Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 1 - Chương 3: Lọ lem học đường 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách ngày nhập học còn có mấy ngày, thời tiết không quá lạnh, thi thoảng vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi, sau đó nhanh chóng tan trên nền đất, thế nhưng gió vẫn thổi rất mạnh. Bởi mới qua năm mới không bao lâu, dư âm ngày tết vẫn còn đó, dọc đường người người ngược xuôi.

Phàn Viễn bị ép mặc hai chiếc áo len lông cừu và một chiếc áo khoác bự chảng, bọc người chặt kín như chiếc bánh chưng, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, sau đó ông bà Cố mới cho phép ra khỏi nhà.

Mà Cố Kỳ chỉ mặc một chiếc áo khoác đen mỏng, một chiếc quần bò màu đen ống suông, cứ như vậy mà ra ngoài.

Cố Kỳ nắm tay bàn tay Cố Viễn nhỏ bé đeo găng nhung đi lên xe, còn cẩn thận giúp em trai thắt dây an toàn.

Phàn Viễn nhìn gương mặt nam chính đẹp trai ngời ngời không khỏi lặng lẽ cảm thán, nam chính đúng là nam chính, cần đẹp trai thế nào thì đẹp trai thế ấy, không bị thời tiết ảnh hưởng một chút nào, còn mình là người phàm thì phải mặc áo bông quần bông, tránh cho mùa đông chịu lạnh về già sẽ bị thấp khớp.

Song đến khi nam chính đẹp trai max leven, ngầu rung trời chuyển đất khởi động xe, phóng xe như bay trên đường với tư thế hết sức cool ngầu, trong đầu anh chỉ có độc một nghi vấn.

“Tiểu Ngũ, nam chính có bằng lái không?”

“Bíp, còn hai tháng nữa nam chính mới đủ mười tám tuổi, có lẽ vẫn chưa có bằng lái.”

“…………”

Phàn Viễn lặng lẽ kiểm tra lại một lần nữa xem dây an toàn có được thắt chặt không, trong lòng lệ chảy thành sông. Vì sao chưa có bằng mà đã dám lái ra đường, còn phóng nhanh như vậy, là nam chính thì được phép không tuân thủ pháp luật à?! Dù có hào quang nam chính, gặp tai nạn xe cũng không chết, cùng lắm chỉ mất trí nhớ, nhưng nội dung tiểu thuyết còn chưa đi xong mà, không thể tùy tiện ‘go die’ được…..!!

Cố Kỳ hoàn toàn không biết em trai mình bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng nội tâm đang giày xéo như bị cả đám ‘thảo nê mã’ phi băng băng trong lòng đến là hết sức thê thảm. Hắn chỉ trông thấy em trai ngồi yên lặng bên ghế phụ một cách nhu thuận, không nhịn được mà vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của em mình, khẽ cười nói: “Cảm giác không tệ.”

“Không tệ cái đầu anh ấy! Nhìn đường đi anh giai ơi!”

Đương nhiên, làm một trạch nam mắc chứng brocon nghiêm trọng, anh chỉ có thể rít gào trong lòng, còn ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn hiền lành như một chú thỏ con, ngượng ngùng nhẹ nhàng mỉm cười với Cố Kỳ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh à, anh chú ý nhìn đường.” Đừng nhìn người ta chòng chọc như vậy, anh có gay quái đâu, mà tôi cũng không phải nữ chính, anh có thể chuyên nghiệp một chút được không hả?!!!

Thấy em trai mình hiểu chuyện như vậy, khóe môi Cố Kỳ không khỏi cong lên, dịu dàng nói: “Ừ, anh nghe em cả. Giờ trước mắt chúng ta đi tìm chỗ ăn sáng, em lấy điện thoại ra search xem xung quanh đây có gì em muốn ăn không, chúng ta qua đó luôn.”

Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, âm thầm nuốt nước miếng, ra vẻ lơ đãng hỏi Cố Kỳ: “Em muốn ăn gì cũng được á?”

