Sau khi ăn trưa xong Du Tử Mặc cùng Lam Anh ngồi ở trên ghế Du Tử Mặc ngồi xem mấy bản thiết kế Giang Hân mới gửi cho mình còn Lam Anh nằm ở trên ghế dựa đầu lên đùi Du Tử Mặc hơi thiu thiu ngủ, xem xong mấy bản thiết kế Du Tử Mặc nhìn xuống Lam Anh đang nhắm mắt ngủ liền đem máy tính đặt sang một bên sau đó cẩn thận đem Lam Anh vào trong phòng ngủ.

Buổi chiều sau khi Lam Anh ngủ dậy Du Tử Mặc liền kéo cậu cùng nhau ra ngoài đi chơi vừa ăn uống vừa mua sắm đủ thứ, nhìn mấy túi lớn túi nhỏ trên tay Lam Anh kéo Du Tử Mặc đang định mua thêm mấy món nữa đi qua chỗ khác.

"Tử Mặc đủ rồi, không cần thêm nữa đâu?!" Lam Anh nhìn Du Tử Mặc cầm một cái áo ướm thử lên trên người cậu, vừa nghe Lam Anh nói vậy Du Tử Mặc liền cầm thêm mấy cái áo nữa đưa cho Lam Anh:"Được, vậy nốt vài cái này nữa em vào thử đi rồi chúng ta đi thanh toán rồi đi chỗ khác chơi!"

Thấy anh nói vậy Du Tử Mặc cũng chỉ đành đồng ý theo mà cầm mấy bộ quần áo đi thử sau đó đem cho Du Tử Mặc đi thanh toán.

Sau khi thanh toán xong Lam Anh lại được Du Tử Mặc đưa đến một khu vui chơi cách đó cũng không khá xa, vì đang là thời tiết vào đông nên hai người cũng không chơi nhiều mà chỉ chơi mấy trò chơi thông thường rồi mau chóng qua chỗ khác.

Lòng vòng một lúc trên đầu Lam Anh cùng Du Tử Mặc xuất hiện thêm cái băng đô đeo đầu, của Lam Anh thì là cặp tai thỏ còn của Du Tử Mặc là một đôi tai sói, đi một vòng hai người liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong khu vui chơi.

Rời khỏi khu vui chơi Lam Anh liền tìm một quán đồ uống gần đó sau đó kéo theo Du Tử Mặc vào trong, cậu gọi một phần nước cam cho mình sau đó hướng Du Tử Mặc gọi giúp anh một ly Americano nóng rồi mới đi sang bên bàn ngồi xuống.

"Lát nữa còn muốn đi đâu không?" Du Tử Mặc đem khăn quàng trên cổ Lam Anh cùng khăn của mình tháo xuống để gọn qua một bên rồi quay qua hỏi cậu.

Lam Anh vừa ngồi xuống nghe Du Tử Mặc nói vậy cậu trầm mặc suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:"Ở gần nhà cũng có công viên vậy lát chúng ta qua đó chơi đi!"

"Được, nghe em!"

Sau khi phục vụ đem nước lên, Lam Anh cầm ly nước cam uống một ngụm sau đó nhìn ly Americano bên phía Du Tử Mặc ánh mắt có chút tò mò, từ trước đến nay Lam Anh rất ghét uống mấy món đồ có vị đắng nhất là mấy loại đồ uống cà phê gì đó này.

Du Tử Mặc nhìn Lam Anh tay cầm ly nước cam nhưng vẫn để ý đến ly Americano trên bàn của mình anh liền cầm lên uống một ngụm sau đó hôn nhẹ lên môi cậu.

Đột nhiên Du Tử Mặc hôn như vậy Lam Anh mặt một thoáng liền bừng lên, cậu để ý trước sau thấy không có ai để ý đến hai người các cậu mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng sau đó liền lườm Du Tử Mặc một cái dùng tay nhéo một phát vào đùi Du Tử Mặc.

