Cái cổ của Đồng Quyện cảm thấy có hơi nhức mỏi, bởi vì Bùi Tư Nhiên vẫn luôn khom người xuống, thế nên anh chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, cho đến tận khi một bên da thịt truyền đến cảm giác mỏi nhừ.

Và thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này còn đang vẫy đuôi với anh như một chú cún bự, cái người bình thường có thể nhấc Chung Diệc lên bằng một tay, lúc này lại ngoan ngoãn dùi dụi vào người Đồng Quyện, dùng giọng nói có vài phần tủi thân để nói chuyện với anh.

Hãy thử tin tưởng tôi, được không.

Đồng Quyện cảm thấy không chỉ cái cổ của mình không thể cử động, mà ngay cả đầu óc của bản thân cũng vậy.

Anh thực sự còn cảm thấy chẳng có cái gì không được.

Bàn tay của Omega nhỏ bé, người luôn coi mình là một người đàn ông độc lập dừng lại giữa không trung trong vài giây, cuối cùng là vỗ nhẹ vào đầu Bùi Tư Nhiên.

Bùi Tư Nhiên đã nghĩ rằng mình sẽ không đợi được câu trả lời, nhưng khi cậu định đứng dậy khỏi người Đồng Quyện thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng “Được”.

Một chữ thật nhẹ nhàng, nhưng lúc truyền đến tai Bùi Tư Nhiên lại cảm thấy thật nặng nề.

Cậu ngẩng đầu, khóe miệng dường như không tự chủ được cong lên, đôi mắt hơi rũ xuống nở nụ cười rạng rỡ, “Được, chỉ cần vậy là tốt rồi!”

“Đi, đi ăn cơm thôi!”

Đồng Quyện chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Tư Nhiên kéo đến căn tin, sau bữa ăn, cậu còn theo anh đến phòng tập của 《Lost Lover》.

“Các cậu không có phòng tập à?” Tôn Lạc Đệ không chút nể nang liếc mắt nhìn vào Bùi Tư Nhiên vốn không nên xuất hiện ở đây.

Bùi Tư Nhiên còn thẳng thắn đáp: “Tôi đến để thăm dò tình hình quân địch.”

“Vậy thì bọn tôi lại càng không thể để cậu ở lại đây được.” Trì Niên nói xong đã định đẩy người ra ngoài.

“Đừng để ý đến cậu ấy!” Đồng Quyện lên tiếng, “Chúng ta bắt đầu đi, không phải buổi sáng nghỉ sớm hơn một lúc à, thế nên buổi chiều bắt đầu sớm một chút.”

Đồng Quyện có thể nghĩ ra được Bùi Tư Nhiên cứ ở lỳ đây là để làm gì, nếu cậu đã muốn xem 《Lost Lover》được biên đạo lại như thế nào, vậy thì cứ để cậu xem là được.

Mặc dù《Lost Lover》có cái tên khá buồn nhưng giai điệu lại rất vui tươi, bởi vì người yêu đánh mất là một cô gái đa tình, sau khi rời bỏ cô ấy, thế giới đã trở nên tươi sáng hơn.

Khi sáu người thể hiện ca khúc này, trên người họ giống như tràn ngập niềm vui, kiểu như “Các chị em mau nhìn tôi đi, tôi độc thân rồi này”.

Đồng Quyện đứng ở vị trí C có thể nhìn thấy bằng mắt thường là càng thêm tươi sáng và hạnh phúc, cho dù anh đã sống hai kiếp nhưng lại chưa từng có người yêu.

Ở động tác vặn hông phần điệp khúc, sức của sáu người tương đương nhau nhưng biên độ động tác vẫn còn khoảng cách, dù sao bọn họ mới học được một buổi sáng, điều này cũng là dễ hiểu.

Thế nhưng ở đây vẫn tràn ngập một bầu không khí gợi cảm, Đồng Quyện đứng ở nơi nó, một cái ngước mắt lên cũng thành công tạo dựng cảm giác sân khấu, như thể anh sinh ra là để hấp dẫn người khác vậy. Bùi Tư Nhiên mới thấy vậy mà mặt đã đỏ bừng, càng không cần nghĩ đến khán giả sẽ phản ứng thế nào trong ngày biểu diễn.

