Edit: Thanh Hưng

Trầm Trọng Tuân chỉ ôm cô, sau đó lại nghiêng đầu ho hai tiếng. Lâm Sơ không đẩy được anh ra, không thể làm gì khác hơn là mặt hồng tim đập nói: "Hướng Dương phải đi tới đó bàn công việc, anh buông em ra trước đi!"

Trầm Trọng Tuân quay đầu lại, vẫn ôm Lâm Sơ.

Lâm Sơ xương nhỏ, người lại không được hai (di.da.l.qy.do) lạng thịt, ôm vào trong ngực không có bao nhiêu phân lượng, cổ lại mơ hồ có hương thơm. Trầm Trọng Tuân dùng chút sức lực, điều chỉnh tư thế của Lâm Sơ, để cho cô từ ngồi lệch biến thành hoàn toàn ngồi lên, bắp đùi ấm áp, thân mật vô cùng, khiến cho mặt của Trầm Trọng Tuân cũng hơi nóng lên, có cảm giác như bị điện giật, vừa nhói vừa tê dại, lại không muốn buông tay.

Trầm Trọng Tuân nói: "Sao em lại thân với anh ta thế? Mới vừa rồi hai người các em ở chung một chỗ à?"

Lâm Sơ nhấp nhấp môi, chóp mũi là mùi dấm chua nồng nặc, trống ngực cô đập thình thình, không nhịn được bật thốt lên: "Anh ghen!"

Sắc mặt Trầm Trọng Tuân lập tức cứng đờ, rồi lại lập tức tự nhiên: "Ừ, anh ghen!"

Trả lời không chút che che giấu giấu nào, làm cho Lâm Sơ cũng không biết nên đáp lại như thế nào nữa. Cô tựa vào trong ngực Trầm Trọng Tuân, cái mông chạm cũng không phải, mà không chạm cũng không phải: "Mẹ em bảo em hỏi anh ấy chuyện tái hôn, thật ra thì em và anh ấy đã rất nhiều năm không có liên lạc gì rồi, sau khi anh ấy ra nước ngoài chúng em cũng vẫn chưa từng gặp lại nhau, mà khi còn bé em cũng thân với anh ấy hơn một chút, anh đừng nghĩ quá nhiều!"

Trầm Trọng Tuân nghe cô nhỏ nhẹ nũng nịu giải thích một phen, lại thấy trên mặt cô hồng đến có thể nhỏ ra máu, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít, nhất thời lại cảm thấy cô mềm nhũn, mặc dù trên người không có thịt, nhưng có thể bấm ra nước.

Anh lại cẩn thận hôn cô, Lâm Sơ run rẩy, ngoan ngoãn để cho anh hôn hai cái, lại nghe anh nói: "Đừng trách anh nhỏ mọn, anh thấy em đừng nên quá thân mật với anh ta thì tốt hơn, dù sao anh ta cũng là một người trưởng thành, em cũng đã trưởng thành, không còn là khi còn bé nữa."

Lâm Sơ liếc nhìn hai vai của anh, ánh mắt hơi tránh né, dù sao cũng hơi chột dạ.

Lúc thanh xuân niên thiếu, ai chẳng có một đối tượng thầm mến. Người nọ có thể là học sinh giỏi, cũng có thể là học sinh xấu, tóm lại nhất định là nhân vật phong vân trong trường học, lúc ôm tập sách đi ngang qua sân trường, luôn có thể đưa tới những tiếng nghị luận của các nữ sinh.

Thời trung học, các bạn bè tốt của Lâm Sơ có hỏi cô đã để ý ai chưa, Lâm Sơ tìm khắp sân trường, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy kiểu dáng mình thích. Lâm Sơ cũng coi như nhân vật phong vân một thời, nổi bật hơn người, học tập ưu tú, lúc học năm nhất trung học nhân duyêm rất tốt, bên cạnh luôn có hai ba người bạn tốt đi theo, hơn nữa họ cũng luôn lấy cô làm trung tâm, đi tới chỗ nào cũng phải gọi một tiếng Lâm Sơ. Mới vừa vào lớp học đã nhận được rất nhiều sự ái mộ, sao cô lại có thể tùy tiện thích người khác được chứ, sau khi trái lo phải nghĩ, cô phát hiện chỉ có Hướng Dương mới phù hợp với yêu cầu của cô.

