“Hôm nay bổn cung muốn xem hí.” Thiên Thành cố nén cười, làm bộ nghiêm túc nói.
Thân ảnh quỳ đó run lên, vẻ mặt đắng chát buồn khổ. Mặc dù biết mỗi lần Thiên Thành công chúa gọi mình như thế, nhất định không có chuyện gì tốt, nhưng hôm nay không biết sai ở chỗ nào lại muốn xem hí. Vấn đề then chốt ở đây, nàng phải tự mình thế vai diễn.
“Làm sao, tiểu Lục tử muốn kháng chỉ sao? Hay ngươi định khiến bổn cung mất hứng?” Thiên Thành ngồi thẳng người, tay đặt bên cạnh gối mềm, các ngón tay gõ xuống rất có nhịp điệu.
“Nô tài không dám. Mời Công Chúa chờ một chút, nô tài lập tức chuẩn bị ngay.” Lục Thành Nhan hiểu rõ Thiên Thành công chúa từ lâu, bản thân muốn từ chối cũng không làm nên chuyện gì, nếu không cứ thoái mái đáp ứng. Bắt đầu sớm mới có thể kết thúc sớm, hơn nữa lần đầu tiên là do tự bản thân nàng chủ động trêu chọc, bây giờ Công Chúa yêu cầu, nàng cũng không cách nào từ chối.
Lục Thành Nhan tự trách bản thân quá yếu lòng, nếu không phải lần đó nhìn thấy tâm tình Thiên Thành công chúa sa sút vì chuyện Trưởng công chúa xuất giá, cả người không có sức sống, sinh hoạt cứng đờ như con rối. Nàng sẽ không động tâm tư muốn làm nàng ta vui vẻ, sâu xa hơn là tại mưu ma chước quỷ của Thu Thiền, chắc nịt nói nàng thế vai nam trong vỡ kịch sẽ làm Thiên Thành công chúa thấy hứng thú, nàng mới đánh bậy đánh bạ diễn tuồng Quý Phi say rượu.
Thật ra Thẩm Ngũ Cầm không phải muốn xem hí, nhưng trong lúc vô tình phát hiện Lục Thành Nhan nhìn mình, bên trong ánh mắt tràn đầy lo lắng và quan tâm, chẳng biết tại sao lại nổi lên tâm tư này. Tâm tình phiền muộn không tên quấn quanh, khiến nàng vội vàng muốn tìm chỗ phát tiết, theo bản năng kêu Lục Thành Nhan hát hí khúc. Biết rõ đối với nàng đây là chuyện rất khó khăn nhưng không có cách nào không nghe lệnh. Trong lúc Lục Thành Nhan chưa đổi xong trang phục, lòng Thẩm Ngữ Cầm càng thêm phiền muộn. Ngay lúc này, Thu Thiền và Vũ Yến đi vào, sốt sắng bẩm báo: “Thiên Thành công chúa, Tín Vương đến, đang chờ đợi ở tiền thính.”
“Hắn tới làm gì?” Lông mày Thẩm Ngữ Cầm nhíu chặt, từ ngày Hoàng tỷ rời khỏi, hắn có lại một lần, sau đó không xuất hiện nữa. Nhưng Phụ Hoàng vừa ra ý chỉ, hắn lập tức đến ngay.
“Hừ, không ngờ Tín Vương huynh cũng là người mượn gió bẻ măng. Vậy bổn cung ra tiếp, các ngươi đi theo hầu.” Thẩm Ngữ Cầm hừ lạnh, đứng dậy bước đi, đem chuyện tiểu Lục tử đang thay đổi quần áo quăng ra sau đầu.
Lần này Tín Vương Thẩm Khang Nguyên đến đây xác thực là vì chuyện Trưởng công chúa sắp hồi cung, nhưng hắn cũng chỉ là người truyền lời. Mà phía bên kia chính là Thừa tướng đương triều Liễu Trạch, cũng là bào huynh của mẫu phi Tín Vương. Nghe Thu Thiền hồi đáp, hắn cũng không vội vàng, cười nhạt với Thu Thiền. Đứng chắp tay, hứng thú nhìn bức tranh chữ ngay giữa phòng lớn.