Bùi Tư Nhiên buộc lòng bỏ qua cảm giác chua chát trong lòng, cậu vỗ tay ngay sau nốt nhạc cuối cùng, “Các cậu giỏi quá, tôi phải quay lại tập tành chăm chỉ hơn mới được.”

Chỉ là có làm thế nào thì giọng điệu này, vẫn giống hệt như ngâm trong chanh vậy, chua chết mất thôi.

Đồng Quyện uống ngụm nước, rồi nói với Bùi Tư Nhiên, “Cậu đã xem xong thì bây giờ có thể về được rồi chứ.”

Bùi Tư Nhiên liếc nhìn thời gian, quả nhiên sắp đến giờ luyện tập, cậu bèn gật đầu một cái chuẩn bị rời đi.

Thật đáng tiếc vì người được ở lại luyện tập cùng Đồng Quyện lại không phải là mình, Bùi Tư Nhiên không thể thì thầm với anh mọi lúc mọi nơi, cũng không thể dính vào người Đồng Quyện thoang thoảng hương đào thơm.

Bùi Tư Nhiên chào những người khác rồi quay lưng rời đi, bóng lưng của cậu có chút cô đơn, cái đuôi dường như cũng cụp xuống theo.

“Trông dáng vẻ của cậu ấy hình như không được vui lắm!” Tôn Lạc Đệ huých vào người Đồng Quyện, hỏi.

“Không cần để ý đâu.”

“Cơ mà em vui lắm.” Cậu ta đắc ý đáp.

Có trời mới biết lúc trước khi còn chung một nhóm với Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên, mỗi ngày cậu ta đã bị lén lút đút cho bao nhiêu cơm chó, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cậu ta trở mình sung sướng rồi.

Đồng Quyện bất lực liếc nhìn người trước mặt một cái, “Chúng ta nghỉ ngơi một phút rồi tiếp tục nhé.”

Ngay cả khi không ở trong nhóm, cảm giác tồn tại của Bùi Tư Nhiên cũng không hề thấp.

Buổi tối sau khi kết thúc tập luyện, một dáng người cao hơn một mét tám đã xuất hiện trước cửa phòng tập số ba.

Tôn Lạc Đệ đã mỏi nhừ, hoàn toàn mỏi nhừ cả người. Thế mà còn phải phục Bùi Tư Nhiên, cho dù người không có mặt trong phòng này nhưng vẫn có thể đút cậu ta ăn no.

“Anh mau đi đi!” Tôn Lạc Đệ khua khua tay, mắt không thấy lòng không phiền, “Sáng mai gặp lại nhé, bye bye, chúc ngủ ngon.”

“Hả?” Đồng Quyện có vẻ hoảng hốt, muốn với lấy cây lau nhà, “Đã dọn phòng tập đâu.”

Tôn Lạc Đệ với lấy cây lau nhà trước, tay còn lại thuận thế xoay người anh lại đẩy về phía vòng tay của Bùi Tư Nhiên: “Đi đi đi đi, tha cho bọn này với.”

“Vậy ngày mai tôi sẽ ở lại dọn dẹp.” Đồng Quyện không hiểu vì sao, nhưng thái độ của Tôn Lạc Đệ đã kiên quyết như vậy, nên anh cũng ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, rời đi cùng Bùi Tư Nhiên.

“Vâng vâng vâng.” Cậu ta gật đầu lia lịa đáp.

Trên đường hai người họ trở về, Đồng Quyện đều cảm thấy không thể giải thích được, anh suy nghĩ hồi lâu rồi mới quay ra hỏi Bùi Tư Nhiên, “Mấy người đó định lén lút ăn cái gì ngon sau lưng tôi à?”

“…”

Bùi Tư Nhiên nhất thời không biết nên nói cái gì, cậu trầm ngâm một lát: “Ừm, anh cứ nghĩ như vậy đi.”

“Hứ!” Đồng Quyện cạn lời, “Đúng là không thân không được mà, còn dám lén ăn uống sau lưng tôi.”

“Có thể là bọn họ ăn cái gì đó rất cay, anh lại không ăn được còn bị béo lên nữa.”

Trong lòng Bùi Tư Nhiên thầm xin lỗi Tôn Lạc Đệ, đúng là thật có lỗi với người anh em này.

Chẳng lẽ bảo cậu phải nói với Đồng Quyện rằng, người kia nhìn bọn họ chướng mắt hay sao.

