Thân thể của Bạch Ngọc Đường run lên, chậm rãi quay đầu lại.

“Ta chỉ muốn biết ngươi mắc bệnh gì thôi mà? Có cần phải tức giận đến như thể không?”

“Triển mỗ không cần ngươi quan tâm, ngươi mau cút đi!”

Xin lỗi, Ngọc Đường, ta không thể đối mặt…

“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”

Bạch Ngọc Đường trừng lớn hai mắt, suýt nữa ngất đi, con mèo này càng lúc càng không được bình thường rồi!

Triển Chiêu nhắm mắt, nói những lời trái với lương tâm

“Ta nói! Ngươi mau cút đi!”

Ngọc Đường, xin lỗi……

“Bạch Ngọc Đường, Triển mỗ từ nay cùng ngươi…. Ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Đẩy tay hắn ra, xoay người từng bước tiến lên phía trước, lại nghe Bạch Ngọc Đường cười to, thấp giọng nói.

“Triển Chiêu….Bạch Ngọc Đường ta sẽ nhớ kĩ những lời này của ngươi!”

Cơn đau bụng dần dần biến mất, Triển Chiêu cười khổ, đi thêm vài bước nữa rồi xoay đầu lại, nhìn bóng lưng đã xa của Bạch Ngọc Đường.

Đầu choáng váng, là mộng, chỉ là mộng thôi!

Bạch y, xoay người rời đi, không một lần quay lại.

Câu nói đó như một đao đâm vào lòng mình!

Hốc mắt hơi đỏ, nhưng lệ không tuôn ra…

Tay ôm lấy ngực mình, đau!

Lòng đang rỉ máu…

“Hì…”

Một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, đôi con ngươi của Triển Chiêu trầm xuống, cao giọng nói,

“Đường Hân cô nương sao còn không ra?”

“Triển đại nhân vì Hân nhi mà ngay cả Bạch Ngũ gia cũng đuổi đi, Hân nhi sao lại có thể không nể tình chứ?” thanh âm lảnh lót, một thân hồng ảnh từ trên cao nhảy xuống, đứng trước mặt Triển Chiêu cười hì hì, chính là người lúc nãy tìm kiếm, Đường Hân.

“Triển đại nhân, đã lâu không gặp!

Triển Chiêu cười nhạt, nói

“Cô nương một đường theo Triển mỗ khổ cực nhỉ!”

“Thì ra Triển đại nhân đã biết rồi sao? Không lẽ Triển đại nhân không muốn cho Hân nhi gặp Bạch Ngọc Đường?”

Triển Chiêu nhìn thẳng vào Đường Hân, nói.

“Cô nương đâu có xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Đường!”

“Nga?”Đường Hân trề trề môi, nói:” Ngài cũng đâu phải là Bạch Ngọc Đường, tại sao biết hắn không biết chứ?”

Triển Chiêu thản nhiên nói,

“Bởi vì thứ cô nương muốn, chính là cái đầu trên cổ Triễn mổ đây!”

Đường Hân cười toe toét.

“Triển đại nhân thật thông minh!”

Triển Chiêu mỉm cười, nói.

“Cô nương có chắc chắn là sẽ thắng nổi thanh kiếm trên tay Triển mỗ không?”

Đường Hân cười ngọt ngào, nói.

“Hân nhi sao dám khinh thường Triển đại nhân!”

Vừa dứt lời, hơn mười tên hắc y nhân từ trên tường nhảy xuống, đứng trước mặt Đường Hân.

Đường Hân thu nụ cười, lạnh lùng nói,

“Tốc chiến tốc thắng.”

Hơn mười tên hắc y nhân nhận lệnh tiến lên,  Triển Chiêu thấy những tên hắc y nhân này tuy khá giống với những tên hắc y nhân trên thuyền hoa hôm đó,  nhưng bước đi không được nhanh lắm, không phải là cao thủ gì. Lập tức ngưng thần, Cự Khuyết bay ra, dùng nội lực quét ngang, đánh bay mấy tên hắc y nhân té trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.

