"Vũ Yến, ngươi gọi Phù Sinh tới đây." Sau khi Thẩm Mộ Ca tắm rửa thay y phục xong, nhìn một bàn đầy các món ăn, lại không có cái gì nàng muốn ăn.

Nàng uống được mấy chung rượu thì Phù Sinh tới, thật ra nàng cũng không biết tại sao tối nay nàng lại muốn gặp Phù Sinh. Bình thường Phù Sinh chỉ hầu hạ nàng khi nàng vừa trở về tẩm cung rồi lui ra, cũng rất ít trao đổi, không có quá nhiều khác thường. Phù Sinh vừa đi theo nàng không lâu, có nhiều chỗ nàng không muốn dẫn Phù Sinh theo bên cạnh, đặc biệt là lúc nàng tới ngự thư phòng xử lý chính sự.

"Tham kiến Trưởng công chúa." Phù Sinh rất nhanh xuất hiện trước mắt Thẩm Mộ Ca, thái độ vẫn giống như thường ngày, lễ phép xa cách.

"Những người khác lui ra ngoài hết đi. Chỗ này có Phù Sinh hầu hạ là được rồi." Thẩm Mộ Ca bỏ chung rượu xuống, trong mắt vẫn rất thanh minh. Nàng chỉ mới uống ba chung, không có bất cứ ảnh hưởng gì.

"Phù Sinh, hôm nay ngươi đã làm những việc gì? Nói bổn cung nghe một chút." Thẩm Mộ Ca tùy ý hỏi một số việc vặt hàng ngày, chỉ có điều hôm nay nàng trở về trễ hơn thường ngày, lúc cho người gọi Phù Sinh tới, càng trễ hơn.

Thẩm Mộ Ca rất ít gọi người tới sau khi nàng tắm rửa xong, mọi ngày chỉ có một mình Vũ Yến ở lại hầu hạ nàng.

Nhưng tối nay, buồn bực không tên xuất hiện làm nàng mất tập tung, trong đầu Thẩm Mộ Ca không ngừng xuất hiện bóng dáng Phù Sinh. Cho nên lúc này mới ngoại lệ gọi Phù Sinh tới, nhưng vừa lên tiếng cũng chỉ là tìm hiểu những việc vặt hằng ngày.

"Hồi bẩm Công Chúa, hôm nay không có việc gì khác thường, tiểu nhân theo sự căn dặn của Công Chúa, đọc << Xuân Thu >>." Phù Sinh không còn như lúc vừa mới tới, khi trả lời không còn cúi đầu khom người, bây giờ nàng đã hình thành thói quen đứng thẳng đáp lời.

Thẩm Mộ Ca gật gù, biểu thị sự thỏa mãn. Động tác trên tay cũng không ngừng lại. Trong nháy mắt, chung rượu thứ năm đã vào trong bụng nàng.

"Trưởng công chúa, vẫn nên ăn một chút gì đó. Không ăn gì mà uống nhiều rượu sẽ tổn thương dạ dày." Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca không ngừng uống rượu, mà đồ ăn trên bàn hầu như không đụng tới, trong chén của nàng không hề có thứ gì.

"Hôm nay bổn cung đặc biệt muốn uống rượu." Thẩm Mộ Ca cười yếu ớt, nụ cười chất chứa sự bi thương.

"Phù Sinh, ngươi cũng lại đây ngồi, bồi bổn cung uống rượu!" Thẩm Mộ Ca không chờ Phù Sinh làm ra phản ứng gì, đã rót đầy rượu vào một cái chung khác, rồi rót đầy chung của mình, cầm lên uống sạch.

Phù Sinh vẫn đứng bất động ở đó không động đậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn Thẩm Mộ Ca. Tối nay Thẩm Mộ Ca hoàn toàn khác với thường ngày, không phải là một Thẩm Mộ Ca lạnh lùng nghiêm túc. Vì nàng mới tắm xong, nên tóc đen dài xõa sau lưng, một ít rải rác trên đầu vai, cộng thêm tác dụng của rượu, nên mặt nàng đỏ ứng nổi bật trên làn da trắng nõn nhìn rất mê người, tăng thêm vài phần phong tình. Nhưng Phù Sinh chưa từng thấy Thẩm Mộ Ca như vậy, Thẩm Mộ Ca trong ấn tượng của nàng, là một nữ nhân lãnh khóc vô tình, cho dù thái sơn có sập trước mặt, hay trong lòng muôn vàng thứ khoáy động, thì mặt nàng vẫn bất động không có bất cứ thay đổi gì.