Ra khỏi quán đồ uống Lam Anh liền cùng Du Tử Mặc đến công viên gần nhà mình, hai người đi dạo quanh công viên được một lúc sắc trời cũng dần hạ về tối Lam Anh nhìn sắc trời cũng không sớm liền cùng Du Tử Mặc dắt tay nhau trở về.

Trở về nhà Du Tử Mặc để Lam Anh đi thay đồ đi tắm sau đó liền vào trong phòng bếp chuẩn bị đồ cho bữa tối.

Lam Anh sau khi tắm xong ra ngoài thấy Du Tử Mặc đang đứng ở trong bếp nấu ăn liền rón rén đi qua từ phía sau ôm lấy Du Tử Mặc.

"Tắm xong rồi?" Du Tử Mặc đang nấu ăn đột nhiên Lam Anh từ phía sau ôm lại anh liền lên tiếng hỏi, Lam Anh nghe Du Tử Mặc hỏi vậy cậu liền rúc qua tay Du Tử Mặc nhìn món anh đang nấu gật đầu:"Ừm, anh đi tắm đi để em nấu nốt cho, đúng rồi, anh có thể giúp em tắm cho Tiểu Miêu Miêu luôn không, đồ em để ở trong phòng tắm luôn rồi, ở kệ thứ hai đó!"

Du Tử Mặc gật đầu đồng ý đưa đũa lại cho Lam Anh sau đó ở trên má cậu hôn một cái rồi mới rời đi vào trong phòng tắm.

Mấy món chính Du Tử Mặc đã nấu xong nên Lam Anh cũng không mất nhiều thời gian xử lý mấy món còn lại anh đang nấu dở, nấu ăn xong cậu sắp xếp lại ra bàn ăn sau đó ra ngoài chờ Du Tử Mặc.

Ăn tối xong Lam Anh ngồi ở trên ghế bấm điện thoại còn Du Tử Mặc ngồi bên cạnh xem chương trình truyền hình nhàn nhã đến khi đi ngủ.

Mấy ngày sau đó Lam Anh cũng trở lại tiệm thú cưng tiếp tục làm việc Du Tử Mặc thấy cậu mấy ngày này cũng không còn vấn đề gì nữa nên cũng không nói gì.

Thấy Lam Anh trở lại làm việc mấy nhân viên trong tiệm liền túm lại nhắc nhở cậu phải chăm sóc tốt cho mình, công việc có thể tồn đọng nhưng mà sức khỏe thì phải chú ý chăm sóc thật tốt.

Khách hàng nữ quen của tiệm thấy Lam Anh lâu rồi mới đến tiệm đều vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không quên đến hỏi thăm cậu, mấy vị khách này đa phần đều là đến là vì ở đây có Lam Anh ông chủ nhỏ của tiệm, một thiếu niên vừa dễ thương lại thân thiện mấy cô đều vô cùng là yêu thích cậu nhóc này một phần là vì vậy một phần khác các cô nghe nói ông chủ nhỏ của tiệm là một beta và hiện tại còn chưa có người yêu nên các cô muốn tranh thủ làm thân với ông chủ nhỏ này.

"Anh Lam Anh?"

Lam Anh đang ở trong tiệm dọn dẹp thì đột nhiên một người ở bên ngoài gọi vào, nghe giọng nói quen thuộc này Lam Anh liền quay đầu lại nhìn thấy Lạc Liên đứng ở bên ngoài cửa tiệm nhìn mình Lam Anh có chút ngạc nhiên, từ ngày hôm đó đến bây giờ cũng khá là lâu cậu chưa gặp lại Lạc Liên đột nhiên hôm nay lại gặp cậu có ngạc nhiên cũng khá là bình thường đi...

"Lạc Liên, lâu rồi mới gặp em!" Lam Anh đi qua bên cạnh Lạc Liên nói.

Nghe Lam Anh nói vậy Lạc Liên không nói gì mà gật đầu với Lam Anh.