Cố Kỳ không chút để ý mà gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh mời em mà.”

Tiểu Ngũ biết hỏng bét rồi, lập tức lên tiếng ngăn cản: “Bíp, xin chủ nhân giữ chừng mực.”

Phàn Viễn tội nghiệp trả lời: “Tiểu Ngũ à, nguyên chủ thế giới này cuối cùng bị tống giam trong viện tâm thần đợi mỏi mòn ba tháng, em có biết viện tâm thần là nơi nào không, người điên kẻ dại khắp nơi nơi, không chỉ ngày nào cũng bị ép uống mấy loại thuốc kì kì quái quái, còn phải chịu dằn vặt bởi mấy người chung phòng, so với thế giới trước bị ung thư phải hóa trị còn khổ hơn! Nội dung tiểu thuyết lần này ngắn như vậy, mà anh không được hưởng thụ lấy một ngày, em nhẫn tâm ngăn cản anh như vậy sao? Anh hứa với em, nốt hôm nay thôi, sang ngày mai anh sẽ chăm chỉ làm việc, hứa sẽ không làm chuyện thừa thãi!”

Tiểu Ngũ: “………….” Sao nó cứ có cảm giác câu cuối kia nghe quen tai →_→

Tiểu Ngũ tận chức tận trách, cuối cùng không thể ngăn cản linh hồn đã thức tỉnh thuộc tính ăn hàng của chủ nhân, chỉ có thể lặng lẽ xếp nến cho nam chính, nó đã cố gắng hết sức rồi, a men..

*****

Nửa giờ sau.

Trong tay Phàn Viễn cầm một túi bánh mai cua vàng, trong lòng ôm một bọc Xiao Long Bao, miệng thì cắn bánh tô bì liên dung, bàn tay bóng nhẫy cầm một tờ giấy ắn, miệng nhồm nhoàm nói cho Cố Kỳ nghe, “Tiếp theo đi mua bánh hành dầu nướng, xíu mại gạch cua, bánh hạt dẻ cuộn, chân giò ngũ vị hương, bánh bơ thịt ngàn tầng…..”

Tiểu Ngũ: “……………” Mất hết mặt mũi rồi, đây là chủ nhân nhà ai thì mau tới đón về đi, tui hổng có quennnnn!!!!

Cố Kỳ không hổ là nam chính, thoạt đầu còn ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, chỉ cưng chiều nói: “Được, chúng ta đi mua.”

#Em trai thức tỉnh thuộc tính ăn hàng moe quá đi:3#

Tìm cho tới gần trưa, hai người mới mua đủ những món đồ ăn vặt Cố Viễn muốn, Cố Viễn vui vẻ tặng nam chính đại nhân một cái ôm thật chặt, đầu năm nay anh trai vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn như vầy không nhiều lắm! Nam chính quả thật có thể đi tranh giải anh trai tốt nhất Trung Quốc! Sau này dù hắn có tống anh vào viện tâm thần, anh cũng có thể tha thứ ^0^

Cố Kỳ chẳng mảy may để ý bàn tay bóng nhẫy dầu mỡ của Cố Viễn bôi lên áo khoác của mình, lúc em trai nhào vào lòng, hắn chỉ cảm thấy tim đập rộn lên một cách bất thường, nam chính đại nhân che giấu mà khẽ ho một tiếng, lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau khô ngón tay bóng nhẫy của Cố Viễn.

Lau khô tay xong hắn lại giúp em trai lau miệng, Phàn Viễn chu môi lên để anh trai lau, đây là thói xấu mà anh bị Cao Dục nuông chiều ra hồi ở thế giới trước…

Ánh mắt Cố Kỳ phức tạp nhìn lên đôi môi màu anh đào bóng mỡ, đột nhiên cảm thấy tay mình run lên, bàn tay dừng lại trong thoáng chốc, sau đó hắn đưa khăn tay cho Cố Viễn, chỉ bỏ lại ba chữ.

“Tự lau đi.”