"Làm sao? Mau tới đây, bổn cung đã rót rượu cho ngươi rồi." Thẩm Mộ Ca uống xong chung rượu, nhìn thấy chung rượu trước mặt vẫn còn y nguyên, Thẩm Mộ Ca nghiêng đầu nhìn Phù Sinh, có chút bất mãn.

"Công Chúa, người nên ăn một chút, sau đó hãy uống rượu tiếp." Phù Sinh thở dài trong lòng, với bộ dáng của Thẩm Mộ Ca lúc này, nếu nàng tiếp tục giằng co không uống, chỉ sợ sẽ làm Thẩm Mộ Ca tức giận, nói không chừng sẽ dùng quyền lực ép buộc nàng uống.

"Ngươi quản bổn cung nhiều như vậy!" Thẩm Mộ Ca thấy Phù Sinh ngồi xuống đối diện mình, bắt đầu lên tiếng lầu bầu.

"Được rồi, ăn một miếng trước đi." Phù Sinh vừa ngồi xuống, liền đem một khối đường ngẫu bỏ vào trong chén Thẩm Mộ Ca.

"Ngồi cách xa như vậy làm chi. Mau tới ngồi bên cạnh bổn cung." Thẩm Mộ Ca dừng động tác uống rượu lại, cúi đầu nhìn khối đường ngẫu trong chén, rồi ngẩng đầu kêu Phù Sinh tới gần.

"Ngươi cũng thích ăn đường ngẫu sao?" Thẩm Mộ Ca cắn một miếng nhỏ, mềm mại ngọt ngào tan trong miệng, Thẩm Mộ Ca thấy Phù Sinh cũng tự gắp một khối bỏ vào trong chén mình.

"Trước đây nô tài có một bằng hữu rất thích món này." Phù Sinh nhàn nhạt trả lời, rồi cắn một miếng.

"Bằng hữu của ngươi cũng có sở thích giống bổn cung." Thẩm Mộ Ca lại cắn thêm một miếng, vẫn là mùi vị nàng yêu thích, tâm tư bắt đầu lung lay.

"Đường ngẫu này, bổn cung đã ăn từ lúc còn rất nhỏ. Nhưng lần đầu tiên, cảm thấy ăn ngon miệng là lúc bổn cung ở Giang Nam. Lần đầu biết, có người làm đường ngẫu lại ngon tới mức đó." Như lâm vào hồi ức, lại giống như đang kể ra, Thẩm Mộ Ca nói nghe rất êm tai.

Phù Sinh không nói tiếng nào, yên lặng ăn đường ngẫu trong chén của mình. Giọng nói Thẩm Mộ Ca vang vọng bên tai nàng, nhưng không nhắc tâm tình của nàng lên được. Bỗng nhiên, âm thanh bên tai biến mất, theo bản năng Phù Sinh quay đầu qua nhìn Thẩm Mộ Ca, thấy Thẩm Mộ Ca đang nhìn nàng chằm chằm, nhưng không nói tiếp lời nào.

"Bồi bổn cung uống một chung." Thẩm Mộ Ca cầm chung rượu lên lần nữa.

"Kính Công Chúa, nguyện Công Chúa vạn sự trôi chảy, phúc thọ an khang." Phù Sinh đem chung rượu của mình nhẹ nhàng đụng vào chung của Thẩm Mộ Ca, rồi ngửa đầu uống sạch.

"Rượu hoa quế có phải rất thơm hay không?" Thẩm Mộ Ca mở miệng hỏi, đáy mắt có chút mông lung.

"Dạ."

"Món ăn đêm nay, chỉ có đường ngẫu và rượu hoa quế là ngọt, còn lại đều rất đắng." Cười tự giễu, tối nay chủ đề Thẩm Mộ Ca nói tới đúng là không có giới hạn.