Thấy cậu không nói gì Lam Anh cũng không biết phải ứng xử ra sao giữa hai người liền lâm vào một khoảng trầm lặng cũng có chút xấu hổ nói không nên lời, gượng gạo một lát cuối cùng một lúc sau Lam Anh mới lên tiếng nói:"Em sắp chuyển đi rồi!"

Đột nhiên nghe Lạc Liên nói như vậy Lam Anh khựng lại một chút rồi hỏi:"Sao đột nhiên lại chuyển đi, ba mẹ em có chuyện gì nên phải chuyển đi sao?"

"Không phải, em thi vào một trường đại học ở thành phố khác nên nhà em sẽ chuyển đến đó để em tiện cho việc học!" Lạc Liên từ đầu đến cuối nói chuyện đều không ngẩng đầu lên nhìn Lam Anh, mặc dù không nhìn được cảm xúc của Lạc Liên lúc này ra sao nhưng qua giọng của cậu nhóc lúc này Lam Anh cũng biết cậu nhóc đang buồn vì chuyện gì đó.

Cậu đi đến bên cạnh Lạc Liên ôm lấy cậu bàn tay ở sau lưng Lam Anh nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu nhóc.

"Tiểu Liên, cho dù có chuyện gì đi nữa anh vẫn luôn coi em là em trai của anh, anh biết em không coi anh như vậy nhưng mà có chuyện gì em không vui hoặc xảy ra chuyện gì có thể nói với anh đừng có tự mình chịu đựng một mình!" Nghe Lam Anh nói như vậy Lạc Liên có chút khựng lại một lúc sau trong đôi mắt sáng trong của thiếu niên này mờ mịt một màn hơi nước, bàn tay đang buông thõng kia siết chặt lại rồi đưa tay ôm lấy Lam Anh.

Mấy nhân viên trong tiệm đã sớm ra về vì ngày mai là cuối tuần nên có vài người muốn tranh thủ đi chơi nên xin phép Lam Anh về sớm, lúc này trong tiệm chỉ còn có Lam Anh cùng với Lạc Liên.

Chờ cho thiếu niên trước mặt mình ổn định lại tâm tình rồi Lam Anh mới lên tiếng nhưng cậu còn chưa kịp nói thì Lạc Liên đã lên tiếng nói trước.

"Tiểu Anh, anh với người kia, hai người dạo này thế nào rồi?"

Không nghĩ Lạc Liên lại hỏi như vậy Lam Anh liền có chút ngạc nhiên một lúc sau mới tìm lại giọng nói của mình mà trả lời:"Ừm, bọn anh vẫn tốt!"

Lạc Liên nghe vậy thì gật đầu sau đó lại im lặng, thấy cậu nhóc không nói gì nữa Lam Anh có chút khó hiểu, bình thường quả thật là Lạc Liên có chút ít nói nhưng trước mặt cậu trừ lần Tiểu Bạch chết cậu chưa có như thế này lần nào cả.

Ngay khi Lam Anh muốn hỏi cậu có chuyện gì thì Lạc Liên đột nhiên đứng dậy sau đó hướng Lam Anh mỉm cười nói:"Em về đây, ngày mai phải chuyển đồ nên giờ em phải về để chuẩn bị đồ nữa, anh cũng nên về thôi cũng không còn sớm nữa, cho em gửi lời hỏi thăm đến chị Tiểu Nguyệt, nghe nói chị ấy chuyển vào viện rồi đúng không ạ?"

"Ừm, anh hiểu rồi!" Lam Anh gật đầu, nhìn Lạc Liên rời khỏi Lam Anh có chút cảm giác kỳ lạ ở trong lòng.

Cậu quen Lạc Liên nói lâu cũng không lâu mà nói mới cũng không mới, hai người cũng tính là gần như hiểu biết về nhau một phần nên Lam Anh hiểu Lạc Liên hiện tại là đang có tâm tình nhưng đứa nhóc này lại cứ luôn giữ trong lòng rất ít khi nói ra cho người khác nghe mà chia sẻ cùng cậu.