Cố Kỳ vội vã xoay người, không nhìn tới vẻ mặt khó hiểu của Cố Viễn, trong khoảnh khắc đó, hắn thế mà lại có xung động muốn hôn xuống! Nhất định hắn điên rồi! Đến em trai mà hắn cũng….

Phàn Viễn cầm lấy khăn tay tự lau miệng mình, thầm nghĩ nam chính đại nhân có vẻ bất thường, lúc thì nóng lúc lại lạnh, chẳng lẽ bởi đang trong tuổi dậy thì nên tâm sinh lý không ổn định?!

Anh đang nghĩ không biết có nên soi đường chỉ lối cho Cố Kỳ không, dù sao anh cũng là người từng trải có kinh nghiệm mà, nhưng nếu nói ra thì sẽ hỏng thiết lập nhân vật mất, thành ra anh xoắn xuýt bối rối chết đi được, nhưng mà đột nhiên Tiểu Ngũ lại nhắc nhở.

“Bip, xin chủ nhân chú ý, theo như kiểm tra, nữ chính và nam thứ cách 100m về phía Tây Bắc, cự ly đang được rút ngắn.”

“Sao lại xui thế cơ chứ, đi dạo bừa thôi mà cũng gặp được, lẽ nào đây là định luật vạn người hấp dẫn của nhân vật chính sao?! Không phải lúc này nữ chính đang cùng nam thứ giúp một cậu bé tìm bố mẹ sao? Không chuyên tâm vào nội dung mà chạy tới đây làm gì?!”

“Bíp, theo như nội dung tiểu thuyết, có lẽ cậu bé kia muốn ăn KFC, cho nên nữ chính và nam thứ cùng dẫn cậu bé kia đi.”

“KFC?”

Phàn Viễn vừa nhấc mắt lên thì trông thấy ông già tóc bạc quen thuộc, ba chữ KFC đập vào tầm mắt, té ra họ đang đứng ngay trước cửa KFC! Rốt cuộc là loại phân vượn quái quỷ gì đây?!! (Phân vượn: từ này đồng âm với duyên phận)

Anh tức giận nói: “Nữ chính với nam thứ đúng là không biết suy nghĩ, lại đi dẫn trẻ con đi ăn cái thứ đồ không lành mạnh này, không biết như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của trẻ nhỏ hay sao?! Đi uống sữa đậu nành với ăn mấy cái bánh tiêu không tốt hơn à?!”

“Bíp, chủ nhân đừng xoắn xuýt mấy chi tiết này nữa, mau dẫn nam chính tránh đi mau, nam chính và nam thứ quen nhau, nếu gặp mặt sẽ dẫn tới nam chính và nữ chính gặp nhau sớm hơn dự kiến, ảnh hưởng nghiêm trọng tới nội dung truyện.”

“… Ừa.” Anh chỉ muốn lặng lẽ ăn đồ thôi mà, như, vầy, khó, lắm, sao?!

Cố Kỳ vẫn còn đang hết sức bối rối, hắn vốn không phải người thiếu quyết đoán, nếu Cố Viễn đổi lại thành một cô gái, hắn sẽ biết mình nên làm gì. Mà dù có đổi lại thành một cậu bé khác, hắn cũng có thể không chút do dự mà theo đuổi, nhưng đây lại chính là người em trai mà hắn chứng kiến từ nhỏ tới lớn…

Hốt nhiên tay phải của hắn được một bàn tay mềm mại nhỏ bé kéo đi, Cố Kỳ ngẩn ngơ nhìn sang, Cố Viễn đang cong môi nhìn hắn mỉm cười, dưới ánh mặt trời, bàn tay trắng nõn của em trai gần như trong suốt, đôi mắt kia sáng trong mà lấp lánh sinh động, so với biển sao thì càng rực rỡ xán lạn hơn.

Trong phút chốc, trái tim hắn như bị thứ gì đó nặng nề đánh vào, có thứ gì đó tự đáy lòng đang rục rịch sống dậy.

“Anh à, hình như gần đây mới ra một bộ phim rất hay, anh đi xem với em có được không?”

