Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 47: 47 Nghe Nói Bệ Hạ Muốn Phong Hậu

Trong bữa tiệc, màn múa hát kéo dài mãi không ngừng nghỉ.

Lâm Tiểu Hầu gia và Hầu phu nhân mới cưới ngồi cùng với nhau, hai người tình cảm mặn nồng thoạt nhìn rất xứng đôi.

Tả tướng liếc nhìn đứa cháu gái không có chí lớn, hừ một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Ứng Cẩm vẫn tỏ ra rất thản nhiên, cắn lấy miếng thịt mà Lâm Ích Thịnh đút cho nàng.

Lâm Ích Thịnh nhìn thấy ánh mắt của Tả tướng, đút thêm một miếng thịt nữa cho Ứng Cẩm.

"Ăn nhiều vào."

"Ăn nhiều sẽ béo lên mất, không xinh đẹp nữa." Ứng Cẩm đẩy tay hắn ra rồi nói.

"Bản hầu đâu có chê nàng."

Hai người ngồi cười rinh rích với nhau, Hạ Tử Dụ chống tay lên đầu ngồi ở trên cao, nhìn Lâm Tiểu Hầu gia với ánh mắt bực dọc.

Trước đây Lâm Ích Thịnh luôn đeo cái mặt nặng như chì, bây giờ trái lại hắn cứ hớn hở như hoa gặp mưa xuân.

Nhưng mà tình yêu của người khác lọt vào trong mắt Hạ Tử Dụ, y không thích nhìn.

Nếu không phải vì Tần Kiến Tự dẫn lính ra trận rồi thì chắc có lẽ giờ này y cũng được mắt đi mày lại với hắn vài lần.

Theo như tính cách của thằng cha ấy, nếu gặp thứ gì ngon thì hắn sẽ bắt luôn đầu bếp về để làm một bữa tiệc hoàng cung hoành tráng cho Hạ Tử Dụ, chứ không đơn giản chỉ là gắp một miếng thịt đút vào miệng y.

Hoàng đế nhỏ lập lờ bay ra, khoanh tay nói: "Vào những lúc thế này, cũng chỉ có trẫm làm bạn với ngươi."

"Ngươi nói xem, ta có nên sai một hồn ma đi thăm hắn không nhỉ?" Hạ Tử Dụ rơi vào trầm tư, "Không được, hồn ma bình thường không thể lại gần hắn."

"Chậc."

Hạ Tử Dụ thật sự rất nhàm chán, thế là ngồi trên hoàng vị nói chuyện câu được câu chăng với hoàng đế nhỏ.

Ánh mắt của y khẽ liếc sang bên cạnh, thấy Quốc sư của Bắc Tần đang nhìn chằm chằm vào mình.

Người đó khoảng tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, trên người mặc một chiếc đạo bào.

Dung mạo bình thường, điều đặc biệt duy nhất chính là đôi đồng tử kép trong mắt, thoạt nhìn có vẻ hơi ghê rợn.

Triều Vũ không có thiên sư hay đạo trưởng, cũng không tin vào bói toán và gieo quẻ, còn Bắc Tần thì rất coi trọng những người tu đạo.

Hạ Tử Dụ nghe nói vị Quốc sư này là thuộc hạ của một hoàng nữ khác, nay theo Cảnh Đoan tới đây là để giám sát nàng.

Nhưng tại sao ông ta lại nhìn mình?

"Quốc sư đại nhân, nếu ngài tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị bệ hạ ấy thì sẽ bị coi là bất lịch sự đấy." Đạo đồng đứng hầu phía sau thì thầm nhắc nhở.

Lúc này Quốc sư mới thôi nhìn, cầm đũa lên bắt đầu ăn, "Vị vua của nước Nam Vũ này rất thú vị."

"Đại nhân phát hiện ra điều gì sao?"

"Có ma quỷ triền thân." Ông ta khẽ nói.

