Bà nội tức giận xiết chặt tay vào hai thành ghế rồi trả lời.

- Gia Minh! Nội thật sự quá thất vọng về con, nói như vậy ý là nội không có quyền gì trong nhà nữa hay sao? Ngày mai là ngày...

Anh chặn ngang lời bà.

- Ngày mai là ngày lễ Phật.. con biết.. chính vì vậy con muốn nội dừng chuyện này ở đây. Người ta nói trước khi lễ Phật hãy để cho lòng được thanh tịnh, cảm xúc tức giận của nội sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đấy ạ.

Sau hồi anh cúi xuống nhìn cô rồi nói tiếp.

- Còn về phía vợ con, nếu nội vẫn cương quyết dùng gia pháp với cô ấy thì con xin được một phần chịu trách nhiệm. Người ta nói vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, lỗi của cô ấy là tuỳ tiện đi ra ngoài, lỗi của con là làm chồng không biết chỉ bảo.

Dứt lời anh quỳ gối trước mặt bà nội, bà ngay lập tức đứng dậy đỡ anh lên.

- Gia Minh.. con đứng dậy đi, con như vậy sẽ khiến nội khó xử.

- Bà dừng mọi chuyện ở đây nha bà. Nếu lần sau còn tái diễn, con xin hứa sẽ tự tay trừng phạt cho thích đáng.

Bà Sáu thấy vậy lên tiếng.

- Bọn trẻ cũng biết lỗi rồi, già mình cũng không nên nhỏ mọn vậy nữa.

- Thôi được rồi. Chuyện này sẽ được bỏ qua!

Cô mỉm cười cúi xuống nói với bà.

- Con cảm ơn bà nội ạ.

- Khoan hãy cảm ơn vội. Ta muốn con lấy công chuộc tội, 2 giờ đêm nay phải dậy làm 9 món ăn dâng lên lễ Phật. Làm được chứ?

- Dạ con làm được ạ.

- Còn nhỏ Cúc!

- Dạ thưa lão phu nhân.

- Lát qua phòng bà hai lấy thực đơn. Sáng mai 2 giờ dậy sớm với mợ cả.

- Dạ con biết rồi ạ.

Bà hai nháy mắt với Gia Minh.

- Gia Minh.. con đưa vợ về phòng nghỉ chút.

Anh gật đầu.

- Vậy con xin phép cả nhà ạ.

Nói rồi anh đỡ cô dậy, dìu cô đi qua cánh cửa, bất ngờ anh nhấc bổng cô lên vào lòng mình. Cô giật mình chưa kịp lên tiếng thì anh đã lạnh lùng nói.

- Cô đi như rùa bò vậy thì bao giờ mới về đến phòng. Phiền phức thật!

Cô khẽ mỉm cười trong im lặng.

Bên trong từ đường, mọi người đứng dậy bước đi, căn phòng lúc này chỉ còn lại bà Sáu và bà nội đang ngồi ghế chính giữa. Vợ Gia Hưng thấy vậy biết ý ở lại một chút.

- Bà nội.. con biết bà đang rất tức giận khi rõ ràng là chị dâu sai, chị ấy đang cố tình trốn tránh trách nhiệm thì phải.

Bà Sáu nói:

- Con không nói gì nữa thì bà nội con mới đỡ tức hơn ấy.

- Bà Sáu.. bà không thấy anh cả trước giờ rất ngoan ngoãn nghe lời bà nội, từ ngày lấy vợ, chẳng biết chị dâu đã làm gì mà hôm nay anh ấy trái lại lời bà. Cháu thấy tức thay cho bà nội.

- Nếu tức thay thì có giám nói thẳng với Gia Minh không?

Bà nội trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.

- thôi được rồi... chuyện này kết thúc tại đây!

Bà đứng dậy bước đi, cô ấm ức trong lòng. Trở về phòng mình, ngay lập tức cô gọi điện cho Trân Trân giãi bày uất ức.