“Được.”

Cố Kỳ nghe thấy tiếng mình đáp lại. Thật ra dù Cố Viễn yêu cầu gì đi chăng nữa, câu trả lời của hắn vĩnh viễn là một chữ này.

Dường như cưng chiều em, thuận theo em, yêu em đã trở thành một thói quen, một loại bản năng.

Bọn họ đi được một hai phút, nữ chính Khâu Mễ Mễ và nam thứ Triệu Vũ Hạo dẫn một cậu bé đi tới KFC.

Theo nguyên tác, người đầu tiên khiến nữ chính động lòng không phải là nam chính, mà là nam thứ có khí chất vương tử và hết sức dịu dàng.

Hai người vì cùng giúp một cậu bé lạc đường mà quen nhau, Khâu Mễ Mễ chưa từng gặp một nam sinh ưu tú như vậy, động lòng cũng là chuyện đương nhiên, nhất là sau khi vào học, nhận ra anh ấy chính là học trưởng cùng trường, cô gái mơ mộng nuôi tình yêu trong lòng, cho rằng chàng trai này chính là chân mệnh thiên tử mà định mệnh giành cho mình, thế là bắt đầu thầm mến và theo đuổi.

Nhưng bạn nam phụ Triệu Vũ Hạo rất chậm tiêu, mãi mà không phát hiện ra tình cảm của Khâu Mễ Mễ, cứ mãi duy trì mối quan hệ học trưởng và học muội không mặn cũng không nhạt, đến khi anh lấy lại tinh thần, nhận ra tình cảm của mình, khi ấy nữ chính đã yêu nam chính, người con gái mình yêu lại chạy vào lòng người anh em của mình.

Thế là nam thứ chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc, một lòng bảo vệ nữ chính.

Đây là tình, cảm, sâu, đậm, vĩ, đại của nam thứ, người bình thường như chúng ta không hiểu được đâu!

Còn lúc này, họ mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, những gút mắt yêu hận kia vẫn còn chưa kết lại.

*****

Phàn Viễn theo nam chính vào rạp chiếu phim, lúc này đây đang trong trạng thái hốt hoảng mù mịt, ai có thể nói cho anh biết, vì sao nam chính nắm chặt tay anh đến sắp sưng phù lên mà vẫn chưa chịu bỏ ra không?!

Lẽ nào bởi da anh nhẵn nhụi trơn bóng? Nhưng dù có thế cũng không thể nắm chặt như vầy chứ?! Như này thì còn mặt mũi đâu nữa! Không thấy mấy em gái bên cạnh đang dùng ánh mắt khó hiểu mà len lén nhìn bọn họ kia hả? Họ cứ thi thoảng lại che miệng cười đến là khủng bố tinh thần… Sao mấy cô không biết ý tứ gì thế, người nhà không dạy phép dạy tắc à?

Đúng là xấu hổ xấu hổ xấu hổ chết đi được!

“Bíp, chủ nhân, anh làm nam thứ cong, xin hãy diễn ra sự vui thầm và e thẹn ngượng ngùng, đừng cứ ôm bộ mặt bí xị như bị người ta phi lễ như thế, sẽ bị trừ thưởng đấy!”

“….. Ờ!”

Đúng vậy, mấy cái không tiết tháo kia thì làm gì có giới hạn chứ.

Ở một nơi không ai thấy, Cố Kỳ khẽ cong môi, nụ cười kia hoàn toàn khác biệt so với những nụ cười dịu dàng cưng chiều trước đó, mà nó mang theo vài phần tà khí, mang ý thế tại tất đắc.

(Thế tại tất đắc: Hình dung khí thế kiên định, nhất định phải đạt được thứ gì đó.)
Bánh mai cua vàng

Xiao Long Bao

Tô Bì Liên Dung

Bánh nướng hành dầu

Xíu mại gạch cua

Bánh hạt dẻ cuộn

Chân giò ngũ vị hương

bánh bơ thịt nguội ngàn tầng