Trong đôi đồng tử kép của ông ta phản chiếu rõ ràng hai vị quốc vương Nam Vũ giống nhau như đúc, có điều không phân biệt được là ai thật ai giả.

Quốc sư nhấp một hớp rượu, nhìn thấy Tả tướng ngồi ở cách đó không xa đang giơ chén rượu lên mời.

Quốc sư suy ngẫm một lát rồi cũng nâng chén lên.

- --

Yến tiệc gần đến hồi kết, Hạ Tử Dụ đi dạo xung quanh cho tỉnh rượu.

Khi đi tới bên đình viện trên hồ, y thấy Tả tướng đang túm lấy tay của Ứng Cẩm rồi tát nàng một phát thật mạnh.

Ứng Cẩm ngã xuống đất, trang sức đều xộc xệch hết cả.

Hạ Tử Dụ hít ngược một hơi, thong thả chắp tay sau lưng đi lên.

"Tục ngữ nói rất đúng, con gái đã gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi.

Ái khanh đừng nên trách móc cháu gái vì một chuyện đã xảy ra, không được làm ông vợ của trẫm, vui vẻ kết thông gia với Lâm Tiểu hầu gia cũng tốt mà."

Râu của Tả tướng run lên, ông ta nhìn Hạ Tử Dụ với ánh mắt hằm hằm.

"Bệ hạ, đây là việc riêng của nhà lão thần."

"Vậy thì trẫm bàn bạc với khanh về việc nước nhé?" Hạ Tử Dụ bật cười, phẩy tay bảo Ứng Cẩm lui xuống, "Trẫm không hài lòng với mấy Công bộ Thị Lang mà khanh đã tiến cử, ái khanh không cần phải phí tâm phí sức nữa."

"Bệ hạ đủ lông đủ cánh, có lẽ là không nghe theo lời dạy bảo của chúng lão thần nữa.

Thế nhưng những vị trí quan trọng trên triều đình, e là không tới lượt bệ hạ quyết định."

"Tướng gia, khanh mạnh miệng lắm."

"Trung thư Môn hạ đều do vi thần cai quản," Tả tướng chắp tay hành lễ, nói một cách dõng dạc: "Nếu bệ hạ muốn ra chiếu chỉ thì cũng phải hỏi qua ý kiến của vi thần trước đã."

"Ồ?" Hạ Tử Dụ lạnh nhạt nhìn ông ta.

"Bệ hạ có thể nhún nhường nhượng bộ, dùng thân thể để lấy lòng Nhiếp chính vương.

Bây giờ Nhiếp chính vương không ở đây, không biết bệ hạ định cậy uy thế của ai?"

"Huỵch!" Hạ Tử Dụ đạp một cú thật mạnh, Tả tướng lảo đảo ngã xuống đất, miễn cưỡng quỳ xuống hành lễ.

Hạ Tử Dụ nhìn xuống từ trên cao, cố gắng kiềm chế lửa giận, y nói: "Ứng Thanh Thiên, ngươi to gan lắm."

"Vi thần không dám."

- --

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tả tướng cũng hành lễ rồi lui xuống.

Hạ Tử Dụ vẫn im lặng đứng giữa nơi ánh đèn hiu hắt, y lờ mờ nhận ra có điều gì đó không đúng.

Hình như Tả tướng đã nắm được đằng chuôi, nhưng không biết ông ta làm vậy bằng cách nào.

Trời dần tối mịt, tiếng chim ríu rít vọng ra từ trên những cành cây.

Phía xa vẫn có ánh đèn nến rực rỡ và âm thanh múa hát du dương.

Hạ Tử Dụ hồi tưởng lại những gì xảy ra trong yến tiệc: y thấy Tả tướng nâng chén mời rượu, tỏ lòng thiện chí với Quốc sư Bắc Tần.

Y nắm chặt bàn tay, chỉ sợ rằng mình lại chậm một bước.