- Trân Trân.. em xem đấy, anh cả hôm nay còn bênh cô ta.. xem mà làm thế nào đi chứ cứ đà này không chừng yêu lúc nào không biết ấy.

- Được rồi. Em sẽ có cách giải quyết, chị không phải suy nghĩ nhiều.

- Mà tối nay em về không? Còn kế hoặch kia thế nào?

- Hôm nay em bận rồi, tạm thời mấy ngày nữa em phải tập trung cho dự án phim lên chắc có lẽ sẽ vắng mặt mấy ngày.mọi chuyện thay đổi nên tạm dừng kế hoặch kia vài ngày rồi tính tiếp.

- Được rồi. Có tình hình gì chị sẽ báo.

Tiếng cạch cửa phát ra, cô giật mình quay lại thì thấy chồng mình.

- Em làm gì mà lén la lén lút như người đi ăn trộm thế hả?

- Anh về sao không nói trước?

- Thì có bao giờ anh nói trước đâu. Em sao vậy?

- Không.. không có gì!

- Mà xem thế nào liệu qua đón con về nhà đi. Để nó bên đó mãi sao được.

- Nó ở với ông bà ngoại chứ ở với ai mà anh cũng khó chịu.

- Em phải nghĩ về bên nội chứ?

- Anh thấy có mặt con bé ở nhà thì cũng thế, không thì cũng thế. Có ai hỏi han gì tới con bé đâu.

- Anh chẳng hiểu em làm mẹ kiểu gì thế? Em không thấy nhớ con à?

- Nhớ thì có nhớ nhưng đâu thiết phải nói ra. Với lại con bé ở ngoại là em yên tâm rồi.

- Thiệt tình.. hết nói nổi.

Anh mở cửa bước đi, cô gọi lại.

- Anh đi đâu đó?

- Đi sang phòng mẹ. Có muốn đi cùng không

- Thôi...đi đi..

Tại phòng của Gia Minh..

- Á.. đau!

Anh lấy rượu gấc xoa lên chỗ cổ chân bị bầm tím của cô.

- Cô chết vẫn không chừa!

- tôi xin lỗi..

- Xin lỗi gì tôi.. xin lỗi bà nội ấy.

- Tôi xin lỗi vì đã hiểu nhầm lòng tốt của anh.

- Có sao đâu. Trong đầu cô tôi xấu xa cỡ nào thì cứ thế mà nghĩ thôi.

- Tôi thực sự không có ý đó. Mà vết thương của anh, ban nãy bế tôi có sao không?

- Nếu là cô thì có sao không?

- Tất nhiên là có chứ..đau lắm!

- Thế còn hỏi làm gì. Hỏi thừa!

- Tôi chỉ quan tâm anh một chút thôi mà.

Anh dừng động tác lại nhìn cô rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

- Này.. tôi bị đau ở cổ chân chứ không phải bắp chân.

Anh nhìn xuống tay mình đang đặt vị trí bắp chân, nhanh chóng anh đứng dậy nói.

- Tự mà xoa đi. Nói nhiều!

- Ơ. Rõ ràng anh tranh làm với tôi mà.

- Cô thật ồn ào! Sao không bị thương ở mồm cho bớt nói lại.

- Đồ xấu xa..!

2 giờ đồng hồ trôi qua..

- Sao cô vẫn chưa ngủ?

- Tôi sợ ngủ quên!

- Ừ cũng đúng. Cô ngủ như con heo mà.

Cô không nói gì rồi quay sang nhìn anh, hai mắt sáng rực như những ngôi sáng lấp lánh. Cô nhăn mặt lại hỏi cô.

- Làm gì nhìn tôi chăm chú vậy?

- Anh buồn ngủ chưa?

Anh lắc đầu.

Cô nói tiếp:

- Muốn xem phim không? Tôi biết một bộ phim ngôn tình mới hay lắm.

Anh suy nghĩ chừng 15 giây rồi nói.

- Tuỳ cô!

