Lam Anh nhìn Du Tử Mặc đây là lần thứ hai Du Tử Mặc đối cậu tỏ tình, thấy cậu chỉ im lặng nhìn mình Du Tử Mặc liền ảm đạm hẳn đi.

Nhìn thấy Du Tử Mặc như vậy Lam Anh biết anh nghĩ cậu định từ chối liền nắm lấy tay Du Tử Mặc không biết nên nói như thế nào với Du Tử Mặc, lời nói mắc nghẹn trong cổ.

“Tiểu Anh?” Du Tử Mặc nhìn Lam Anh níu lấy tay mình khó hiểu nhìn cậu.

Lam Anh ngập ngừng không biết nói như thế nào cuối cùng cậu cắn răng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Du Tử Mặc mím mím môi gật đầu với anh nói:“Em, em…đ, đồng ý…!”

Nghe cậu nói xong Du Tử Mặc khựng lại vài phút sau đó từ sự ngỡ ngàng chuyển thành vui mừng anh kéo Lam Anh lại ôm lấy cậu, Lam Anh được Du Tử Mặc ôm lấy cả người cậu liền cứng lại một lúc sau mới chậm rãi thả lỏng vươn tay nhẹ nhàng ôm lại Du Tử Mặc.

Về đến trước nhà Lam Anh Du Tử Mặc giúp cậu tháo dây đai bảo vệ sau đó xuống xe, Lam Anh cũng xuống xe đi về phía nhà mình nhưng vừa đi được vài bước thì dừng lại nhìn về phía Du Tử Mặc đang đứng dựa xe nhìn mình.

Thấy cậu quay lại nhìn mình Du Tử Mặc nhìn cậu khẽ mỉm cười ơi khẽ nhướn mi, thấy anh như vậy Lam Anh nháy mắt đỏ mặt quay đầu chạy về phía nhà nhanh nhẹn cầm chìa khóa mở cửa nhà sau đó vào trong nhà.

Sau khi bóng dáng Lam Anh biến mất sau cánh cửa nhà Du Tử Mặc cũng trở lại vào trong xe nhìn cánh cửa đóng lại kia khẽ cười rồi mới lái xe rời đi.Sáng hôm sau Lam Anh vừa chuẩn bị đi làm thì bên ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông cửa cậu nghĩ nghĩ giờ này mà ai lại đến vậy nhưng vẫn đi ra mở cửa vừa mở ra thì khuôn mặt mỉm cười của Du Tử Mặc liền xuất hiện trước mặt khiến cho Lam Anh có chút giật mình.

“Sao anh lại đến đây?” Lam Anh đứng qua một bên để Du Tử Mặc vào trong nhà.

Du Tử Mặc đi vào trong thấy cậu bây giờ còn chưa nấu ăn gì liền vào trong bếp đem đồ mình vừa mua đặt xuống bàn quay lại nhìn Lam Anh đứng ngoài cửa nhìn mình hỏi:“Hôm nay em không đến tiệm đúng không?”

“Ừm, ngày mai đầu tuần thì em mới qua tiệm, anh mua đồ ăn sáng sao?” Lam Anh nhìn mấy món Du Tử Mặc bày ra bàn mỉm cười đi qua lấy bát ra rồi ngồi xuống:“Sao anh biết em chưa ăn sáng vậy?”

“Ăn đi, lát nữa theo anh ra ngoài một chút?” Du Tử Mặc ngồi xuống gắp một miếng há cảo chiên đút cho Lam Anh, ăn miếng há cảo chiên Du Tử Mặc đút cho lại ăn một miếng cháo Lam Anh nuốt xong mới nhìn Du Tử Mặc tò mò hỏi:“Đi đâu vậy ạ?”

“Bí mật!” Du Tử Mặc mỉm cười nhìn cậu

Thấy Du Tử Mặc nhìn mình mãi mà không ăn Lam Anh vừa khó hiểu hỏi vừa gắp một cá trong bát canh cho Du Tử Mặc:“Anh không ăn sao?”

“Anh ăn trước rồi mới đến nhà em!” Du Tử Mặc ăn miếng cá mà Lam Anh đưa đến.

Chờ Lam Anh ăn sáng xong Du Tử Mặc giúp cậu cho Tiểu Miêu Miêu ăn với thay nước uống cho bé con trong khi chờ cậu thay quần áo để ra ngoài.