"Tướng gia của các ngươi đã cấu kết với Quốc sư rồi," Sau lưng vang lên giọng nói thánh khiết của một người con gái, "Chắc hẳn không lâu nữa đâu, quân đội đang dẹp loạn phía Tây của Nhiếp chính vương sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc ấy ông ta sẽ thâu tóm quyền hành, ngôi vị hoàng đế của ngươi chỉ để trang trí mà thôi."

Hạ Tử Dụ quay đầu lại, Cảnh Đoan Công chúa đang đứng ở nơi lửa đèn mờ ảo, nàng tựa vào lan can rồi nhìn Hạ Tử Dụ với vẻ bỡn cợt.

Nếu nàng không nói dối, vậy thì e rằng Tần Kiến Tự sẽ xảy ra chuyện.

Hạ Tử Dụ cúi đầu, con người hơi xao động.

"Bệ hạ không có ý tưởng gì à?"

"Không biết Công chúa có ý định gì."

"Phụt, ngươi còn hỏi vặn lại ta." Cảnh Đoan bật cười.

Nàng cũng chẳng biết vì sao mình lại tới đây, lại còn cảm thấy tên hoàng đế bù nhìn này không vô dụng như đã nghĩ.

Nàng quay người định rời đi, Hạ Tử Dụ đưa tay cản lại.

"Khoan đã."

"Hả?"

Hạ Tử Dụ cúi đầu, lúc trước y đã sai người đi thăm dò tình hình của Cảnh Đoan, y biết vị Công chúa này mong muốn điều gì.

"...Có lẽ Tả tướng đã nói đúng, bản thân trẫm rất vô dụng, từ trước tới nay vẫn luôn phải dựa vào người khác." Hạ Tử Dụ bình thản nói: "Nhưng thà như vậy còn hơn là để mặc cho người ta xâu xé.

Trẫm nghĩ ra một đối sách có thể giúp ngươi sở hữu sự ủng hộ của triều Vũ."

Cảnh Đoan quay đầu lại nhìn y.

"Ngươi tới kinh đô vì điều gì, trẫm đều có thể cho ngươi.

Tuy bản thân trẫm không thâu tóm được quyền hành, thế nhưng trẫm có thể giúp ngươi ngồi yên ổn trên vị trí nữ vương sau khi ngươi trở về Bắc Tần.

Chỉ cần người giúp trẫm lật đổ Tả tướng."

Cảnh Đoan khẽ nhướng mày lên, "Bệ hạ mạnh miệng thật đấy."

"Cứ cho là trẫm không làm được thì ngươi cũng nên tin tưởng Tần Kiến Tự sẽ làm được điều ấy sau khi hắn trở về chứ."

"Vậy thì ngươi hãy bảo hắn cưới bản công chúa làm phi," Cảnh Đoan gật đầu nói: "Bản công chúa sẽ giúp ngươi."

"Gì cơ!?" Hạ Tử Dụ ngẩng phắt đầu lên.

"Hắn ta có quyền có thế, hiển nhiên chính là đồng minh tốt nhất mà bản công chúa muốn tìm ở chốn kinh đô này." Cảnh Đoan vênh mặt lên, "Bệ hạ không làm được à?"

Hạ Tử Dụ cúi đầu suy nghĩ, "Việc này không được."

"Sao lại không được?"

Hạ Tử Dụ tuyệt đối không bao giờ trao chiếc trâm cài tóc bạch ngọc tổ truyền của Vương phi này vào tay kẻ khác.

Y khẽ quay đầu đi, một số ký ức lướt qua trong đầu.

Hạ Tử Dụ cắn răng giơ tay lên, "Không giấu gì ngươi...!Nhiếp chính vương bị liệt dương, e là Công chúa sẽ phải chịu tủi thân."

"Ngươi nói gì cơ?" Cảnh Đoan nhìn y với vẻ kinh ngạc, "Vừa rồi Tướng gia nói ngươi và Nhiếp chính vương có quan hệ không bình thường mà.

