Ngàn vạn lần Lục Thành Nhan cũng không nghĩ tới kinh hãi lại nối đuôi nhau kéo tới trong ngày hôm nay. Một tiếng gọi ' Lục đại tiểu thư ' của Thập Trọng Sinh làm nàng lập tức ngây người, những hoảng loạn trong thời gian qua hoàn toàn không thể so sánh với lúc này, bí mật về thân phận nàng đã che dấu mười mấy năm không ngờ lại bị một lời nói vạch trần làm nàng hoảng sợ cực điểm.

"Ách, Thập huynh, chuyện cười này của huynh hơi quá rồi." Lục Thành Nhan cố gắng nói thật tự nhiên để che dấu lúng túng của mình, chỉ có điều hai tay xiết chặt cổ áo cùng với âm thanh nhỏ như muỗi kêu của nàng đã hoàn toàn bán đứng nàng.

"Sao? Thật sự chỉ là chuyện cười thôi sao?" Thập Trọng Sinh thấy hứng thú vô cùng, tiếp đó ánh mắt hoàn toàn tập trung lên người Lục Thành Nhan, sắc bén nói tiếp: "Đáng tiếc, từ trước tới nay ta đều không thích đùa giỡn."

Bây giờ Lục Thành Nhan mới tin tưởng năng lực Thập Trọng Sinh một cách tuyệt đối, cho nên lúc này cũng không cần tiếp tục ngụy biện làm gì. Ngược lại chuyện Thập Trọng Sinh hứa với nàng, tất nhiên sẽ làm được.

Yên lặng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra nhìn thẳng Thập Trọng Sinh: "Thập huynh, bậy giờ chúng ta nên chuẩn bị cái gì đây?"

"Không cần chuẩn bị gì, ngươi là nữ tử, ta là công công. Giữa hai chúng ta, không hề có xung đột." Diệp Phiêu Diêu thản nhiên lên tiếng.

Lục Thành Nhan đang muốn mở miệng nói thêm gì đó, Diệp Phiêu Diêu đã phất tay ý bảo nàng ngừng lại.

"Bây giờ ta có chuyện phải ra ngoài một chuyến, đêm nay ngươi cứ ở lại chỗ này đi."

"Muộn như vậy, ngươi còn đi ra ngoài? Trong cung này không thể tùy tiện đi lung tung đâu."

"Trong thiên hạ, không có chỗ nào mà ta không tới đi được." Diệp Phiêu Diêu đổi y phục dạ hành, trong mắt lộ rõ ánh sáng ngông cuồng tự đại, phát ra trong nháy mắt rồi lập tức cẩn thận ẩn giấu đi.

Lục Thành Nhan ngốc lăng, ánh mắt này hình như rất quen thuộc, nhưng lại không rõ đã gặp ở đâu. Thấy Thập Trọng Sinh không giống như lần đầu tiền đi trong bóng đêm, nên nàng không cần nói nhảm nữa.

"Ngươi ở chỗ này, yên tâm nghỉ ngơi đi, chờ ta trở lại." Diệp Phiêu Diêu bước ra ngoài, nhớ tới gì đó, quay đầu lại bổ sung một câu: "Từ nay ở trong cung, ngươi hãy quên người tên Thập Trọng Sinh đi. Chỗ này chỉ có Phù Sinh công công!"

Những người trong giang hồ, thân phận biến hóa liên tục, Lục Thành Nhan đã sớm tập thành thói quen, lúc nàng còn nhỏ, phụ thân và sư huynh cũng thường thay đổi thân phận ra ngoài làm việc. Nàng cũng không cần hỏi nhiều làm gì, chuyện giang hồ, biết càng nhiều thì càng rước nhiều phiền phức vào mình thôi. Lúc này trong phòng trống rỗng, nàng cũng không dám ngủ.

Từ Tập Viện tới tẩm cung Trưởng công chúa cũng cách một khoảng, Diệp Phiêu Diêu chạy một mạch như ngựa quen đường cũ, không hề kiêng dè Cấm Quân thỉnh thoảng xuất hiện chút nào, càng không quan tâm những cung nữ gác đêm. Đoạn đường này, từ ngày thứ hai vào cung nàng đã bắt đầu đi, đến hôm nay, nó đã khắc sâu trong lòng nàng rồi.