Nhưng yêu thích của đứa bé đều không đáng tin, có thể nói ra, ngay cả mình cũng không thể đảm bảo được, vậy nên phần thích này cô len lén chôn giấu ở trong lòng 6-7 năm, đến cuối cùng ngay cả chính cô đều không xác định được là thích thật hay là thích giả nữa, chỉ biết là lúc Hướng Dương kết hôn cô cũng đau lòng mà rơi lệ, lúc cô bỏ lỡ dịp Hướng Dương về nước thì cũng hối hận không thôi, cô lặng lẽ nói với một người bạn tốt trong đó, cô ấy đã biên soạn đoạn thời gian chung đụng của cô và Hướng Dương thành một câu chuyện xưa về thanh mai trúc mã, ngay cả dáng vẻ cô không mặc gì Hướng Dương cũng đã từng thấy qua, nhưng Hướng Dương lại khác, Lâm Sơ chưa bao giờ thấy anh ta cởi truồng, đây chính là đoạn thầm mến tốt đẹp của cô, cuối cùng bắt đầu từ lúc học đại học cũng dần dần trôi vào quên lãng.

Trầm Trọng Tuân rất nhạy cảm, có lúc anh cũng thống hận bản lãnh nhìn thấu lòng người này của mình, trên tay anh căng thẳng, bóp hông và cánh tay của Lâm Sơ đến phát đau, âm thanh trầm thấp giống như là trong đêm tối có vật nặng rơi xuống đất, âm thanh buồn bực bị đè nén trong không khí: "Em thích anh ta à?"

Lâm Sơ lên tiếng phủ nhận: "Không phải!" Chuyện như vậy rất mất mặt, có đánh chết cô cũng không muốn thừa nhận, đôi mắt Trầm Trọng Tuân giống như là lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, sâu trong mắt là không tiếng động chất vấn cùng với không tin tưởng, cô chột dạ hoảng hốt không thôi, vội vàng giơ tay lên, che lại ánh mắt của anh, nhấc đầu anh lên, trên tay rõ ràng không dùng lực, lại có thể nghe được tiếng vang của bàn tay một cách rõ ràng, Lâm Sơ ngẩn người.

Trầm Trọng Tuân nghiêm mặt, sau một hồi lâu rốt cuộc cũng buông tay ra, để Lâm Sơ xuống khỏi chân của mình, lại che miệng ho khan vài tiếng, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.

Lâm Sơ đứng tại chỗ luống cuống tay chân, kêu lên: "Trầm Trọng Tuân!" Gọi liên tục hai tiếng, Trầm Trọng Tuân cũng không để ý đến cô, trong phòng vệ sinh chỉ truyền tới từng cơn ho khụ khụ đè nén, trong lòng Lâm Sơ có loại tư vị không nói ra được, lại nghĩ đến Trầm Trọng Tuân âm thầm vì cô lấy camera theo dõi để báo thù, đáy lòng càng thêm xúc động không thôi.

Suy bụng ta ra bụng người, Trầm Trọng Tuân tốt với cô tới không có chỗ nào chê được, thường ngày anh đã vội thành ra như vậy, thế mà vẫn phải cố gắng tranh thủ thời gian hẹn hò với Lâm Sơ, vừa nghiêm túc với mối quan hệ của hai người, lại đối xử với cô vô cùng ôn nhu. Lâm Sơ không phải người tâm địa sắt đá, sao cô có thể không nhận thua được.

***

Lúc Trầm Trọng Tuân từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên ghế sa lon đã không thấy bóng dáng của Lâm Sơ nữa, trong nhà yên lặng như tờ, anh không khỏi hoảng hốt, gọi: "Lâm Sơ!"

Âm thanh thanh thúy từ trong phòng bếp truyền đến: "Đây!"