Cô mỉm cười với tay lấy chiếc điều khiển đưa cho anh.

- anh mở giúp tôi, ti vi hiện đại quá nên tôi không mở được.

- Ngu ngốc thiệt sự!

- Anh cứ dậy tôi một lần xem tôi có nhớ không? Có khi còn thông minh hơn anh ấy.

Hai người ngồi bên cạnh nhau trên chiếc giường, cùng ngước mắt lên nhìn phía màn hình ti vi.

- Huhu Huhu Huhu..

Anh quay sang nhìn cô, nét mặt khẽ nhăn lại, định bụng đưa tay chạm vào vai cô thì lại giật mình thụt tay lại khi nghe tiếng khóc. Hành động đó cứ như vậy diễn ra liên tục.

- Huhu huhu..

Ngập ngừng mãi anh mới dám lên tiếng hỏi.

- Này... cô làm gì mà như bị ma làm vậy?

Cô nước mắt ngắn nước mắt dài quay sang hỏi anh.

- Anh không thấy cảm động sao?

- Nó cũng đâu đến mức như cô ngồi khóc nãy giờ. Tôi đang tự hỏi tại sao cô không đi làm diễn viên cho rồi.

- Một tình yêu đẹp rồi phải rời xa nhau do hoàn cảnh xuất thân. Con người ta sinh ra đâu có quyền lựa chọn số phận, tại sao lại lỡ chia lìa tình yêu đẹp của họ. Nam chính và nữ chính thực sự quá khổ tâm, phải xa nhau trong khi vẫn còn yêu, nỗi đau nào sánh bằng ( cô nhìn thẳng mắt anh rồi nói)

Anh cứng họng lại không nói được câu gì, chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt hết thảy dịu dàng.

Cô vừa sụt sùi vừa nói.

- Mà cũng phải thôi, người lạnh lùng như anh thì làm gì có cảm xúc trước một tình yêu đẹp như vậy.

- Ai nói với cô là tôi không có cảm xúc?

- Nếu có cảm xúc thì anh nói đi.

- Nói gì?

- Nói thử suy nghĩ của anh về tình yêu hai người họ.

Anh ngước mắt nhìn lên màn hình ti vi rồi chầm chậm nói.

- Nếu tôi là nam chính trong phim, chỉ cần người khiến tôi rung động, cho dù có tác động bên ngoài như thế nào đi nữa thì tôi nhất định sẽ không để cô ấy rời xa tôi... trừ phi.. cô ấy muốn rời xa.. cô ấy hết yêu tôi và xa tôi sẽ khiến cô ấy được hạnh phúc..

Cô tha thẩn nhìn anh, cảm giác từng câu nói rất chân thành, đúng với cảm xúc trong thâm tâm. Tự nhiên cô có ánh nhìn khác về anh, cô cảm thấy anh là mẫu người rất ấm áp trong tâm hồn. Anh quay qua nhìn cô, cô giật mình nhìn qua hướng khác rồi mỉm cười nói.

- Đúng là người từng trải nên suy nghĩ sâu xa.. còn tôi thì chỉ biết khóc và khóc..

- Tôi thấy cô đâu yếu đuối như vậy? Cô mà cãi lại ai còn hơn cả chém trả ấy chứ.

- Gì chứ? Anh...?

- Cô có dám nói không phải không?

- Tôi....

Anh vòng qua người cô lấy điều khiển ti vi, mặt cách nhau chỉ chừng mấy xen ti mét. cô giật mình nói lớn.

- Anh định làm gì?

- Đầu óc cô chỉ nghĩ được vậy thôi à.

Nói rồi anh gõ nhẹ cái điều khiển ti vi vào trán cô.

- tôi mở phim hài cho mà xem. Cười nhiều lên không sáng mai mắt sưng lại mất công người ta hiểu nhầm tôi làm cô khóc. Mà nếu tôi có đánh thì tôi chỉ làm cô cười vì sướng chứ không làm cô khóc như vầy đâu.