Hắn...hắn ta sao có thể liệt dương được?"

"Hắn ta...!cực kỳ tàn ác," Giọng điệu của Hạ Tử Dụ rất nặng nề, dường như không tiện nói ra cho người khác biết, "Thực ra lúc ở trên giường, hắn luôn dùng tay hoặc dùng dụng cụ để làm với trẫm...!Hắn xuống tay rất tàn nhẫn, khó mà mở lời."

"..."

Cảnh Đoan nhìn y với vẻ mặt vô cùng cảm thông.

Đường đường một đấng quân vương mà lại bị người khác làm nhục đến thế.

"Nếu Công chúa gả cho hắn làm phi, cho dù chỉ ở lại kinh thành trong một thời gian ngắn thì cũng khó mà giữ được trong sạch." Hạ Tử Dụ cúi đầu nói: "Thả thuốc mê vào trong cơm ăn hoặc lư hương rồi nhân cơ hội cởi đồ của Công chúa, không ai biết được chuyện ấy sẽ xảy ra lúc nào đâu."

"Shh..."

"Xin Công chúa hãy suy xét lại thật kỹ."

Cảnh Đoan thật sự suy xét một cách nghiêm túc.

Nàng nhíu mày lại, thầm tính toán một lối thoát khác.

Cảnh Đoan đánh giá Hạ Tử Dụ, nhìn dáng vẻ suy sụp tinh thần của y khi đứng trong bóng tối.

Cũng đúng, phải hy sinh nhiều đến thế chỉ để giữ được hoàng vị, dù là ai thì cũng chẳng thể vui vẻ nổi.

Cuối cùng Cảnh Đoan vỗ vai Hạ Tử Dụ, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của y thì hắng giọng vài cái: "Nhân định thắng thiên, mọi chuyện cứ dựa vào bản thân, ắt sẽ có lối thoát.

Bản công chúa chính là ví dụ tiêu biểu nhất."

"Ngươi?"

Thái phó đã từng nói với Hạ Tử Dụ rằng Cảnh Đoan bị loại trừ đến nỗi không còn đường thoát, bị ép buộc nên chỉ còn cách đến triều Vũ để hòa thân.

Sau này chung quy nàng vẫn phải quay về để đoạt lại ngôi vua, cũng khá là gian nan.

Y lắc đầu, "Người có quyền có thế trong triều đình cũng không nhiều, để trẫm nghĩ cách giúp ngươi."

Cảnh Đoan bỗng dưng nhìn chằm chằm y một lát, nghĩ tới chuyện mình còn đang trúng độc, nàng khẽ nói: "Hoặc có lẽ lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa."

"Cái gì?"

"Chỉ cần bản công chúa có thể an toàn trở về nước, vậy thì vị trí hoàng hậu cũng như vương phi thôi..."

Hạ Tử Dụ cứng người, ngập ngừng nói: "Việc này không ổn lắm đâu..."

"Hoàng đế nhỏ," Cảnh Đoan nắm lấy vai y, nghiêng người nói một cách lười biếng, "Đã là đồng minh thì phải có qua có lại, ngươi cũng phải trao đi thứ gì đó chứ."

"Không..."

"Về chuyện Tả tướng, bản công chúa sẽ dạy ngươi một chiêu, mèo mù vớ cá rán."

- --

Đến canh hai, yến tiệc đã kết thúc hẳn.

Cửa hoàng cung tĩnh mịch, đã tới giờ cấm đi đêm, xung quanh đều trở nên yên lặng.

Cuối cùng Hạ Tử Dụ phẩy tay sai hoạn quan viết lại thánh chỉ, sắc phong Hàn lâm học sĩ Chương Tử Tu lên làm Công bộ Thượng Thư, sau đó lại sai Sở Phi dẫn theo Cấm Vệ Quân đưa chiếu chỉ xuống Môn hạ tỉnh.

"Bệ hạ..."