Thẩm Mộ Ca vẫn giống như thường ngày, tắm rửa, tùy ý để cung nữ vì nàng mặc y phục. Lông mày cau lại, như có chuyện rất phiền lòng. Vũ Yến nhẹ nhàng giúp Trưởng công chúa, cũng rất tinh ý phát hiện Công Chúa có tâm sự, nhàn nhạt mở miệng: "Công chúa, hình như Công Chúa có chuyện gì phiền lòng. Nô tỳ thấy mấy hôm nay Công Chúa luôn cau mày."

"Ngày nào bổn cung cũng như vậy, làm gì có việc phiền lòng." Sắc mặt Thẩm Mộ Ca vẫn như thường, ngữ khí thanh đạm, không nghe được tâm trạng của nàng.

"Tha lỗi cho nô tỳ lắm miệng, từ nửa năm trước Công Chúa đã như vậy, thường hay..."

"Vũ Yến." Còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Mộ Ca đánh gãy: "Ngươi đúng là rất lắm miệng."

Vũ Yến không dám nói gì thêm, tiếp tục công việc của mình, mím mím miệng, từ nhỏ nàng đã theo hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa. Tính tình chủ tử như thế nào tất nhiên nàng hiểu rất rõ. Nếu không phải đau lòng vì Công Chúa, nàng sẽ không tùy tiện lên tiếng. Nàng biết rõ sau lần xuất cung nửa năm trước trở về, tâm tình Công Chúa đã thế này, tới hôm nay nàng đã nhịn không được nên lên tiếng.

Diệp Phiêu Diêu ở ngoài cửa sổ nhìn bóng lưng của Thẩm Mộ Ca, nàng nghe rõ cuộc đối thoại của hai người trong phòng, cũng thấy rõ lúc Thẩm Mộ Ca nghe Vũ Yến nhắc tới nửa năm trước thì bóng lưng nàng hơi ngựng lại. Lông mày Diệp Phiêu Diêu nhíu chặt lại, nửa năm trước, xảy ra chuyện gì? Không cần ai nói, nàng tự nhiên hiểu rõ.

Ánh trăng chiếu xuống khăn che mặt màu đen, chỉ có ánh sáng trong mắt là hô ứng. Ánh mắt Diệp Phiêu Diêu như xuyên thấu không khí, thẳng tắp chiếu trên người Thẩm Mộ Ca, dù chỉ là bóng lưng. Nàng không biết tại sao bản thân lại vội vàng muốn nhìn thấy nữ nhân này như vậy, hay là do hận? Hận nàng ta nhẫn tâm ra lệnh hạ sát, hận nàng ta lãnh huyết nhìn nàng bị người ta chém giết, hận nàng ta nửa năm trước đã ngầm đồng ý để tình cảnh đó xảy ra.

Vũ Yến yên lặng lui xuống, nhưng Thẩm Mộ Ca vẫn ngồi trước gương đồng. Nàng đã hình thành thói quen trước khi ngủ, ngồi trước gương lẳng lặng tự nhìn mình một lát. Giống như ngồi nhớ lại chuyện quá khứ cũng giống như để bản thân khôi phục bình tĩnh. Nhưng vẫn không kèm được mà thấp giọng thở dài, lông mày thì chưa từng giản ra, như không thể nào nói rõ u sầu trong lòng với ai. Nàng chán nản nhìn mình trong gương, thấy người trong gương rất xa lạ, mê mang trong mắt càng nhiều hơn.

Thật ra không phải nàng không muốn nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ là nàng không thể nào ngủ yên giấc được, hình ảnh Diệp Phiêu Diêu cứ quanh quẩn trong giấc ngủ nàng, khi nàng cố gắng tỉnh lại, lúc nào cả người cũng vô lực. Mà giấc mộng xuất hiện liên tiếp từ mười mấy ngày trước, cứ quấy nhiễu làm nàng không dám ngủ.

Diệp Phiêu Diêu cũng phát hiện đêm nay Thẩm Mộ Ca có chút khác với thường ngày. Tuy mọi hôm nàng vẫn ngồi một mình trước khi ngủ, nhưng hôm nay lại ngồi lâu hơn. Nàng ngồi lâu đến nỗi hai chân Diệp Phiêu Diêu đứng ngoài phòng cũng bắt đầu mất cảm giác.