Trầm Trọng Tuân vội đi tới phòng bếp, lại thấy Lâm Sơ đang cầm dao gọt trái cây, giơ tay cắt xuống, chia quả dưa hấu nhỏ thành hai nửa, trong cái đĩa bên cạnh là những quả nho trong veo như nước đã rửa sạch.

Lâm Sơ cười nói: "Anh bưng nho ra trước đi, đúng rồi, anh có uống thuốc cảm chưa?"

Trầm Trọng Tuân nói thật nhỏ: "Uống rồi." Anh bưng cái đĩa lên, lại không nhịn được nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Sơ một chút, trong lòng than một tiếng.

Lâm Sơ nhìn anh ăn vài miếng dưa, lại cầm một quả nho lên nhét vào trong miệng, nhằn hạt ra rồi nói: "Anh nói lúc anh học đại học từng có người trong lòng, là người như thế nào? Từng thích mấy người ạ?"

Trầm Trọng Tuân sững sờ, nuốt nho xuống, suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Cũng không thể coi như là thích, từng có hảo cảm, là một người trong hội học sinh, vô cùng......" Anh nghĩ ra một từ thích hợp để hình dung: "Nữ cường nhân!"

Lâm Sơ lại hỏi: "Tại sao anh không ở cùng (lqd) một chỗ với cô ấy, cô ấy không thích anh à?"

Trầm Trọng Tuân lại lần nữa nghiêm túc trả lời: "Loại hảo cảm này, cũng không mạnh đến mức có thể làm cho anh hy sinh thời gian học tập và làm việc để nói yêu đương."

Lâm Sơ tự động phân tích đáp án của anh, lại vòng vo vặn hỏi một hồi.

Trầm Trọng Tuân mặc kệ mục đích của cô là gì, tất cả đều đúng theo tình hình thực tế mà trả lời, tuyệt không giấu giếm trau chuốt, sau một hồi mới thấy Lâm Sơ ngồi nghiêm chỉnh, cũng nghiêm túc giống như anh nói: "Anh nhìn đi, ai cũng từng có một thời kỳ như vậy, từng có người trong lòng là rất bình thường."

Trầm Trọng Tuân chau chau mày, kéo khăn giấy lên xoa xoa tay, tựa vào trên ghế sofa yên tĩnh lắng nghe.

"Cho nên, lúc em còn nhỏ đúng là rất thích Hướng Dương." Cô cường điệu: "Là lúc nhỏ thôi, chính là khi còn bé, cho nên anh đừng hỏi nữa, cũng đừng ghen, em ngại mất thể diện, thật không muốn nhắc tới!"

Vẻ mặt Trầm Trọng Tuân không chút thay đổi, ngồi một lát, thấy Lâm Sơ cẩn thận nhìn anh vài lần, anh cười nhẹ một tiếng, ném khăn giấy đi, kéo Lâm Sơ lại gần.

Bên trong nhà mở điều hòa, gió mát từng trận, nhiệt độ lại liên tục tăng lên. Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có trên ghế sa lon mới truyền tới tiếng vang, âm thanh hôn môi quấn quít cùng với tiếng thở dốc trầm khàn có tiết tấu, liên tục không ngừng tràn ra.

Ngày trước xem chiếu bóng, Lâm Sơ thật sự không hiểu vì sao giữa người yêu nhất định phải có hôn môi, loại chuyện không có ý nghĩa này có thể đổi được cái gì?

Sự thật quả nhiên là thế, lúc hôn môi không những hô hấp không đủ dùng, mà ngay cả trên người cũng tê tê dại dại, cô rất khó chịu, nhưng Trầm Trọng Tuân không muốn buông cô ra, tựa như trong miệng của cô có cất giấu bảo bối, anh cố gắng tìm tòi thăm dò.

Lâm Sơ không nhịn được leo lên cổ của anh, trong cổ không tự chủ phát ra tiếng kêu rên mà ngay cả cô cũng không nhận ra được.

Trầm Trọng Tuân lần nữa nhắc nhở mình, hành vi quân tử, lễ nghĩa liêm sỉ, nam nữ khác biệt, không được vô lễ, cái tính tự chủ từ trước đến giờ anh kiêu ngạo ở trên thân thể mềm nhũn của Lâm Sơ hoàn toàn hỏng mất.