“Tín Vương huynh, làm sao hôm nay lại có nhã hứng đến xem những tục phẩm ở chỗ Thiên Thành?” Âm thanh Thẩm Ngữ Cầm vang lên sau lưng, so với trước kia vững vàng hơn nhiều, Thẩm Khang Nguyên xoay người, nhìn hoàng muội đã lâu không gặp.
Sau khi Hoàng tỷ xuất giá, thân thể Phụ Hoàng vẫn không khá hơn, thỉnh thoảng phải nằm trên giường mấy ngày tịnh dưỡng, thế là quyền hành trong ngự thư phòng rơi vào tay Thiên Thành. Thẩm Khang Nguyên âm thầm thở dài không chỉ một lần. Hoàng Hậu không còn, vậy mà Phụ Hoàng thà dùng hai vị Công Chúa, chứ không chịu cho đứa con trai duy nhất là mình bất cứ cơ hội nào.
“Thiên Thành, ta nghe vài ngày nữa Hoàng tỷ về tới kinh thành, đặc biệt tới xem có chuyện gì giúp đỡ được không?” Thẩm Khang Nguyên điều chỉnh tâm tình, bày ra nụ cười đặc trưng hồi đáp.
“Tín Vương huynh có lòng. Nếu Phụ Hoàng hạ chỉ, Thiên Thành sẽ dùng hết khả năng hoàn thành ổn thỏa. Còn tâm ý của Tín Vương huynh, chờ Hoàng tỷ trở lại, ta sẽ chuyển cáo cho nàng.” Thiên Thành nghiêm túc gật đầu đáp lễ, ngữ khí có chút xa cách. Thái độ như thế trước khi Hoàng tỷ rời đi, nàng chưa từng bày ra.
Có lẽ Hoàng tỷ đi rồi, chính là cơ hội để nàng rèn luyện một mình chống đỡ, cũng là sự khiêu chiến. Hiện giờ nàng mới biết những ngày tháng yên bình, nhẹ như mây gió là do một mình Hoàng tỷ phí bao tâm lực thay nàng gánh vác. Còn phần Tín Vương huynh, nàng đối với hắn tăng thêm một phần phòng bị. Liễu Quý phi và tiên Hoàng Hậu luôn bất hòa, tuy các nàng đã mất, nhưng gia tộc sau lưng vẫn khí thế ngất trời, nắm quyền nhất định trong triều. Điều này khiến Thiên Thành công chúa phải sắp xếp lại quan hệ với các vị thủ túc một lần.
Nghe thấy Thiên Thành nói, mặt Thẩm Khang Nguyên lúng túng không nhịn được, không tìm được đề tài tiếp tục nữa. Nhớ mục đích hôm nay, trực tiếp mở miệng: “Thật ra lần này ta đến, là muốn hướng tới Hoàng tỷ truyền đạt ý của cữu cữu.”
“Liễu thừa tướng? Muốn nói gì với Hoàng tỷ?” Thiên Thành nhíu chặt mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ trên đường Hoàng tỷ trở về, Liễu thừa tướng chuẩn bị gây phiền phức?
“Ý của cữu cữu, mặc dù Hoàng tỷ an toàn hồi kinh, nhưng trên danh nghĩa cũng là quả phụ. Nếu sau này có chỗ nào cảm thấy bất tiện, Hoàng tỷ cứ mở miệng, Liễu gia nguyện ý giúp một phần sức.” Thẩm Khang Nguyên ra sức ép âm thanh xuống thấp.