Nhưng mà nếu cậu không muốn nói ra thì Lam Anh cũng không thể làm gì cả cuối cùng cũng chỉ đành thở dài một tiếng đóng cửa tiệm sau đó trở về nhà.

Ở nhà Du Tử Mặc đã sớm trở về nhà, Lam Anh đẩy cửa đi vào thấy Du Tử Mặc đang ở trong phòng bếp nấu ăn cậu đem giày tháo ra sau đó lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép sau đó đem giày của mình cất vào rồi đi vào trong nhà.

Du Tử Mặc đang nấu ăn thì từ phía sau một đôi tay vòng qua ôm lấy anh, Lam Anh ôm lấy anh đem mặt vùi vào lưng anh có chút không thoải mái nên giọng nói của cậu lúc này cũng trầm hẳn đi.

"Em về rồi!"

Du Tử Mặc dừng lại việc nấu ăn của mình anh quay lại đem khuôn mặt Lam Anh nâng lên nhìn ánh mắt bình thường đều là tràn ra toàn ý cười hôm nay lại tối đi như vậy anh liền nhíu mày không vui, cúi đầu hôn lên mặt Lam Anh một ngụm sau đó đem cậu ôm lên.

Đột nhiên bị Du Tử Mặc bế lên như vậy Lam Anh có hơi hoảng nên hai chân lập tức cuốn lấy hông anh hai tay nắm chặt lấy áo của anh.

"Có chuyện không vui?" Du Tử Mặc nhẹ giọng hỏi.

Thấy anh hỏi như vậy Lam Anh mới nhận ra mình vậy là lại vì chuyện kia mà không kiểm soát được biểu cảm của mình để Du Tử Mặc nhận ra, nhưng cậu cũng không muốn giấu Du Tử Mặc nên liền gật đầu:"Hôm nay Lạc Liên đến tiệm tìm em, thằng bé nói sẽ chuyển thành phố?"

Nghe hai chữ Lạc Liên đuôi chân mày Du Tử Mặc hơi nhướn lên lại hơi nhíu lại:"Nên là em không vui?"

Lam Anh lắc đầu:"Không phải vì thằng bé chuyển đi, em cảm thấy thằng bé đang có chuyện gì đó nhưng em không hiểu tại sao thằng bé cứ luôn giấu diếm không chịu nói ra cho bất cứ ai!"

Hóa ra đứa nhỏ ngốc của nhà anh lại chỉ vì tâm tư của người ta mà lại làm cho bản thân mình trở nên ưu sầu như vậy, nhóc ngốc nhà anh thật là quá tốt bụng rồi.

Du Tử Mặc bóp bóp má Lam Anh đem cậu ra ngoài thả xuống dưới ghế sau đó ngồi xuống trước mặt cậu:"Nếu như nhóc đó đã không muốn nói ra vậy chắc chắn có nguyên do gì đó, em không thể ép nhóc đó nói ra, nếu nói ra có thể khiến nhóc đó tốt hơn thì không sao nhưng nếu nó còn khiến mọi thứ tồi tệ hơn thì em cảm thấy như thế nào?" Du Tử Mặc dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp:"Tiểu Anh, anh biết em là một đứa nhỏ tốt nhưng có nhiều lúc em hãy làm một đứa trẻ ích kỷ được không?"

Nhìn Du Tử Mặc Lam Anh hơi cụp mắt xuống, cậu không biết được mình là như thế nào, Du Tử Mặc nói cậu là đứa trẻ tốt nhưng không phải, cậu không hề tốt, cậu rất ngang bướng mà cũng rất cứng đầu, rất xấu tính.

Thấy Lam Anh im lặng cúi đầu như vậy Du Tử Mặc liền đứng dậy, thấy anh đứng dậy Lam Anh liền ngẩng đầu lên nhìn anh, Du Tử Mặc giơ tay xoa xoa đầu cậu nói:"Đừng có suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện sẽ tự có hướng giải quyết của nó, anh đi vào bếp nấu tiếp em mau vào phòng thay đồ rồi đi tắm đi sau đó ra ăn tối!".