Từ lúc hai người chung đụng đến nay, trong lúc đó mặc dù cũng có hôn môi, nhưng lại chưa bao giờ ôm nhau triền miên, khó thể chia cách giống như ngày hôm nay. Trầm Trọng Tuân thật sự bị bệnh, bệnh đến hồ đồ, cũng không ý thức được hành vi của mình nữa. Anh khảm Lâm Sơ vào trong ngực, hai cánh tay càng ôm càng chặt, bàn tay dò ở bên ngực Lâm Sơ, chỉ cảm thấy trên tay chạm đến thứ gì đó căng cứng, cảm giác rất tốt, anh không nhịn được cầm, lại khiến cho Lâm Sơ cả kinh trợn mắt hừ một tiếng, cho đến lúc cô hơi giùng giằng tụt xuống, Trầm Trọng Tuân mới phát hiện ra mình đụng phải cái gì.

Anh khàn giọng bật thốt lên: "Thật xin lỗi." Nói thật xin lỗi xong, tay mới dời một chút xíu, đảo mắt lại sờ soạng trở lại, tiếp tục ngậm cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Sơ.

Lâm Sơ bị anh hôn khiến cho cả người vô lực, thân thể càng ngày càng ngả xuống, lại cố gắng đưa tay lấy đôi tay che nửa ngực mình ra, cô xấu hổ muốn chết, một hồi lâu sau mới được hít thở không khí mới mẻ, cô mới phát hiện ra tư thế của mình bất nhã đến cực hạn, hai cánh tay ôm cổ của Trầm Trọng Tuân, cả người cũng nằm ngửa ra, ngang hông cực kỳ khó chịu, không biết đâm vào thứ gì.

Trầm Trọng Tuân thở hổn hển, như không có chuyện gì xảy ra vuốt vuốt tóc dài của Lâm Sơ. Hiện tại anh không thể buông Lâm Sơ ra được, thân thể khác thường quá mức rõ ràng, anh không thể kinh động đến cô, chỉ có thể từ từ bình phục hơi thở.

Lâm Sơ dịch mông, ngồi dịch lên một chút, Trầm Trọng Tuân cố nén nhịn không lên tiếng, siết chặt lấy cô không cho cô chạy.

Tầm mắt của Lâm Sơ không có điểm dừng, tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống, cô giả bộ trấn định: "Em muốn về nhà, ăn xong cơm tối còn phải chạy về nội thành."

Trầm Trọng Tuân "Ưmh" một tiếng, lấy lọn tóc dính bên má cô ra, nói: "Trở về thì mua một bọc rễ bản lam đi, hôm nay anh không khống chế được, em đừng tức giận!"

Lâm Sơ mắc cỡ muốn cắn người, tiếp tục trấn định nói: "Ừ, anh buông ra trước đi."

Trầm Trọng Tuân lại nói: "Hãy để cho anh ôm một lát nữa đã!"

"Một lát" này có chút lâu, hai người giống như là hai đứa bé sinh đôi dán chặt ở chung một chỗ, Lâm Sơ không biết hôm nay anh bị làm sao, rồi lại không thể mạnh mẽ tránh ra, không thể làm gì khác hơn là bị anh ôm vào trong ngực, hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, Lâm Sơ trách anh trước khi đăng video lên cũng không nói cho cô một tiếng, Trầm Trọng Tuân cười nhẹ: "Anh không dám nói ra, sợ em tức giận!"

Lâm Sơ cũng không phải đồ ngốc, âm thầm phân tích đủ loại lời đồn đại trên mạng mấy ngày nay, kết hợp với video cùng với thư nặc danh, cô hỏi một vấn đề sắc bén: "Đúng rồi, anh cảm thấy ngày đó là ai báo cảnh sát?"

Trầm Trọng Tuân không trả lời mà hỏi lại: "Em cảm thấy thế nào?"

Lâm Sơ trừng mắt nhìn: "Người có thù oán với ông ta à?"

Trầm Trọng Tuân nhéo nhéo mặt của cô, khen: "Không sai biệt lắm, thông minh!"