“Liễu thừa tướng tỉ mỉ thật. Trước tiên Thiên Thành thay mặt Hoàng tỷ cảm tạ. Nhưng nếu Hoàng tỷ thật sự gặp phiền phức, ít nhất cũng còn Kỷ gia chống đỡ. Kính xin Tín Vương huynh chuyển lời với Liễu thừa tướng, không cần quá mức quan tâm thân phận của Hoàng tỷ.” Ngoài miệng Thiên Thành nói lời cảm kích, nhưng biểu tình trên mặt lạnh lẽo vô cùng. Nàng hận Liễu Trạch trắng trợn nói Hoàng tỷ là quả phụ, đơn giản muốn nhắc nhở mọi người, hiện giờ Hoàng tỷ đã là tức phụ người Liêu, nhưng trượng phu chết rồi mới bất đắc dĩ quay về nhà mẹ đẻ. Theo thường lệ không có tư cách vào triều đình, càng không có tư cách ở ngự thư phòng tham dự chính sự.
Tín Vương bị Thiên Thành kiên quyết phản trở lại, tức giận rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn hai người Thu Thiền và Thẩm Ngữ Cầm nhưng tức giận trong lòng nàng vẫn không tiêu tan. Nhìn thấy chén trà Tín Vương dùng vừa nãy, quay đầu nói với Thu Thiền: “Đi, lập tức đập nát chén trà đó cho bổn cung, đập nát, không được dùng lại!”
Hôm sau, Tín Vương làm như chưa từng đến tẩm cung Thiên Thành công chúa, trong ngự thư phòng, Liễu thừa tướng gặp Thẩm Ngữ Cầm cũng không biểu hiện gì khác thường. Những câu nói kia, tiêu tan như chưa từng tồn tại, nhưng đáy lòng nàng lại âm thành ghi nhớ. Nàng âm thầm nhẫn nại, đếm ngược từng ngày, chỉ vì đợi Thẩm Mộ Ca hồi cung.
Rốt cuộc cũng đợi được ngày mình mong muốn, sau khi Thẩm Mộ Ca ra khỏi tẩm cung Phụ Hoàng thì đi thẳng một mạch về tẩm cung của mình.
Thiên Thành vội vội vàng vàng chạy vào, dung nhan không chỉnh trang thỏa đáng, cũng không kịp để ý những người khác có mặt, nhào vào lòng Trưởng công chúa, nghẹn ngào nói: “Hoàng tỷ, tỷ trở về rồi! Muội rất nhớ tỷ, mỗi ngày đều rất nhớ, ô ô ô.”
Thẩm Mộ Ca vẫn lạnh nhạt nghe âm thanh nức nở của muội muội mới bị xé một lỗ hổng, không giấu được vẻ mặt bi thương, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Thẩm Ngữ Cầm, nước mắt bản thân cũng chảy ra không ngừng. Nước mắt đã thay đổi mùi vị, sau cái đắng chính là tư vị ngọt ngào, trải qua mấy ngày kiềm nén tâm tình, cuối cùng bộc phát hết thảy. Hai tỷ muội ôm nhau khóc, làm Thu Thiền đứng một bên cũng âm thầm dùng tay áo lau nước mắt.
Tình cảnh gặp lại thế này không biết xuất hiện trong mộng Thẩm Ngữ Cầm bao nhiêu lần, vì vậy giờ khắc này ở trong lòng Thẩm Mộ Ca vẫn không dám tin tưởng. Mũi co rút, kéo tay Hoàng tỷ bước nhanh vào đại sảnh, mở to mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ chớp mắt một cái, Hoàng tỷ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
“Thiên Thành, tại sao vừa khóc giờ lại đờ ra? Hoàng tỷ trở vể, không vui sao?” Trước tiên Thẩm Mộ Ca tự mình lau khô nước mắt, sau đó dùng khăn tay bắt đầu lau cho muội muội.
“Hoàng tỷ, muội sợ, sợ mình đang nằm mơ. Trong mộng, tỷ cũng ôn nhu nói chuyện với muội, còn muội đáp một hồi liền không thấy tỷ đâu.” Thẩm Ngữ Cầm hưởng thụ cảm giác Hoàng tỷ quan tâm chăm sóc, đứt quãng nức nở nói chuyện.
“Đức ngốc, không phải Hoàng tỷ đã về rồi sao! Muội xem lớn thế này, còn khóc giống hoa miêu.” Thiên Thành hoàn toàn không để ý vẻ ngoài, còn khóc sướt mướt, nhìn chật vật quá mức, Thẩm Mộ Ca không nhịn được mỉm cười.
