Bạch Ngọc Đường  chạy như điên ra bến tàu, đầu óc lúc này vô cùng hỗn loạn.

Gần đây…… Hay là có thể từ rất lâu, rất lâu rồi, bản thân chỉ cần nhìn thấy con mèo kia, tự dưng sẽ mất hết lý trí, không cách nào bình tĩnh nổi.

Triển Chiêu bị cơn đau làm cho tỉnh lại,, trong đầu một mảnh hỗn độn, bụng dưới truyền tới từng trận đau đớn, đưa tay vuốt cái bụng đang cử động, mỗi lần động là một trận đau đến tê tâm liệt phế, hạ thể từng đợt từng đợt đau đớn, tựa hồ như có cái gì đó muốn thoát ra ngoài.

“A…!” Không nhịn được nữa rên lên một tiếng, trong lòng giật mình.

Không ổn rồi, tình hình này, chẳng lẽ… Lâm bồn?

Ý thức được điều này, tay chân Triển Chiêu luống cuống hẳn lên, nữ tử sinh con anh còn chưa thấy qua… Như vậy sao sinh?!

Lại một trận quặn đau ập tới!

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, quần áo ướt đẫm, nhịn đau cởi áo mình ra, tay đè bụng lại. Không hiệu quả, cơn đau bụng lại tăng lên, cắn chặt môi dưới, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn.

Này…… Làm sao bây giờ? Trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cơn hôn mê ngắn ngủi nhanh chóng bị cơn đau làm cho tỉnh lại, thời gian cứ chầm chậm trôi, bụng càng lúc càng cử động mạnh hơn, Triển Chiêu ý thức được rằng nếu như mình không sớm lấy đứa nhỏ ra, chỉ sợ đưới đây sẽ là một xác hai mạng mất.

Không biết có được hay không, nhưng đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề cấp bách hiện giờ!

Cắn răng cố chống đỡ, cố gắng dựa vào vách đá, đưa tay điểm mấy đại huyệt để phòng cho việc xuất huyết quá nhiều, tập trung chân khí bảo vệ tâm mạch, tay phải cầm Cự Khuyết lên.

Chỉ cần có thể ra ngoài là tốt rồi, những thứ khác……

Cự Khuyết a Cự Khuyết, ngươi là thượng cổ thần binh theo ta đã nhiều năm, hôm nay lại bắt ngươi làm việc này— cười khổ một tiếng, Triển Chiêu cắn răng rút Cự Khuyết ra, sợ không khống chế tốt lực đạo, tay phải nắm chặt mũi kiếm rạch thẳng vào bụng mình.

Ngọc Đường a Ngọc Đường, ta nguyện hi sinh mạng sống mình, để bảo vệ cốt nhục của ngươi!

…!

Da thịt bị banh mở, không biết có bao nhiêu thống khổ, còn hơn cơn quặn đau trong giờ phút này, thật là nhẹ cả người.

Từ miệng vết thương có thể thấy được một mảnh máu đỏ, đó là một túi da đang ngo ngoe, nghĩ đến thuốc của Lô phu nhân có khả năng tạo tự cung, hung hăng cắn răng nhắm mắt, dùng sức túm vật lôi ra ngoài, cũng thật kỳ lạ, tử cung kiacũng tự động tách khỏi cơ thể mình, giảm đi không ít thống khổ.

Thấy cái vật đã được lôi ra khỏi cơ thể kia, Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, không để ý tới máu đang không ngừng chảy ra khỏi cơ thể mình, nhẹ nhàng dùng Cự Khuyết mở vật kia ra, đứa nhỏ này sống hay chết, chỉ trong gang tấc

Không khóc!

Vội vàng ôm đứa nhỏ ra, thấy nhóc cứ quơ quơ tay chân, miệng há ra, nhưng không phát ra tiếng, máu trên người đã hóa đen, sắc mặt tím tái, cổ họng như bị nghẹt cái gì đó nên không thở được, Triển Chiêu vội vàng kề miệng mình vào cái miệng nhỏ đang khép mở….Một cỗ dịnh nhầy tanh hôi từ trong miệng của đứa nhỏ trào ra, đi vào miệng mình.

Tiếng khóc rõ to cuối cùng vang lên, Triển Chiêu phun đàm trong miệng mình ra, ôm thân thể mềm oặt của đứa nhỏ lên, thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi……

Một hồi lâu có chút khí lực, cảm giác có cái gì đó cọ cọ vào lòng mình, cúi đầu nhìn thì thấy đứa nhỏ há miệng, hình như đang đói bụng.

Suy nghĩ một chút, qua loa băng bó vết thương, sau đó cắn một đầu ngón tay đút vào miệng đứa nhỏ.

Uống đi…… Còn đỡ hơn là chết đói ở đây….

Cái miệng mềm mại của đứa nhỏ ngậm lấy ngón tay tận tình mút, chưa từng nhận thức qua thứ tình cảm kì diệu này, tựa hồ quên mình đang trong tình trạng nguy hiểm, Triển Chiêu nở một nụ cười ôn nhu.