Cô cứng họng không nói lên lời, thiệt tình đã cố gắng nghĩ trong sáng hơn nhưng cái nhếch môi kia làm cô đỏ mặt. Trong lúc cô vẫn còn ngây người suy nghĩ thì tiếng chuông báo thức reo lên vài tiếng.. đồng hồ đã điểm 2 giờ đêm.. nói như vậy hai người đã ngồi xem phim suốt 5 tiếng đồng hồ..

Cô lúng túng đứng dậy, một phần vì chân vẫn còn đau nhức khiến cô khẽ nhăn mặt kêu lên.

- Á!

- Cảm thấy đi xuống đó nổi không?

- Tôi đi được. Anh ở yên đó nghỉ ngơi đi.

Dứt lời cô tập tễnh bước đi, đi xuống đến tầng một thì gặp bé Cúc. Con bé vội vàng chạy ra đỡ lấy cô.

- Mợ để con đỡ mợ.

Lão phu nhân đứng ở cửa phòng nhìn ra, bà khẽ thở dài rồi ngước mắt lên trên thì thấy Gia Minh đang dõi theo cô.

Bật sáng tất cả hành lang dãy bếp, mọi nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn. Cúc nói:

- Nguyên liệu này con thấy bà hai chuẩn bị từ tối qua.

- Ấy mà thực đơn là gì ấy?

“ Bún thái chay nguyên liệu chính là đậu hũ chiên, nấm rơm, bún tươi “

“ Nấm đùi gà kho gừng, nguyên liệu chính là nấm đùi gà, gừng, hành lá “

“ Chả khoai môn, nguyên liệu chính là khoai môn, đậu hũ non, hành tây “

“ gỏi ngó sen chay. Nguyên liệu chính là ngó sen,nấm tuyết, cần tây, rau dăm, đậu phộng “

“Canh nấm hạt sen. Nguyên liệu chính là hạt sen, nấm đông cô tươi, nấm linh chi, cà rốt, đậu hũ non “

“ mướp đắng kho chay. Nguyên liệu chính là mướp đắng, đậu hũ, nấm mèo,nước dừa tươi và bún tàu “

Còn 3 món nữa có sẵn rồi là giò chay, đùi gà chay và....

- Ủa mợ ơi. 9 món mà thiếu một món.

- Đưa giấy mợ xem nào.

Quả thật trong này có 8 món, mà theo cô nhớ bà nội yêu cầu 9 món. Cô liền nảy ra suy nghĩ.

- Mợ nghĩ ra rồi. Ở đây đầy đủ gia vị rồi chứ?

- Dạ. Không thiếu thứ gì.

- Mợ sẽ làm món bánh bao chay sữa dừa hình trái đào tiên. Bánh bao trái đào không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng thơm ngon, tượng trưng cho tài Lộc và may mắn.

- Mợ biết làm món đó luôn hả? Món đó khó làm lắm mợ ạ, đòi hỏi sự tỉ mỉ và một bàn tay thật khéo.

- Cúc tin mợ khéo tay không?

- Hơi nghi nhưng con vẫn tin mợ.

- Con nhỏ này... thôi bắt tay làm việc kẻo không kịp.

Cúc chuẩn bị phần gia vị, nhặt rau.. còn cô là đầu bếp chính. Một chốc một lát Cúc lại hỏi.

- Mợ nhắm làm được không đó.

- Đã nói tin mợ rồi thì phải tin đến cùng chứ.

Trước tiên cô làm món bánh bao trái đào rồi sau đó làm lần lượt các món ăn trong danh sách thực đơn mẹ hai đã ghi sẵn. Cúc nhìn cô làm một cách rất thành thạo khiến Cúc như không tin vào mắt mình. Thú thật Cúc không nghĩ một thiên kim tiểu thư mà lại có thể làm các món ăn một cách xuất sắc cả phần trang trí. Về phía cô, cô tự tin lắm vì ngày trước ở nhà bà chủ Đường cũng thường xuyên lễ Phật, các món ăn trong ngày lễ cũng một tay cô làm.