Có phải tối nay nữ nhân này không định ngủ? Trong lòng Diệp Phiêu Diêu âm thầm nói một câu.

Rốt cuộc Thẩm Mộ Ca cũng đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng.

Diệp Phiêu Diêu nhẹ nhàng xê dịch người, bắt đầu hoạt động tay chân, chuẩn bị làm chuyện tiếp theo. Nhưng sau khi hoạt động, đợi thêm một lúc mà ánh nến vẫn chưa tắt, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn đứng đợi tại chỗ. Gió lạnh từng trận thổi tới, tính nhẫn nại của Diệp Phiêu Diêu cũng dần dần bị thổi bay hết, trong lòng liên tục mắng Thẩm Mộ Ca thế nhưng vẫn duy trì trạng thái đứng yên một chỗ.

Thẩm Mộ Ca vô lực ngã xuống giường, cho dù nàng không muốn ngủ cũng không thể ngồi đó cả đêm. Bởi vì ngày mai, khi mặt trời vừa mọc lơ lửng nơi chân trời, là lúc nàng phải bắt đầu ngày mới, chuyên tâm phe duyệt tấu chương. Mà nàng, không thể nào trốn tránh thân phận Trưởng công chúa của mình, nàng nhất định phải ráng chống đỡ.

Thẩm Mộ Ca nằm xuống không lâu liền cảm thấy đầu rất nặng, tay chân cũng trở nên vô lực, đây là trạng thái trước khi bắt đầu vào giấc mộng. Ý niệm còn sót lại một chút, cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, khóe miệng hơi nâng lên, chung quy không có cách nào chống đỡ được, ngủ say.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, gương mặt sau cái màn che màu đen sắc lạnh vô cùng. Diệp Phiêu Diêu đứng cách giường vài bước, nàng chăm chú nhìn Thẩm Mộ Ca đã rơi vào trạng thái ngủ say. Lúc này ánh mắt mới dần dần nhu hòa hơn, bắt đầu có chút nhiệt độ, rồi rất nhanh thay thế bằng một tầng băng lạnh, trong mắt nàng lạnh giá cùng độ ấm xuất hiện luân phiên, hỗn tạp thể hiện rõ sự mâu thuẫn trong lòng.

Diệp Phiêu Diêu rất muốn tới gần hơn nữa, tới gần hơn để nhìn kỹ dung nhan của Thẩm Mộ Ca, dù cho gương mặt đó đã khắc vào máu thịt nàng từ rất lâu rồi. Thậm chí nàng muốn vươn tay phủ lên gương mặt làm nàng ngày đêm bất an, nhưng những mâu thuẫn trong lòng kìm hai chân không để nó tiến lên. Từ lần đầu tiên lẻn vào tẩm cung Thẩm Mộ Ca, nàng cũng giống như hiện giờ đứng cách vài bước nhìn người đang ngủ say trên giường. Nàng cũng không biết rốt cuộc mình có nhìn rõ mặt Thẩm Mộ Ca hay không? Càng không dám xác định khi tiến lại gần, nàng có thể kìm được không để tay mình chạm vào gương mặt đó không?

Sau khi ngủ mê nhìn Thẩm Mộ Ca rất là yên ổn, môi nàng đóng chặt, mặc dù không nói tiếng nào, nhưng lại là một loại dụ dỗ trái tim Diệp Phiêu Diêu. Nàng nhìn chằm chằm môi mỏng của Thẩm Mộ Ca không hề chớp mắt một cái, đôi môi này đã từng nói với nàng biết bao lời từ chối lạnh lùng, cũng đôi môi nàng đã ra lệnh cho Cấm Quân truy sát nàng, làm Diệp Phiêu Diêu hận không ngớt. Thế nhưng khi nàng nhớ lại lúc đôi môi này khẽ nở nụ cười, mang lại gió xuân ấm áp cho nàng, Diệp Phiêu Diêu lại nhịn không được muốn hôn một lần.

Diệp Phiêu Diêu hạ mê dược để lúc nàng lẻn vào đây, Thẩm Mộ Ca không phát hiện được, như vậy mới có thể không cần kiêng kị gì đứng bên cạnh nàng ta phát tiết nội tâm của mình. Nhưng ngày qua ngày, nàng càng thấy mờ mịt, rõ ràng trước đây đã phát thề, nàng vào cung tìm Thẩm Mộ Ca chỉ có mục đích duy nhất chính là báo thù, vậy mà giờ đây nàng lại không thể nào ra tay được, ngược lại còn đêm đêm lén lút tới đây nhìn trộm.