Ngọc Đường…… Cuối cùng ta cũng giữ được con của ngươi rồi. ……

Thân thể dần dần suy yếu, cảm giác như thần trí như dần dần rời xa thân thể, Triển Chiêu nhìn thật kỹ đứa nhỏ, một giọt lệ vô thanh vô tức rơi xuống.

…… Khóc đi, để người nào đó có thể cứu con!

Hắc ám bao trùm xung quang, khóe môi của Triển Chiêu khẽ nở một nụ cười.

Cũng tốt, cuối cùng mình cũng không phải đối mặt, trốn tránh…… Một lần cũng tốt!

Ngọc Đường…… Xin lỗi……

“Chỗ này! Cỗ này có một cái hang nè! Có dấu máu! Không lẽ Triển Tiểu Miêu ở dưới đó?”Từ Khánh đứng trên miệng động gọi to, ngửi thấy một cỗ máu tươi.

“Quái lạ, sao mùi máu nồng quá vậ, ngã chết rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy, ngồi xổm xuống dõi mắt tìm kiếm.

“Dưới đó không sâu lắm, có thể chỉ ngất thôi, Tam ca, đệ xuống đó xem thử.”

Quấn chặt dây vào hông, đưa một đầu dây cho Từ Khánh, thả người nhảy xuống động.

Tới đáy động, dần  thích ứng với ánh sáng, một màn trước mắt này làm một người vốn không sợ trời không sợ đất như Bạch Ngọc Đường cũng phải hút một ngụm lãnh khí.

Trước mắt không có một màu nào nổi bật hơn màu của máu, Triển Chiêu dựa người vào vách động, một tay ôm một đứa trẻ, tay kia còn nhét vào miệng của nó, trên bụng là một vết thương, tuy đã băng bó, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, không rõ sống chết. Nhìn đứa trẻ kia, thấy nó vẫn không ngừng mút, trên mặt dính đầy máu tươi, không cần nghĩ cũng biết đó là của Triển Chiêu!

Hô hấp phảng phất như dừng lại, Bạch Ngọc Đường cau mày.

Mèo ngốc! Không ngờ hắn cũng có thể biến mình thành ra như thế!

Mùi máu của Triển Chiêu kích thích thần kinh của Bạch Ngọc Đường, tim như muốn thắt lại, đau lòng như chính mình chảy máu, vội vàng tiến lên đỡ lấy Triển Chiêu, thấy đứa bé kia vẫn không ngừng mút lấy ngón tay anh, tức giận bóp hàm ép nó nhả ra, đứa bé vì mất đi sự ấm áp nên khóc oa oa lên.

“Khóc cái gì mà khóc? Mút chưa đủ hả?” Bạch Ngọc Đường tức giận, liền đem tất cả mọi oán khí trút lên đầu đứa nhỏ

Nghe thấy tiếng khóc, Triển Chiêu dần dần tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã thấy Bạch Ngọc Đường trừng mắt mắng con của mình, vội kéo Bạch Ngọc Đường.

“Ngọc Đường không được…” Yếu ớt nói

“Tại sao lại không được chứ! Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn cho nó hút máu nữa! Không muốn sống nữa hả? Đứa nhỏ này là gì của ngươi?”

Không biết tư vị trong lòng là gì, nhìn cách đối xử của Triển Chiêu đối với đứa nhỏ này, cảm thấy hình như nó rất quan trọng với Triển Chiêu, càng nghĩ càng tức.

“Ngọc Đường…. Đừng thô lỗ… nó là…” thấy sắc mặt của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng xấu, bất chấp tất cả, cắn răng nói.

“Nó là con của ngươi….”

Bạch Ngọc Đường giận quá hóa cười.

“Ha! Con của ta? Triển Chiêu, ngươi nói cái thứ này là con của Bạch Ngọc Đường ta à?!”

Dưới cơn thịnh nộ nên cũng không suy nghĩ kĩ càng câu nói của Triển Chiêu, trong lòng càng thêm xác định đứa nhỏ này là con của Triển Chiêu, không khỏi tức giận hơn!

Triển Chiêu biết rõ tính tình của Bạch Ngọc Đường, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, dưới tình thế cấp bách run giọng nói,

“Triển Chiêu hôm nay cầu xin ngươi mau cứu đứa nhỏ này, sau này có bắt ta làm trâu làm ngựa, Triển Chiêu cũng không oán hận!”

Miễn cưỡng nói ra những lời này, thân thể mềm nhũn rồi hôn mê.

Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường tỉnh táo lại.

“Triển Chiêu ngươi –!”Tiến lên dò xét hơi thở yếu ớt vô cùng, lòng đau đớn, lập tức ôm Triển Chiêu, thuận tay ẵm đứa nhỏ kia.

“Tam ca, kéo đệ lên đi! Nhanh lên một chút!”