- Mợ ơi.. nói thật với mợ nhá, con không nghĩ mợ giỏi vậy đâu á. Ngày trước mợ có đi học lớp nấu ăn nào trước khi đi lấy chồng không?

- Úi, lúc mợ đi lấy chồng gấp đến nỗi chiều hay tin mình phải lấy chồng, tối đã bị rước đi rồi ấy.

Nói đến đây cô bắt đầu nhớ đến bố mẹ và thằng cu Tý ở nhà. Hàng lông mi cụp xuống vì buồn bã.

- Vậy ai là người dậy mợ nấu ăn ạ?

- Mẹ của mợ... bà nấu ăn ngon lắm.

Cúc quay sang nhìn cô.

- Mợ sao tự dưng buồn vậy?

- Mợ nhớ nhà!

- Con cũng vậy!

- Thôi đi lấy rau mang ra đây giúp mợ.

Cúc quay lại, giật bắn mình khi thấy Gia Minh đứng trước cửa.

- Cậu...

Anh lắc đầu với Cúc rồi bước vào bên trong.

- Cúc ơi. Mang rau nhanh lên nào ( cô nói)

Từ đằng sau, một bàn tay nắm nhẹ lên những sợi tóc của cô rồi túm gọn lại. Cô giật mình nghiêng người sang bên trái rồi ngước mắt nhìn lên, hai ánh mắt vô tình chạm thẳng vào nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Sau đó anh buông tay khỏi tóc của cô rồi nhè nhẹ giải thích.

- Tóc tai loà xoà thế này thì làm ăn được gì.

- Anh xuống đây làm gì?

- Xuống xem cô làm ăn thế nào? Liệu có ổn không. Cô làm dở lại mang tiếng tôi.

- Ừ. Gần xong rồi, đợi một chút

Cúc đứng đằng sau mỉm cười nhìn cậu mợ.

- Cậu thấy mợ nấu ăn được không ạ?

- Tàm tạm!

- Con thấy mợ khéo tay mà cậu.

Cô nói với Cúc.

- Cậu con không có mắt thẩm mỹ đâu. Kệ đi!

Anh nhíu mày nhìn cô rồi bất giác nói.

- Phải! Không có mắt thẩm mỹ mới nhìn trúng cô!

Đúng là một pha bẻ lái ghê thật, đang chê trách anh xong hồi anh cua được sang cô luôn, cô đành ngậm ngụi vì anh nói cũng hợp lý.

Bình minh dần lên cao, những món ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô và Cúc nhìn nhau cười thật tươi đập tay nhau chúc mừng. Gia Minh sau khi nhận được điện thoại đã rời đi ngay lúc đó.

Ở ngoài cửa thím Út đi vào, cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, miệng ú ớ không nói lên lời. Sở dĩ cô dậy thật sớm chỉ để xem cái khoảnh khắc chị dâu của mình bị chê trách, thật không ngờ trên bàn đã bày đủ 9 món với cách trang trí vô cùng đẹp mắt, lại còn có cả món bánh bao trái đào. Gượng cười mãi cô mới nói được câu.

- Chị dâu vất vả quá rồi.

- Có gì đâu. Miễn là hài lòng mọi người là tôi vui rồi.

- Vậy chị có cần gì nữa không thì em phụ.

- Thôi không cần đâu. Mọi thứ xong xuôi hết rồi.

- Vậy em lên nhà chuẩn bị vài thứ trước.

- Ừ thím cứ đi đi. Ở đây đã có tôi với bé Cúc lo rồi.

Cúc quay sang nói với cô.

- Mợ có để ý thấy mợ ba mặt như mất sổ gạo không ạ?

- Xuý. Con nhỏ này, mặt mợ ấy còn nghiêm trọng hơn mất sổ gạo ấy chứ haha.