"Hiên Viên Mặc"

​Thanh âm Tịch Liễu có chút run run, một lúc sau mới có thể ổn định trở lại.

Đứng vững cô mới phát hiện, giờ phút này thân thể cô đang trần như nhộng ở trước mắt hắn, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ ửng.

Cô vội vàng đi lấy khăn tắm quấn lên người, nói năng có chút lộn xộn: "Vừa rồi trong gương có máu, tôi còn trông thấy con quỷ đó cười với tôi."

​Tịch Liễu không biết hình dung như thế nào, nhìn thấy đó chính là mình, cô chỉ có thể nói: "Con quỷ kia trông rất giống tôi."

​"Hử?"

​Lông mày Hiên Viên Mặc cau lại, hắn nhìn về phía tấm gương.

Giờ phút này tấm gương đã khôi phục nguyên dạng, màn sương nhàn nhạt chỉ còn phản chiếu lại đồ vật trong phòng tắm.

Hắn đột nhiên vươn tay, không ngờ trong tấm gương phẳng lì ấy đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lanh lảnh: "Ah"

​Toàn bộ phòng tắm đột nhiên trở nên hôi thối, cơ thể Tịch Liễu cứng đờ.Còn Hiên Viên Mặc thì quay đầu nhìn về phía cô: "Không sao nữa rồi."

​Giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững nhưng hình như trong mắt hắn có lóe lên một tia ân cần rồi chợt tắt, không đợi Tịch Liễu phản ứng lại hắn đã biến mất.

​Người đàn ông này...!Tịch Liễu bắt đầu cảm thấy, Hiên Viên Mặc không hề giống những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.

​Thay bộ quần ảo thật thoải mái, Tịch Liễu đi ra phòng khách.

Hiên Viên Mặc giống như một ông tướng ngồi chiễm chệ trên ghế salon, hai chân thon dài săn chắc tùy ý gác lên bàn.

​Nếu là lúc trước, Tịch Liễu sẽ biết sợ mà tránh đi, ví dụ như quay trở lại phòng ngủ, hoặc đi vào phòng bếp ngồi ngẩn ngơ một mình, tóm lại cô sẽ cố gắng không ở gần hắn.

Nhưng lúc này đây, cô lại đi tới chỗ hắn, tươi cười nói: "Chúng ta cùng nhau xem tivi được không?"

​Hai mắt Hiên Viên Mặc như một lưỡi dao sắc bén bắn về phái Tịch Liễu, Tịch Liễu bị dọa sợ, sắc mặt có chút thay đổi nhưng cô vẫn kiên trì cầm lấy cái điều khiển: "Tôi biết có một bộ phim rất hay."

​Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như đã trốn không thoát, vậy ngu thì gì mà không tạo quan hệ tốt với hắn?

​Mở ti vi xong, Tịch Liễu liền lấy ra một gói khoai tây chiên: "Vừa ăn cái này vừa xem phim thì phải gọi là tuyệt cú mèo, anh ăn thử chút đi."

​Đôi mắt nguy hiểm của Hiên Viên Mặc nheo lại, hắn đang suy nghĩ ý đồ của Tịch Liễu là gì.

​Tịch Liễu cả gan ngồi bên cạnh Hiên Viên Mặc, cười cười: "Đây, thử một chút đi, ngày xưa không có thứ này đâu."

​"Đừng tưởng rằng chỉ cần giả vờ nhiệt tình như vậy thì bổn tọa sẽ tha cho cô."

​Hiên Viên Mặc hừ lạnh.

Tịch Liễu cảm giác lời nói này của hắn không được tự nhiên, nghe giống như là giọng điệu cáu kỉnh của trẻ con.

​"Tôi biết rõ anh hận người phụ nữ kia, còn cảm thấy người phụ nữ kia là tôi, nhưng Hiên Viên Mặc, tôi không phải cô ta, thật sự không phải." Tịch Liễu chân thành nói, hai con mắt trong trẻo dễ thương hiện lên vẻ kiên định

​Nhưng vẫn không làm Hiên Viên Mặc cảm động.

Hắn hừ lạnh, khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng: "Cô muốn giết chết bổn tọa, quả thật là hung ác giống y như trước."

​"Đó là tôi nghĩ anh lạm sát người vô tội, ngay cả bà nội tôi mà anh cũng giết.

Nhưng bây giờ xem ra, người giết bọn họ không phải là anh." Tịch Liễu quả quyết nói.

​Hiên Viên Mặc cười lạnh: "Đều là do bổn toạ giết hết vì muốn để cho cô sống không bằng chết."

​"Sẽ không!" Tịch Liễu không nghĩ ngợi gì mà lên tiếng: "Tôi tin anh."

​Nghe cô nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Mặc liền biến sắc nhưng hắn vẫn khinh thường hừ lạnh: "Cô dựa vào cái gì mà tin ta?"

​"..."

​Tịch Liễu trầm mặc.

Cô nói không nói ra được nguyên do bởi vì chính cô cũng không biết vì cái gì mà lại tin tưởng rằng những người đó không phải là do Hiên Viên Mặc giết.

Có thể là bởi vì hắn đã trông thấy cô khóc, hắn lại cho cô gặp bà lần cuối, cũng có thể có thể là do hắn ba lần bảy lượt cứu mạng cô.

​Hơn nữa có thể là do giấc mộng kia!

​Trong mộng hắn nhìn cô rất thâm tình, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định sẽ không làm cô bị tổn thương.

​"Tóm lại tôi tin anh!"

​Tịch Liễu nghiêm túc nói, sau đó còn bổ sung thêm: "Cho dù anh ép tôi sinh con cho anh, tôi cũng tin đó là vì anh muốn tốt cho tôi."