Lâm Sơ cũng không hỏi kỹ, chỉ nói lòng người hiểm ác, xã hội phức tạp, cô cần phải giữ vững trạng thái vừa dựng hai lỗ tai nghe chuyện bên ngoài, lại một lòng chỉ làm việc của mình.

***

Trầm Trọng Tuân kéo thân thể bị bệnh, cố gắng đưa Lâm Sơ về nhà.

Sau bữa cơm chiều anh lại tới phụ cận nhà Lâm Sơ đón cô, đưa cho cô một bọc rễ bản lam, ngàn căn vạn dặn sau khi trở về nhất định phải sử dụng, Lâm Sơ bị anh nhắc nhở đến đỏ mặt, tức giận kêu lên: "Biết rồi mà!" Rõ ràng là chê anh dài dòng.

Ai nghĩ tới gần đến hoa viên Quan Cẩm Trầm Trọng Tuân lại dặn dò một chuyện khác nữa: "Anh và bạn học nữ kia, từ sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn không có liên lạc, ngày trước tuổi em còn nhỏ, anh không trách em, nhưng hiện tại em đã trưởng thành rồi, bảo em đừng liên lạc với Hướng Dương nữa thì cũng không thực tế, nhưng về sau em nên tận lực giữ một khoảng cách với anh ta, nếu muốn đi gặp anh ta, mong em hãy nói với anh một tiếng."

Lâm Sơ không ngờ Trầm Trọng Tuân hôn cô một buổi chiều, đến cuối cùng lại vẫn còn thời thời khắc khắc nhớ tới chuyện này, cô không khỏi trả lời qua loa, hồi lâu sau mới được Trầm Trọng Tuân cho đi.

Ban đêm nằm ở trên giường, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, toàn thân Lâm Sơ lập tức chấn động, lần nữa nhớ lại một việc —— buổi trưa cô bị Trầm Trọng Tuân chọc một cái.

Lâm Sơ đè thấp giọng gào một tiếng, lập tức chui vào trong chăn, cũng không quan tâm liệu có buồn bực tới sinh bệnh hay không.

***

Gần đây các đồng nghiệp rảnh rỗi đến phát sợ, thỉnh thoảng lại nghị luận về scandal của người khác, Dương Thuần Bối chậm chạp không đến công ty, có lời đồn đại nói cô ấy đã từ chức, không biết là thật hay giả, tóm lại kết cục cũng không có gì tốt, dù sao đây cũng là một việc xấu, danh tiếng đơn vị cũng bị ảnh hưởng.

Lúc đi họp lãnh đạo cũng đặc biệt cường điệu đến vấn đề đoàn kết, vinh dự tập thể, mọi người tỏ vẻ thành khẩn ghi nhớ dạy bảo, đảo mắt lại khinh thường quy tắc ngầm, cuối cùng không biết thế nào lại nhắc tới vấn đề bình bầu lãnh đạo nhiệm kỳ mới.

"Còn không bao lâu nữa đâu, cũng không biết cuối cùng thiên hạ này sẽ là của ai, có tin rằng Chu Đạt Chí có hi vọng thăng chức, Trầm Hồng Sơn rốt cuộc là đi hay là ở, thật không đoán ra được, hiện tại tòa án vẫn chưa xử lý chuyện nhà máy hóa chất Điền Bắc kia đâu, thế mà tiếng xấu cũng đã truyền ra ngoài rồi!"

Chu Đạt Chí là cấp trên của Trầm Trọng Tuân, lúc xảy ra vụ án về nhà máy hóa chất Điền Bắc ông ta vẫn luôn đi công tác ngoài tỉnh, vì thế những việc kia đã trải qua thế nào đều khômg liên quan tới ông ta, cho nên người chịu trách nhiệm lớn nhất vẫn luôn là Trầm Hồng Sơn.

Quan hệ có chút phức tạp, Lâm Sơ chỉ nghe họ nghị luận, lúc hẹn hò với Trầm Trọng Tuân cô cũng không tò mò bát quái, đây là một vấn đề nhạy cảm, cô không thể tự ý hỏi bừa được.