"Nếu Môn hạ tỉnh nghe theo lời Tả tướng mà chậm trễ việc thông qua chiếu chỉ," Hạ Tử Dụ bình thản gõ bàn, "Không cần khách sáo, cứ rút đao ra là được."

"Nhưng buổi lâm triều sáng mai..."

"Trẫm không tin rằng Tần Kiến Tự không ở đây, lúc lâm triều người dưới trướng ông ta có câm như hến mãi được hay không." Hạ Tử Dụ nhìn chiếc trâm bạch ngọc trên bàn, kiềm chế cảm xúc khó chịu trong lòng.

Sở Phi do dự một lát rồi gật đầu, ôm quyền rời đi.

Đêm khuya, Môn hạ tỉnh vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Cấm quân bao vây nha môn, chờ đợi các vị đại nhân thẩm định và thông qua chiếu thư trong sự sợ hãi, sau đó lấy chiếu chỉ đi một cách nghênh ngang.

Sau khi Tả tướng biết chuyện thì mất ngủ cả đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, các Ngự sử bắt đầu nhao nhao buộc tội.

"Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy!"

"Bệ hạ hành động tùy ý như vậy, các tướng quan không tôn trọng chư vị nha môn chủ sự chút nào cả, nếu cứ thế này thì đất nước sẽ đi đâu về đâu!"

Các hầu tước và võ tướng thuộc phe Tần Kiến Tự thấy vậy thì đứng lên, "Thánh chỉ vốn dĩ là do bệ hạ định ra, việc Tả tướng vượt quyền nên giải thích như thế nào đây? Lẽ nào Tướng gia muốn đoạt quyền từ tay bệ hạ sao!"

"Ngươi nói năng thật là bậy bạ!"

"Ngươi to gan lắm!"

Hạ Tử Dụ ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, thản nhiên nhìn bách quan phẫn nộ cãi cọ qua lại.

Y nghiêng đầu ngoáy lỗ tai, cái chợ vỡ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Hạ Tử Dụ thổi đầu ngón tay rồi đứng dậy.

"Bệ hạ..."

"Có chuyện thì tâu, không có thì bãi triều đi."

Hạ Tử Dụ nghênh ngang rời đi, để lại bách quan nhìn nhau đầy ngơ ngác.

Cách này đúng là rất hữu dụng, náo loạn thì cứ náo loạn, Công bộ Thượng thư cứ như vậy mà yên ổn ngồi vào vị trí.

Để tỏ lòng cảm tạ, Hạ Tử Dụ tặng Cảnh Đoan vài món đặc sản của triều Vũ.

Rốt cuộc thì y cũng đồng ý với Cảnh Đoan sẽ lấy nàng làm hoàng hậu, nhưng trong thâm tâm vẫn phải cảnh giác.

Y muốn mượn tay Bắc Tần để đối phó với Tả tướng, qua đó giúp Tần Kiến Tự dẹp loạn phía Tây thuận lợi, cũng coi như kết thúc cuộc chiến phe phái.

Nhưng nếu Tần Kiến Tự biết được tin này...!Hạ Tử Dụ không dám nghĩ tiếp nữa.

Thôi vậy, cứ đợi cho mọi chuyện đi tới hồi kết đã.

Khi Tần Kiến Tự trở về triều, y sẽ từ từ nghĩ cách sau.

"Nhưng mà sau khi lật đổ được Tả tướng, người tiếp theo ngươi phải đối mặt chính là Tần Kiến Tự." Bên giường, Cảnh Đoan chống tay vào đầu gối, cúi xuống nói: "Không có Tả tướng cân bằng, sau khi Tần Kiến Tự xuất chinh trở về, hắn ta có thể dễ dàng độc chiếm quyền lực."

"...Ngươi đúng là thật lòng muốn giúp trẫm nhỉ," Hạ Tử Dụ lắc đầu, "Vậy thì đành phải biến hắn trở thành một mắt xích của kế hoạch."