Sau khi xong Du Tử Mặc lái xe đưa Lam Anh đến một tiệm quần áo lựa đồ sau đó hai người đến một khu vui chơi hẹn hò, lúc Lam Anh nghe hai chữ “hẹn hò” mà Du Tử Mặc vừa nói xong sắc mặt cậu liền càng lúc càng đỏ hơn.

Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc liền mỉm cười nắm tay cậu đi vào trong khu vui chơi, lúc đầu còn ngượng ngùng lúc sau Lam Anh chơi còn vui hơn cả Du Tử Mặc ngược lại Du Tử Mặc thì khuôn mặt trắng bệch sau khi bị Lam Anh lôi kéo đi chơi mấy trò chơi có chút kí.ch thích.

Sau khi đi chơi xong Du Tử Mặc ngồi ở trên ghế bụm miệng vì cơn buồn nôn, Lam Anh kéo anh đi ra chỗ khác ngồi nghỉ rồi vì nhìn lại cái trò vừa chơi Du Tử Mặc chỉ thiếu ngồi một góc nôn ói.

Nhìn sắc mặt không tốt lắm của Du Tử Mặc Lam Anh liền chạy đi mua cho anh một chai nước lọc, nhận chai nước của Lam Anh đưa cho Du Tử Mặc uống một ngụm cuối cùng cũng thoải mái đựa vào ghế.

Thấy anh như vậy Lam Anh có chút buồn cười ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh ổn hơn chút nào chưa?” Lam Anh nhìn sắc mặt không thoải mái lắm của Du Tử Mặc vừa có chút buồn cười vừa có chút lo lắng hỏi Du Tử Mặc.

Du Tử Mặc thở dài một hơi nhìn tinh thần vô cùng vui vẻ của Lam Anh giơ tay nhéo nhéo má của cậu nói:“Anh không nghĩ em nhỏ con như vậy mà lại thích mấy cái trò đáng sợ như thế đấy!”

“Hay là chúng ta về, hay là chơi mấy trò khác?” Lam Anh bật cười nhìn Du Tử Mặc, cậu nhìn một vòng thấy một xe bán đồ liền bảo Du Tử Mặc đợi mình một chút rồi chạy đi đến phía xe bán đồ kia lúc sau quay lại trên tay liền cần theo hai cái băng đô tai thú.

Nhìn hai cái băng đô tai thú trên tay Lam Anh Du Tử Mặc liền hiểu ý đồ của cậu…

“Tử Mặc anh mau quay qua đây, anh đừng có tránh đi như vậy được không mau quay qua đây!” Lam Anh cầm điện thoại mở sẵn giao diện chụp ảnh nhưng Du Tử Mặc từ đầu đến cuối đều không chịu hợp tác vào chung khung hình cậu quay lại nhìn Du Tử Mặc khẽ cau mày:“Anh có chịu chụp không?”

Nhìn cậu như vậy cuối cùng Du Tử Mặc đành phải không hợp tác mà để cậu chụp vài tấm, nhìn điện thoại Lam Anh lướt lướt vài tấm vừa rồi chụp được dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

Buổi tối Du Tử Mặc đặt một bàn ăn ở nhà hàng gần đó, sau khi đi chơi xong liền đi ăn luôn.

Lam Anh ngồi ở trên xe Du Tử Mặc sau khi ăn xong Du Tử Mặc liền đưa cậu về nhà, dừng xe gần nhà của Lam Anh Du Tử Mặc nhìn Lam Anh vẫn không để ý liền nói.

“Tiểu Anh đến nhà em rồi!”

Lam Anh đang nghịch điện thoại nghe Du Tử Mặc nói vậy liền nhìn phía trước thấy đúng là gần cửa nhà mình cậu liền cất điện thoại đi nhìn Du Tử Mặc:“Vậy em về trước nha?”

“Ngủ ngon!” Du Tử Mặc nghiêng người qua vươn tay đặt ra sau gáy cậu kéo lại hôn lên trên trán cậu một nụ hôn nhẹ.

Lam Anh mỉm cười nhìn anh rồi mở cửa xe đi xuống.

Đi được một đoạn Lam Anh lại chạy quay lại gõ gõ cửa kính xe Du Tử Mặc, thấy cậu tự dưng lại quay lại Du Tử Mặc ấn nút hạ cửa kính xe xuống nhìn cậu.