Hai người càng ngày càng có tự giác của tình nhân, lúc hẹn hò xem phim cũng không giữ yên lặng nữa, Trầm Trọng Tuân thẳng thắn tỏ rõ mình không có chút hứng thú nào với phim ảnh, tất cả chỉ vì muốn có thật nhiều thời gian chung đụng với Lâm Sơ mà thôi.

Lâm Sơ suy nghĩ một chút, cố ý lựa chọn một bộ phim thuộc đề tài chiến tranh, dù sao Trầm Trọng Tuân cũng là đàn ông, đối với thể loại này cũng không có sức kháng cự, lúc đến đoạn cao trào anh cũng có thể phát ra cảm khái.

Trong đêm tối hai người ngồi trong xe ôm hôn, Trầm Trọng Tuân rất có hứng thú với hoạt động này, lúc xem phim tất cả sự chú ý đều đặt trên người Lâm Sơ. Mẹ Lâm gọi điện thoại tới thử dò xét tiến triển của Lâm Sơ và Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ xấu hổ né tránh không đáp, sau khi cúp điện thoại lại bị Trầm Trọng Tuân ôm hôn, sau khi thở hồng hộc thì Trầm Trọng Tuân thương lượng với cô rằng có nên nói quan hệ của hai người với ông bà nội hay không, Lâm Sơ ấp úng: "Quá nhanh, chờ một chút."

Tất cả bất mãn của Trầm Trọng Tuân đều thể hiện trong nụ hôn.

***

Trong lúc cuộc sống gia đình tạm thời trôi qua trong an ổn, ai cũng quên đi những (di.da.l.qy.do) phiền não mà cuộc sống mang lại, nhưng ông trời lại không có lòng tốt như vậy, đối xử tệ với con người ta một lần lại một lần.

Hôm nay bầu trời có gió mát nhè nhẹ thổi rất thoải mái, giao thông trong thành phố Nam Giang cũng thông thoáng không giải thích được, Trầm Trọng Tuân đi thị sát trên công trường, thân thể Giang Tấn đã dần dần bình phục, Thi Đình Đình và Tang Phi Yến bôn ba hành nghề trong lĩnh vực y dược và kinh doanh bảo hiểm, Diệp Tĩnh theo cơ cấu học bổ túc ra ngoài tỉnh công tác hai tuần, Tiết Quyền rốt cuộc cũng nghỉ việc, trước khi đi vẫn khoing quên liếc mắt đưa tình với Lâm Sơ.

Lâm Sơ lần thứ hai mặc chiếc váy hơn ngàn nguyên kia vào, mỗi một bước đi đều cảm thấy phiêu dật, trong một góc đơn vị truyền đến tiếng nghị luận: "Cô ta ấy à, xinh đẹp thì đúng là cũng xinh đẹp, nhưng cũng lại rất có thủ đoạn, lúc Tiết Quyền ở đây thì bám lấy Tiết Quyền, lần đó đoàn khảo sát tới lại vội vàng đi tiếp rượu, bồi chính là người nào? Không phải là cái người đi từ trong phòng cô ta ra ngoài đó à! Hiện tại lại còn lợi hại hơn, lại tìm một núi dựa khác, con trai của Trầm tổng tên là Trầm cái gì gì đó, mặc dù trong nhà cũng không phải là giàu có gì, nhưng vẫn là người có quyền lực trong tay, ánh mắt cô ta ngược lại cũng không tệ, gà rừng muốn lên làm phượng hoàng." Lại che miệng cười cười: "Các cô nhìn bộ đồ cô ta đang mặc trên người mà xem, trước kia đều mặc hàng vỉa hè, cùng lắm là một hai trăm, hiện tại cái váy kia, tháng trước tôi đã từng thấy ở trung tâm thương mại, hơn mấy ngàn cơ đấy, quàn áo hơn mấy ngàn với tôi thì chỉ là tùy tiện mặc một chút mà thôi, nhưng cô ta lại là lần đầu tiên!"

Lâm Sơ vui vẻ làm việc học tập, hoàn toàn không biết mình sắp được đưa lên trên đầu sóng ngọn gió.