"Ngươi có ý tưởng rồi à?"

"Có rồi."

Hạ Tử Dụ cúi đầu, mong sao tới ngày đó, Tần Kiến Tự đừng trách y đã nghĩ ra âm mưu nho nhỏ này để tính kế hắn.

- --

Sau khi Tần Kiến Tự ở biên quan biết được chuyện về Công bộ Thượng thư, hắn bất đắc dĩ bóp trán.

Nhưng mà thôi vậy, cứ để mặc cho bệ hạ quậy tung triều đình lên cũng được.

Mấy ngày này, chiếc áo giáp của hắn luôn dính đầy vết máu, nhưng đa phần đều là máu của quân địch.

Mỗi lần hắn lên chiến trường thì đều nhớ đến lời dặn dò của Hạ Tử Dụ, không dám để mình bị thương quá nặng.

Nhưng tới mấy ngày gần đây, quân địch cứ như đoán trước được kế hoạch bố trận của hắn, đến cả thời tiết cũng rất lạ lùng, trời đổ mưa ngay lúc tiến hành hỏa công.

Hắn vô cùng bực bội.

Nhưng khi nhận được phong thư của Hạ Tử Dụ mà ám vệ đưa tới, Tần Kiến Tự mở ra xem, không có gì khác, chỉ có mười bốn chữ lớn.

"Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ, thuỷ tín nhân gian biệt ly khổ." [1]

[1] Tương tư khúc - Đới Thúc Luân, đại ý là: cá chết, chim nhạn không quay về, không có tin tức gì từ người thương.

Từ ấy mới tin rằng nhân gian có một nỗi khổ gọi là khổ biệt ly.

Tần Kiến Tự đọc xong thì rất vui vẻ, không còn buồn bực nữa.

Tuy trận chiến này gian khổ nhưng cuối cùng hắn sẽ bình an quay về gặp y.

"Vương gia," Ám vệ nhìn vẻ mặt của Vương gia nhà mình, thấy hình như hắn đang vui, thế là mới dám nói tiếp: "Nghe nói bệ hạ muốn phong hậu."

Tần Kiến Tự đột nhiên ngẩng đầu lên, "Cái gì?"

"Chính là Công chúa hòa thân tới từ Bắc Tần, chẳng biết vì lý do gì mà bỗng dưng bằng lòng vào hậu cung, bệ hạ thế mà cũng đồng ý."

"Nghe nói bệ hạ tặng mấy xe lễ vật cho vị Cảnh Đoan Công chúa ấy."

"Nghe nói bệ hạ còn đi du ngoạn cùng Công chúa."

"Nghe nói bệ hạ còn tổ chức yến tiệc linh đình cho Công chúa..."

Tần Kiến Tự nhìn ám vệ với vẻ mặt lạnh tanh, ám vệ tắt tiếng không dám nói nữa.

Phong thư trên tay hắn dần trở nên nhăn nhúm.

Lúc trước Tần Kiến Tự cho rằng Hạ Tử Dụ chuyên môn chép thơ vào thư để dỗ hắn, bây giờ trái lại giống như y làm việc này để lấy lệ vậy.

Trước khi ra trận hắn đã nói rằng hãy viết vào thư chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ, hiện tại y vậy mà lại viết bừa mười bốn chữ này để qua mặt hắn.

Nhưng mới mấy tháng không gặp mà đã có tân hoan rồi, lẽ nào mượn được sức của Bắc Tần, y nghĩ rằng có thể hất cẳng hắn hay sao.

"Vương gia?" Ám vệ không dám thở mạnh.

Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, hắn phải quay về kinh thành để hỏi cho rõ ngọn ngành mới được.

Tần Kiến Tự siết chặt nắm đấm.

"Truyền lệnh cho quân lính," Trong bóng tối, quanh người Tần Kiến Tự như tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, hắn nghiến răng nói: "Nổi trống lên, bắt đầu tấn công.".