Lam Anh nhìn Du Tử Mặc trần trừ một lúc hai bên tai cũng hơi đỏ lên cậu khụ khụ hai tiếng không nhìn thẳng vào Du Tử Mặc.

“Ừm, hôm nay, anh…có, có muốn ở lại nhà tôi hôm nay không?”

Nghe được câu này lại nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lam Anh, Du Tử Mặc liền hơi khẽ cười trêu chọc cậu:“Có chắc là để anh ở lại không? Không sợ anh làm gì em sao?”

“Anh không muốn ở thì thôi!” Lam Anh bị trêu ngược lại cậu liền đỏ mặt không thèm tiếp tục nói chuyện với Du Tử Mặc nữa giận dỗi quay người vào nhà.

Thấy cậu nổi giận như vậy Du Tử Mặc liền nhanh chân xuống xe bấm khóa xe rồi chạy về phía Lam Anh ôm lấy cậu từ phía sau.

Tiểu Miêu Miêu ở trong nhà đang nằm trong ổ ngủ đột nhiên bị âm thanh mở khóa cửa đánh thức liền mở to đôi mắt lam nhìn về phía cánh cửa, sau khi cánh cửa kia mở ra bé con liền chạy về phía cánh cửa nhìn Lam Anh meo meo chào mừng cậu trở về.

Hai người vào trong nhà xong Lam Anh liền khóa cửa nhà luôn rồi đi vào trong nhìn Du Tử Mặc ngồi ở trên ghế chơi với Lam Anh cậu liền đi qua ngồi xuống bên cạnh anh:“Nếu mà Miêu Miêu mà biết anh là Tiểu Hắc không biết nó còn thích anh như thế này nữa không?”

“Em muốn biết không?” Du Tử Mặc nhìn Lam Anh hơi nhướn mi hỏi.

Nhìn anh như vậy Lam Anh cũng đoán được anh muốn làm cái gì liền bảo không cần, chơi với Tiểu Miêu Miêu một lúc Lam Anh mở chương trình thường nhật trên tv lên xem.

Ngồi một lúc đồng hồ cũng điểm muộn Lam Anh liền bảo Du Tử Mặc đi ngủ, nhìn Lam Anh đi vào trong phòng của mình Du Tử Mặc khẽ cười đi theo cậu.

Vừa vào trong phòng Lam Anh đang định thay lấy một bộ đồ ngủ thoải mái liền thấy Du Tử Mặc đứng ở ngoài cửa mỉm cười nhìn mình đây là lần thứ hai cậu bị anh dọa giật mình trong ngày.

“A, anh, sao anh đứng ở đây làm gì? Phòng của anh ở bên kia mà?” Lam Anh kéo áo của mình vừa bị kéo lên một chút hỏi anh.

Du Tử Mặc đi vào trong phòng cậu ngồi xuống giường kéo cậu lại vào trong lòng mình dịu dàng nói:“Anh với em bây giờ đang quen nhau em nỡ lòng nào để anh ngủ bên kia một mình sao?”

“Anh, anh làm gì vậy, buông em ra đã!?” Lam Anh níu tay Du Tử Mặc ra nhưng sức của cậu không lại với sức của Du Tử Mặc nên không thể làm gì cậu đành dùng ánh mắt lung linh long lanh nhìn Du Tử Mặc nhưng không ngờ lại bị phản tác dụng.

Bị Lam Anh nhìn với ánh mắt như vậy Du Tử Mặc nhịn không được dùng tay giữ cằm Lam Anh kéo cậu lại hôn xuống môi cậu, lại bị hôn nhưng lần này ban đầu Lam Anh còn không thoải mái mà cả người cứng như khúc gỗ nhưng sau dần dựa theo tốc độ của Du Tử Mặc mà cậu dần dần thả lỏng bàn tay cũng không bấu chặt lấy vai anh mà dần dời xuống duỗi ra phía sau ôm lấy anh.

Sáng hôm sau Lam Anh mơ mơ màng màng tỉnh dậy trước mặt là lồng ngực phập phồng của Du Tử Mặc cậu liền trong giây phút cả mặt liền đỏ lên.

Du Tử Mặc nhìn cậu như vậy liền khẽ cười Lam Anh nghe tiếng cười liền ngẩng đầu lên thấy Du Tử Mặc tỉnh rồi mặt cậu lại càng đỏ hơn..