Làm Dâu Âm Phủ

Chương 42: Mãi Mãi Không Được Siêu Sinh

​"Buông tay ra!"

​Tịch Liễu đột nhiên cúi đầu, cắn mạnh vào cổ tay của Ma Quân.

Hàm răng bén nhọn đâm sâu vào da thịt hắn, rõ ràng hắn có thể tránh nhưng hắn lại để im cho Tịch Liễu làm càn.

​"Nàng bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện."

​Ma Quân dùng sức ôm nàng, sau đó từ từ kéo con dao găm kia ra xa Tịch Liễu.

Sau đó Ma Quẫn dẫn Tịch Liễu đến một rừng hoa.

Vào đó, Tịch Liễu như bị trút hết sức lực, nàng yếu ớt ngồi phịch xuống đất.

​Ma Quân bị đâm đến nỗi máu chảy ra như thác nước nhưng khi Tịch Liễu rút dao ra, thì vết thương ấy đã ngay lập tức khép lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

​"Cho dù nàng có chết nàng cũng không gặp được hắn."

​Vừa rồi suýt chút nữa thì Ma Quân đã nói cho Tịch Liễu biết thật ra Hiên Viên Mặc chưa đi đầu thai.

Nhưng hắn vẫn quyết định im lặng, hắn không nỡ nói ra.

Hắn biết rõ, nếu như Tịch Liễu biết Hiên Viên Mặc chưa có rời khỏi thế gian này thì hắn sẽ không còn một chút cơ hội nào nữa.

​"Ta mặc kệ, chúng ta đã ước hẹn tam kiếp phải ở bên nhau, cho dù là đến địa phủ tìm hắn, cho dù đi qua cầu Nại Hà, nhưng đến kiếp sau, chúng ta vẫn có thể làm vợ chồng, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

​Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu tràn đầy sự ngang ngạnh, mặc kệ Ma Quân nói cái gì, nàng cũng đều nhận định rằngchỉ cần nàng chết thì nàng có thể đi cùng Hiên Viên Mặc.

​"Tên của nàng không được ghi chép trong sổ sinh tử, cho dù nàng chết cũng không đến được địa phủ!"

​Ma Quân nhịn không được mà gào lên.

Mặc dù vết thương trên ngực đã khép lại nhưng lòng hắn vẫn cảm thấy rất đau đớn.

Đau đến phát điên! Hắn rất muốn chạy đi nhưng hắn sợ, hắn sợ giống như kiếp trước, nếu như hắn rời đi, thì khi trở lại sẽ chỉ còn thấy thi thể của Tịch Liễu!

​"Ý của ngươi là ta không thể đầu thai chuyển thế?"

​Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu trở nên trắng bệch, lời nói của Ma Quân giống như sấm sét giữa trời quang.

"Không thể nào, chỉ cần là người đã chết thì đều có thể chuyển thế luân hồi, tại sao riêng ta lại không được chứ?"

​"Vì cứu ngươi, ta đã xông vào địa phủ, ép phán quan gạch tên của nàng trên sổ sinh tử, vậy nên dù nàng có chết thì địa phủ cũng không nhận nàng.

Nàng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, nàng sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh."

​Ma Quân vẫn ôm hy vọng, hắn ngồi xổm xuống, kiên nhẫn khuyên bảo tịch Liễu: "Nhưng chỉ cần nàng đi theo ta, bản tôn có thể bảo vệ nàng sống mãi, cho nàng hưởng vinh hoa phú quý."

​"Không!"

​Tịch Liễu không cần suy nghĩ mà liên tục lắc đầu, nàng hung hăng đẩy Ma Quân ra, ngữ khí hung ác: "Cho dù ta bị hồn phi phách tán, ta cũng sẽ không gả cho ngươi."

​Tịch Liễu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ma Quân, đáy mắt tràn đầy hận ý: "Mãi mãi không được siêu sinh thì sao? Ta không sợ!"

​Nàng quay người chạy đi!

​Ma Quân không còn sức lực mà đuổi theo.

Tịch Liễu đã nói, cho dù có bị hồn phi phách tán thì nàng cũng không muốn gả cho hắn.

Nàng đã hận hắn thấu xương.

​Ma Quân đột nhiên nở nụ cười, trong mắt ánh lên một tầng sương mù, hai hàng nước mắt long lanh chợt lăn xuống.

​"Nếu như không có Hiên Viên gia, không có Hiên Viên Mặc, nàng sẽ yêu bản tôn đúng không? Nếu không thì tại sao nàng lại liều mạng cứu bản tôn?"

​Ma Quân vẫn nhớ rõ ngày đó, ánh mặt trời sáng lạn, thế nhưng lúc đó hắn lại đang hấp hối sắp chết, không còn sức lực để chiến đấu với bầy lang sói.

​Ngay lúc hắn đang sắp tuyệt vọng, là nàng đã một thân một mình cầm gậy gỗ đi ra.

Lúc đó nàng đã bị dọa đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng khóc rất nhiều nhưng vẫn đứng chắn trước mặt người hắn, liều mạng vung vẩy thanh gỗ, trong miệng còn không ngừng hô phải bảo vệ hắn.

​Nếu như không phải vì yêu vậy thì tại sao nàng lại làm như vậy?