"Công Chúa, người uống say rồi, nên nghỉ sớm một chút." Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca không hề có ý đụng tới những món ăn khác, lại bắt đầu cầm chung rượu không rời. Cuối cùng nhịn không được lên tiếng ngăn cản.

"Phù Sinh, tại sao ngươi lại khuyên bổn cung? Ngươi đang lo lắng cho bổn cung sao?"

"Nô tài quan tâm Trưởng công chúa là bổn phận nên làm."

"Vậy ý chỉ của bổn cung, ngươi dám không nghe sao?" Âm thanh Thẩm Mộ Ca có chút nhũn ra, khí tức lúc nói chuyện bất ổn, nghe vào tai như đang làm nũng hơn là trách cứ.

"Nô tài mong có thể làm Công Chúa hài lòng." Phù Sinh bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn tới nàng, tự mình uống rượu.

"Bổn cung sẽ không hài lòng, cũng không bao giờ hài lòng. Chín tháng, mỗi lần đến ngày này, tâm bổn cung, liền rất đau, đặc biệt đau. Cho dù có ăn đường ngẫu, uống rượu hoa quế cũng mất cảm giác, hai thứ này cũng trở nên đắng vô cùng. Nhưng bây giờ, thời gian qua càng lâu, thế nhưng tâm của bổn cung, càng ngày càng khó chịu, mất hết cảm giác, cho dù uống nhiều hơn nữa, cũng vô dụng." Thẩm Mộ Ca cầm lấy bình rượu, tay có chút bất ổn.

"Công Chúa, người không nên uống nữa, người đã say rồi." Tay Phù Sinh nhẹ nhàng đặt lên tay cầm bình rượu của Thẩm Mộ Ca.

"Phù Sinh, ngươi ngẩng đầu lên nhìn bổn cung."

"Phù Sinh, đã có ai nói với ngươi chưa? Hai mắt của ngươi rất đẹp, rất đặc biệt." Thẩm Mộ Ca nhìn Phù Sinh chăm chú, cả gương mặt, nàng nhìn ra cô đơn trong mắt Phù Sinh, đôi mắt này đúng là rất đặc biệt. Lần đầu tiên nhìn thấy Phù Sinh, nàng đã bị đôi mắt này hấp dẫn, không nhịn được muốn nhìn lại lần nữa.

"Phù Sinh, ngươi nói thử xem, trên cõi đời này, sẽ có hai người khác nhau lại có đôi mắt hoàn toàn giống nhau sao?"

Thẩm Mộ Ca nói chuyện đứt quãng, ánh mắt cũng từ từ dao động, nàng cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng vẫn không tự chủ được mà ngã xuống. Phù Sinh vươn tay đỡ cơ thể mềm nhũn của Thẩm Mộ Ca, rượu hoa quế nồng nặc chen lẫn mùi hương cơ thể, làm tim nàng đập thình thịnh, không ngừng.

"Ai, tửu lượng không tốt còn uống nhiều rượu. Ngày mai chắc chắn sẽ bị đau đầu." Phù Sinh ôm Thẩm Mộ Ca lên, đặt nàng nằm xuống giường, xoay người lấy khăn mặt, muốn giúp nàng lau.

Khăn mặt nhẹ nhàng ôn nhu di chuyển khắp mặt Thẩm Mộ Ca, Phù Sinh lau rất cẩn thận. Mặt Thẩm Mộ Ca đỏ ửng là một loại phong tình khác, khiến Phù Sinh nhìn tới ngây người. Say tới mức bất tỉnh nhân sự nhưng Thẩm Mộ Ca vẫn cảm thấy trên mặt ngứa, thỉnh thoảng quay đầu, trong miệng lầu bầu, giống như có gì đó bất mãn.

"Nếu lúc trước nàng đã lựa chọn, thì cần gì phải tự dằn vặt mình mỗi ngày." Khi Phù Sinh nghe Thẩm Mộ Ca nhắc tới hôm nay, thì lòng nàng liền sáng tỏ.

Ngày này của chín tháng trước, Diệp Phiêu Diêu từ vách núi rơi xuống vực thẳm.