“Hoàng tỷ, tỷ có biết muội chờ ngày nay bao lâu rồi không? Tỷ vừa đi, muội đã bắt đầu ngóng trông, tính toán lúc nào tỷ mới trở lại. Muội đi hỏi Phụ Hoàng, Người luôn nói chẳng mấy chốc sẽ về, thế nhưng dù nhanh vẫn chậm vô cùng!” Thẩm Ngữ Cầm nói, âm thanh mang theo oán giận đáng thương.
Ánh mắt Thẩm Mộ Ca khẽ động, nàng không biết Phụ Hoàng nói với Thiên Thành mình rất nhanh sẽ trở về, là vì tự tin với kế hoạch của mình hay chỉ thuận miệng trả lời qua loa. Nhớ đến mật chỉ, trong lòng càng thêm đau thương.
Vốn dĩ Thẩm Ngữ Cầm đang bận oán giận Hoàng tỷ về quá chậm, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Mộ Ca buồn khổ, nàng không đành lòng. Nàng lập tức ngừng khóc, cũng không thể để Hoàng tỷ ngàn dặm xa xôi quay về, lại thấy mình chỉ biết khóc lóc liên tục.
“Hoàng tỷ, vừa nãy muội nói lung tung. Miễn tỷ quay về là tốt rồi, chậm một chút cũng không sao!”
“Thiên Thành, thời gian qua, cực khổ cho muội!”
Vừa nãy nói chuyện với Phụ Hoàng, đại thể biết được Thiên Thành công chúa trưởng thành rất nhiều. Mấy ngày nay Thẩm Thế Triết trở bệnh, không thể ngồi quá lâu, cần nghỉ ngơi, nên thời gian gặp Thẩm Mộ Ca không dài. Nếu không phải như vậy, e nàng không có cách nào thoát thân dễ dàng.
Thẩm Ngữ Cầm biết rõ Thẩm Mộ Ca ám chỉ điều gì, hít một hơi, ngẩng mặt tự hào lắc đầu, kiên định nói: “Thiên Thành không thấy cực khổ, Hoàng tỷ làm được, Thiên Thành cũng có thể làm được. Hoàng tỷ bảo vệ Thiên Thành, Thiên Thành cũng sẽ bảo vệ Hoàng tỷ, vĩnh viễn bảo vệ Hoàng tỷ!”
“Thiên Thành!”
Thẩm Mộ Ca nghe, lòng ấm ấp không thôi, nước mắt chảy xuống lần nữa. Sợ bị Thẩm Ngữ Cầm nhìn thấy, lập tức ôm muội muội vào lòng.
Một lúc lâu, tâm tình hai tỷ muội mới bình phục, Thu Thiền xem thời cơ dâng lên hai chén trà, cùng với khăn nóng để chủ tử lau mắt, tránh sưng tấy. Tiếp nhận khăn nóng đắp lên mắt, quả nhiên thoải mái vô cùng. Thẩm Mộ Ca mở mắt, nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Vũ Yến, quay mặt hỏi Thiên Thành: “Vũ Yến đâu? Tỷ muốn gặp Vũ Yến.”
Thiên Thành nở nụ cười, để khăn nóng xuống, nói: “Thời gian qua, Vũ Yến ở chỗ của muội, gần đây luôn tự mình chuẩn bị mọi thứ đón Hoàng tỷ. Trong cung này, không ai biết rõ thói quen sinh hoạt hằng ngày của tỷ bằng Vũ Yến. Điểm ấy, ngay cả người làm muội muội này, cũng hổ thẹn không bằng.”
“Làm khó nàng rồi!” Thẩm Mộ Ca khẽ thở dài, nhưng tâm sự nặng nề không giống quá khứ. Đối với Vũ Yến càng thêm thương tiếc và cảm kích.
Thiên Thành cũng quét mắt một vòng, giảo hoạt hỏi: “Hoàng tỷ, Phù Sinh công công đâu? Tại sao không về cùng tỷ?”