm Mộc gặp Trần Uyển Nhi, anh ta không chụp được ảnh.

Lâm Mộc liếc thấy máy ảnh ở gần ghế lái, lập tức lấy kiểm tra, quả thực chỉ có ảnh xe.

Kiểm tra không có gì, Lâm Mộc dứt khoát ném máy ảnh xuống đất rồi giẫm nát.

Sau đó Lâm Mộc lại thu điện thoại trên người gã tài xế giẫm nốt.

“Tôi nhớ mặt anh rồi, nếu anh còn tiếp tục theo dõi thì chết chắc!” Lâm Mộc trừng anh ta bằng ánh mắt tràn ngập sát khí và sự đe dọa.

Nói xong, Lâm Mộc vứt anh ta xuống đất, sau đó dẫn Trần Uyển Nhi rời đi.

Hai người ngồi vào Palamella, xe gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng phóng vụt đi.

“Tôn Trình khốn kiếp này, anh ta muốn hại tôi, tôi không thèm báo thù thì thôi, vậy mà còn dám phái người tới giám sát tôi!” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.

Sau đó cô nàng nhìn Lâm Mộc: “Anh nói mình bị ám sát hai lần, xem ra cũng do Tôn Trình làm nhỉ?”

“Không! Thông qua chuyện hôm nay, tôi có thể khẳng định, người ra lệnh ám sát tôi hai lần trước không phải Tôn Trình, mà là một kẻ khác!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.

“A, tại sao?” Trần Uyển Nhi không hiểu nổi.

“Kẻ ám sát tôi hai lần trước đều có chút bản lĩnh, dù cận kề cái chết cũng không hé răng nửa lời, còn người ban nãy thì khai báo tất cả mà chẳng đợi tôi dùng thủ đoạn đe dọa gì, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi nghe vậy cũng hiểu ra.

“Vậy...kẻ ra lệnh ám sát anh Cả lần trước, có thể là ai?” Trần Uyển Nhi hỏi.