“Quyện Quyện, anh xem này.” Bùi Tư Nhiên nâng cằm lên, “Trên cái cây kia có treo đèn lồng kìa.”

Lồng đèn được treo vào ngày rằm tháng Giêng, đội ngũ của chương trình đương nhiên cũng chuẩn bị cho bọn họ, trên những cành cây vương đầy tuyết rơi còn được bao phủ bởi những chiếc đèn lồng nhỏ nhắn màu vàng và đỏ.

Đồng Quyện ngay lập tức chú ý tới, anh giống như một đứa trẻ, những chuyện không vui đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này vừa nhìn thấy những chiếc đèn lồng xinh đẹp liền quên mất chuyện mình còn chưa được ăn ngon.

“Thật sự có treo đèn lồng này.”

Đồng Quyện bước đến, chạm vào những chiếc đèn lồng kia, mặc dù những chiếc đèn lồng được làm bằng nhựa nhưng chúng đều rất tinh xảo. Vừa mới để ở bên ngoài không bao lâu đã lạnh như băng, khiến anh vừa sờ vào một cái đã phải rụt tay lại.

“Tổ chương trình cũng chẳng được nghỉ phép nhỉ.” Bùi Tư Nhiên nói, “Lạnh quá, chúng ta về thôi.”

Sau khi trở về ký túc xá, Bùi Tư Nhiên đi tắm rửa trước, Đồng Quyện sau khi thay quần áo xong thì nằm ỳ trên giường.

Không biết đã qua bao lâu, vào lúc anh cảm thấy như mình sắp ngủ say, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phòng tắm.

“Sao thế——”

Bùi Tư Nhiên hét lên: “Anh qua đây một lát.”

Đồng Quyện ngồi dậy xoa xoa mặt mình, rồi giẫm vào dép lê mơ mơ màng màng đi qua, mí mắt anh nặng trĩu không nhấc lên nổi, đành dứt khoát nhấc cả người lên nhìn người trước mặt, “Cậu, có chuyện gì vậy?”

Toàn thân Bùi Tư Nhiên, thậm chí không có một sợi tóc nào bị ướt, như thể cậu đã ngồi ngẩn ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Anh ngủ quên à?”

Đồng Quyện lắc đầu, “Không phải.”

Mặc dù rõ ràng là anh đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.

Có điều như vậy cũng tốt.

Bùi Tư Nhiên ho khan một tiếng, nói: “Quyện Quyện, chúng ta đánh cược với nhau một ván thì thế nào.”

Đồng Quyện mơ màng đáp: “Hửm…”

“Rất đơn giản, chúng ta không phải là đối thủ của nhau ở vòng công diễn thứ ba này sao? Nếu nhóm của bọn tôi thắng thì anh sẽ phải hôn tôi một cái, còn nếu như là nhóm của anh thắng thì tôi sẽ hôn anh.”

“Hôn má là được rồi, giữa bạn bè thân thiết với nhau có hôn má cũng chẳng sao.”

“Đồng ý với tôi không, Đồng Quyện.”

Đồng Quyện thậm chí còn không nghe ra Bùi Tư Nhiên nói gì, khi thấy khuôn miệng của cậu dừng lại, anh liền gật đầu.

“Thế anh đợi tôi một lát nhé.” Bùi Tư Nhiên thấy Đồng Quyện hoàn toàn không được tỉnh táo, sáng mai tỉnh lại đoán chừng cũng chẳng nhớ chuyện gì, bèn chạy vào phòng cầm điện thoại rồi bấm vào quay video, dỗ dành anh như con nít, “Quyện Quyện, anh có chắc muốn đánh cược với tôi không? Nếu như ở sân khấu của vòng công diễn ba, anh thắng thì anh hôn tôi còn tôi thắng thì tôi sẽ hôn anh.”

Đồng Quyện vẫn chưa tỉnh táo như cũ: “Ừ ừ.”

“Được, vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé!”

Bùi Tư Nhiên mãn nguyện đặt điện thoại xuống, đẩy Đồng Quyện trở lại giường, “Anh ngủ trước đi, đợi tôi tắm xong sẽ gọi anh.”

Vừa rồi là cậu vẫn luôn mải nghĩ về vụ cá cược này, thế nên cũng quên mất chuyện đi tắm.