"Thẩm Mộ Ca, nữ nhân này, lòng dạ thật sự rất độc ác."

Diệp Phiêu Diêu sâu sắc thở dài, hai tay buông thả bên người vẫn cứ nhắm chặt. Lúc nàng không nhìn Thẩm Mộ Ca mới có thể nói ra nỗi hận trong lòng. Mỗi lần đối diện với Thẩm Mộ Ca, nàng không thể che giấu được sự quan tâm cùng nhớ nhung của mình. Từng có lúc, người luôn tiêu sái tự cao, là Thiếu trang chủ Phi Diệp sơn trang cũng là minh chủ võ lâm, lại vì một nụ cười của Thẩm Mộ Ca, đã không tiếc nói lời tình thoại mềm mại mà trước đây chưa bao giờ nói.

"Lẽ nào từ lúc gặp nàng, tất cả đã được định đoạt rồi sao?" Diệp Phiêu Diêu có chút mê mang, trầm thấp nỉ non.

"Ta tìm được nàng thì đã làm sao? Còn gặp mặt thì làm sao? Thấy được thì có được sao?" Tự giễu nở nụ cười, Diệp Phiêu Diêu không thể nghĩ ra đáp án, nhưng vừa nghĩ tới, nếu như không gặp lại Thẩm Mộ Ca, mặt nàng liền ngưng trọng.

Không gặp lại... Nếu không gặp lại, vậy nàng sống sốt trên đời còn có ý nghĩ gì đây?

Đúng rồi, sống sót là vì báo thù. Diệp Phiêu Diêu dùng sức gõ trán mình mấy lần, ép buộc bản thân nhớ lại tình cảnh hôm nàng rơi xuống vực thẳm, Thẩm Mộ Ca nhìn thẳng mặt nàng, lạnh lùng nói ' Chỉ có thể giết! "

Câu nói đó giống như mũi tên cắm thẳng vào tim nàng, Diệp Phiêu Diêu vẫn còn cảm nhận rõ ràng đau đớn của ngày hôm đó, đau thấu tim gan, khiến nàng không thể nào hô hấp được.

Đây chính là tư vị lòng đau như cắt. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến Diệp Phiêu Diêu chân thật cảm nhận bản thân nàng còn sống, vì nàng vẫn còn cảm thấy đau, không phải là xác chết biết đi. Lần nữa chuyển ánh mắt tới người trước mặt, trong mắt không còn bất kỳ ôn nhu nào, chỉ có ánh sáng lạnh lùng, hóa thành vô số phi đao, từng lần từng lần một đâm vào người Thẩm Mộ Ca. Tận sâu trong đáy lòng Diệp Phiêu Diêu, nàng muốn Thẩm Mộ Ca cũng nếm thử cảm giác trái tim đau đớn như nàng, làm cho nàng ta phải sống trong dằn vặt.

Nếu Thẩm Mộ Ca đối với nàng không có nửa phần cảm giác, thì Diệp Phiêu Diêu nàng sẽ mang theo tôn nghiêm tiêu sái rời khỏi.

Nhưng Thẩm Mộ Ca người này lại khiến nàng không thể buông bỏ được, một mặt nàng ta dùng sự ôn nhu để yêu say đắm, nhưng nếu phải chọn giữa tình yêu và giang sơn thì nàng ta không chút do dự lựa chọn vế sau. Diệp Phiêu Diêu hận, bởi vì nàng không cam lòng. Nàng không cam lòng tại sao người nàng yêu đầu tiên và có thể là duy nhất trong đời lại dễ dàng từ bỏ nàng như vậy, càng hận Thẩm Mộ Ca nói một đằng làm một nẻo, tâm nàng lạnh như băng.

Người của Hoàng Gia đa tình và bạc tình, nàng đã được nếm trải triệt để. Lẽ nào, tình yêu chân thành của ta, trong mắt Thẩm Mộ Ca lại rẻ mạt thế sao?

Diệp Phiêu Diêu liếc mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ca, rồi im lặng rời khỏi.