Đường Hân cả kinh, cô thừa biết những người này không thể ngăn được Triển Chiêu, thế nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ không chống nổi một kích, kiếm của Triển Chiêu còn chưa thoát khỏi vỏ thế mà đã giải quyết sạch sẽ, Đường Hân nghiến răng, hắn…… Thế mà còn bảo Triển Chiêu mang bệnh trong người nên võ công giảm sút?

“Triển đại nhân dùng nhiều nội lực như thế, không sợ lát nữa không dậy nổi sao?

Không phải cô nương muốn tốc chiến tốc thắng sao?”

“Được!” Tay trái Đường Hân khẽ phất, một luồng khói trắng bay thẳng vào mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu không thèm nhìn đến đến đám khói trắng kia, trực tiếp tiến lên không tránh né gì, khói trắng xuyên qua người anh, Đường Hân kinh hãi, chỉ thấy Triển Chiêu nay đã biến mất vô tung, trên cổ chợt lạnh, Cự Khuyết đã kề sát bên cổ, thì ra lúc đám khói trắng ấy đến gần,Triển Chiêu đã mau chóng rời đi, cái vừa rồi khói trắng xuyên qua chỉ là ảo ảnh của anh mà thôi.

Triển Chiêu chỉ kiếm vào Đường Hân, hai người không nói gì, anh đang chờ, và Đường Hân cũng thế.

Triển Chiêu biết cuộc chiến lúc nãy chỉ mới là khởi động thôi, kế tiếp mới chính là địch nhân thật sự.

Một bóng dáng màu xanh vô thanh vô tức bay tới, giơ tay ném một vật vào người Triển Chiêu, Triển Chiêu nghe được tiếng gió khác thường, kiếm trên tay trái bay ra, muốn hóa giải một chiêu kia, vật kia hình như là vật sống cuốn lên vỏ kiếm, thì ra là rắn!

Thất Minh Linh! Là cổ!

Triển Chiêu cả kinh, mắt thấy con rắn kia sắp quấn tới cánh tay mình, vội vàng dùng nội lực đẩy ra, nháy mắt thân rắn nát thành từng đoạn rơi xuống mặt đất, vẫn còn nhúc nhích, Triển Chiêu khẽ cau mày, kiềm chế cảm giác khó chịu đang dâng lên, hơi ngạc nhiên bởi công phu xuất thần kia, Đường Hân quát lên một tiếng, một tia hàn quang tiến đến ngực, Triển Chiêu nâng kiếm chế trụ chủy thủ, cổ tay lật lại đánh bay thủy chủ, Đường Hân bình tĩnh tiếp lấy, một cỗ nội lực đánh vào người. phun ra một búng máu tươi.

“Triển Chiêu ngươi……! A Văn cứu ta!”

Thanh y nhân kia cũng không để ý tới Đường Hân, khua tay xuất hiện một vật có màu sắc sặc sỡ, Triển Chiêu vừa tiến lên đỡ đã thấy người đó ném vật đó xuống đất, một làn khói trắng bay ra, Triển Chiêu vội vàng nín thở, tung mình vượt qua đám khói trắng ấy.

Thế mà cũng chậm một bước, mắt thấy thanh y nhân kia đỡ Đường Hân bay ra ngoài, không nghĩ gì dùng khinh công đuổi theo.

Đường Hân gọi nam nhân kia là “A Văn”, vậy chắc chắn đó chính là Đường Văn rồi!

Đuổi tới một rừng cây nhỏ, bóng dáng hai người chợt lóe rồi biến mất. Triển Chiêu tất nhiên biết trong đó có trá, cước bộ chậm lại tiến vào rừng cây, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát chung quanh.

Lảm nhảm: Cái lúc làm cái chap này, nói thật là vừa tức mà vừa đau cho ông Miêu, nghĩ coi, chỉ vì sợ người kia tổn thương mà tự làm đau mình, trước sau gì người ta cũng biết, mình mang con của người ta chứ  có phải ít đâu, thế mà giấu, bây giờ còn đuổi người ta nữa. Thế này thì bảo sao ông Thử không bỏ luôn,  bạn đây không bực cái khoản ông Thử vô tình trong chap này mà tức cái khoản tự kỷ cuồng của ông Miêu a =.=