Đợi đến khi Bùi Tư Nhiên tắm xong đi ra ngoài, Đồng Quyện đã ngủ ngon lành trong chiếc chăn bông, sắc mặt đỏ bừng bừng khiến cậu không đành lòng gọi anh dậy.

Sáng hôm sau, Đồng Quyện tự nhiên thức dậy vào lúc hơn sáu giờ sáng, sau những ngày tháng bị tiếng đồng hồ báo thức thúc giục, đồng hồ sinh học của anh đã điều chỉnh về cả lúc trước khi tiếng chuông vang lên.

Anh vẫn đang nằm ngẩn ngơ trên giường, câu nói quen thuộc lại vang lên, lúc này Bùi Tư Nhiên ở giường bên cạnh cũng thức giấc.

Bùi Tư Nhiên ngồi ở trên giường vài phút, rồi quay sang nhìn Đồng Quyện, nói “Anh có biết tối hôm qua mình đã làm cái gì không.”

Đồng Quyện cẩn thận nhớ lại, thấy mình chẳng nhớ được gì hết đành lắc đầu.

“Tối qua anh vừa về đã ngủ mê mệt trên giường, tôi cũng không đánh thức anh dậy nổi, tắm thì chưa tắm mà đánh răng cũng chưa đánh răng, đúng là nhóc con bẩn ơi là bẩn.”

Đồng Quyện: “???”

“Không phải chứ…”

Phản bác của Đồng Quyện không có chút khí thế nào, bởi vì anh thực sự không nhớ gì về việc tối hôm qua rốt cuộc là mình có tắm hay không. Không phải chứ, chẳng có nhẽ anh đã không tắm lại còn không đánh răng ư…

“Hơn nữa tối qua anh đã đồng ý với tôi một chuyện, anh có còn nhớ không.”

Đồng Quyện lại càng???

Anh đã đồng ý với Bùi Tư Nhiên một chuyện? Sao lại không có chút ấn tượng nào thế nhỉ, tối qua uống say khướt rồi sao?

Bùi Tư Nhiên lấy điện thoại ra, bấm vào đoạn video quay tối qua cho Đồng Quyện xem.

Đồng Quyện hoảng hốt cầm lấy điện thoại, hình ảnh trên màn hình bị tạm dừng khiến anh phải nhắm mắt lại, cái dáng vẻ không thể mở mắt ra nổi ngốc nghếch vô cùng.

Với một tiếng thở dài, Đồng Quyện nhấp vào hình tam giác nhỏ ở dưới màn hình với cảm giác bi thương và mạnh mẽ.

Video bắt đầu phát, Bùi Tư Nhiên mượn tay Đồng Quyện tăng âm lượng lên, sau đó lùi về phía sau một chút, hai tay ở phía sau chống vào giường, nói, “Anh nghe cho kỹ nhé!”

Đồng Quyện nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của bản thân chiếm trọn toàn bộ màn hình, ngay cả hàng lông mi của mình cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Sau đó là giọng nói của Bùi Tư Nhiên phát ra từ điện thoại: “Anh có chắc là muốn đánh cược với tôi không…”

???

Anh lại còn đánh cược nữa?

Chỉ sợ là mình đã ký một hiệp ước bất bình đẳng nào đó, nên Đồng Quyện lập tức tỉnh táo lại, thế nhưng, ngay sau đó anh đã nghe thấy vụ đánh cược kia.

Cái gì mà, anh thắng thì Bùi Tư Nhiên hôn anh, còn anh thua thì phải hôn Bùi Tư Nhiên?

Thế mà cũng gọi là đánh cược???

Là người đến từ thời đại tinh tế, là một Omega nam độc lập, trong những buổi gặp mặt chính thức đều dùng hành động hôn má thay như lời chào hỏi, Đồng Quyện đối với chuyện này cực kỳ nghi hoặc: “Chỉ có thế thôi à???”

Cái này mà cũng đáng để cược sao???

Vẻ mặt nhạt nhòa cùng giọng điệu của Đồng Quyện, khiến trái tim Bùi Tư Nhiên tổn thương sâu sắc, Đồng Quyện đang nói cái gì vậy? Thế nào là, chỉ thế thôi???

Nam sinh trung học ngây thơ lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi với thế giới.