*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Dâu

Phó Kính Thâm thực sự không muốn ăn cơm lắm, nhưng mà ngồi đối diện với Lương Tri, cảm giác không nhàm chán như ăn cơm một mình.

Tiểu cô nương sau khi mất trí nhớ, phản ứng chậm chạp hơn bình thường rất nhiều, rõ ràng có thể đặt cả sáu hộp cơm vào túi vải giữ ấm, bọc lại, một lần liền có thể đem tất cả xách lên bàn rồi, cô lại không nghĩ ra, loay hoay tới lui, ngốc nghếch chạy đến mang từng hộp cơm lần lượt đặt lên bàn.

Phó Kính Thâm lười biếng tựa vào bàn làm việc, khoé miệng cong lên tạo ra một độ cung, tay khoanh trước ngực, nhìn thiếu nữ trước mặt hết chạy sang bàn trà lại chạy đến bàn làm việc.

Từ trước đến nay đều là Phó Kính Thâm nâng cô như trứng mỏng, cô cũng không cảm kích, mọi chuyện đều lo lắng cho cô, săn sóc ngày ngày, mọi chuyện cô đều không cần chạm tay đến. Giờ phút này Phó Kính Thâm trong lòng một cỗ ấm áp, tận hưởng sự chăm sóc khó khăn lắm mới có được của Lương Tri, mặc kệ là cô bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ nên mới quan tâm đến hắn như vậy, Phó Kính Thâm vẫn như cũ cố chấp lừa gạt bản thân mà tham luyến loại cảm giác này.

Cho dù là lừa hắn, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.

Cuối cùng là một hộp canh, thực ra mẹ Lâm lúc đầu đã đậy nắp kỹ, nhưng Lương Tri nóng nóng nảy nảy mở nắp ra, nước nóng đọng trên nắp bắn ra làm bỏng tay, nhưng Lương Tri có thể nhịn được, theo bản năng rụt rụt ngón tay giấu vào mép áo, nhưng một tiếng cũng không kêu ra ngoài.

Nhưng ánh mắt của nam nhân từ đầu đến cuối không ngừng dõi theo cô, chỉ là một hành động nho nhỏ, hắn cũng không bỏ qua, nhìn cô bị nóng đến rụt tay lại, trong lòng dường như cũng bị dội nước sôi vào, đau đớn. Từ trước đến nay hắn không để cô chịu một chút thương tổn, cho dù là việc lớn hay nhỏ, cô đều không cần phải bận lòng.

Nam nhân thu lại sắc mặt, đứng dậy đi đến bên cạnh Lương Tri, nắm lấy bàn tay nhỏ của Lương Tri, cẩn thận xem xét một phen, ngón tay trắng nõn không một chút phiếm hồng, thấy rõ không xảy ra việc gì, có chút hối hận vì bản thân tham lam tận hưởng cảm giác được Lương Tri săn sóc. Nhưng săn sóc cái gì, tay chân vụng về như vậy, bản thân cũng không chăm sóc tốt, càng làm cho hắn đau lòng.

"Bỏng?" Phó Kính Thâm nhíu mày hỏi.

Nam nhân bởi vì hối hận, biểu tình có chút căng thẳng, lông mày nhíu lại, bộ dáng không dễ gần chút nào, Lương Tri vốn dĩ nhát gan, nhìn thấy như thế đâm ra càng sợ hãi Phó Kính Thâm, phủ nhận: "Không có..."

Giọng nói của Lương Tri bởi vì lo sợ mà run run, người thâm hậu như Phó Kính Thâm làm sao lại không nhận thấy, nhìn thẳng vào mắt Lương Tri, thiếu nữ mắt hạnh thuần khiết giờ phút này vô cùng khiếp đảm, chỉ là cũng không tỏ ra chán ghét, chỉ là không thích ứng kịp.

Nam nhân cười cười, cố gắng không để bản tan doạ đến cô, "Cũng không hung dữ với em, làm sao lại sợ hãi như vậy?"

Ngón tay ấm áp của hắn nhéo nhéo đôi má trắng trẻo của Lương Tri, mềm mụp, cảm giác rất tốt, rất co dãn.

Phó Kính Thâm nhìn thấy sắc mặt của cô từ khiếp đảm dần dần chuyển sang e lệ phiếm hồng, hắn khẽ cười một tiếng, trong lòng an tâm, cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tâm trí dừng lại năm tròn mười tám, vẫn là một đoá bạch liên[1] tinh khiết, tương lai còn dài như vậy, hắn có thể mỗi ngày đều sủng cô.

Trà[1]: sen trắng

Lương Tri hiển nhiên không chịu nổi ánh mắt nóng rực như vậy của Phó Kính Thâm, ngước mắt nhìn xem hắn, cẩn thận rút tay mình từ tay Phó Kính Thâm ra, dời mắt, đi về phía sô pha ngồi lên.

Phó Kính Thâm tuỳ ý cô, thấy cô ngồi lên ghế, hắn cũng ngồi lên phía đối diện, chỉ là không hề chạm vào hộp đựng cơm nóng hổi trên bàn.

Chờ đến khi Phó Kính Thâm bóc lớp vải giữ ấm bên ngoài, lấy đũa và thìa từ ngăn nhỏ bên ngoài túi giữ ấm, cẩn thận chuẩn bị phần của Lương Tri, không nói một lời nhẹ nhàng đem chén đũa đặt vào tay cô.

Toàn bộ động tác đều thuần thục lưu loát, tựa hồ đã làm ngàn ngàn vạn vạn lần, tự trong tiềm thức Lương Tri như đã hình thành thói quen được hắn chiều chuộng, đôi tay chống trên sô pha ngoan ngoãn chờ đợi, chờ Phó Kính Thâm duỗi tay đến trước mặt, Lương Tri sửng sốt trong chớp mắt, có chút kinh ngạc, lại ngượng ngùng cúi đầu nhận lấy chén đũa Phó Kính Thâm đưa cho.

Mười tám năm trong trí nhớ, hiếm khi nào Lương Tri được nuông chiều như vậy, giờ phút này nam nhân ở trước mặt tuy xa lạ nhưng lại có quan hệ đặc thù với cô, ít nhiều cũng cảm thấy không kịp thích ứng.

Phó Kính Thâm không có hứng thú với đồ ăn cho lắm, ngồi ở đối diện nhìn Lương Tri, tuỳ ý bắt chéo chân, đồ ăn trong tay cũng chưa động một chút, nhìn chằm chằm tiểu Lương Tri đang vùi đầu vào ăn.

Lương Tri từ trước đến nay da mặt mỏng, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn hắn, cô không nhớ rõ quá khứ của hai người, cũng không quen thuộc với Phó Kính Thâm này, hiểu biết ít ỏi của cô về hắn đều từ mấy tờ báo nói về nhân tài trong thương giới mà có.

Biết tập đoàn Càn thị của hắn là tập đoàn tư nhân lớn nhất, sản nghiệp nhiều vô số kể, nhưng cô không biết có thể nói với hắn chuyện gì, cô cũng chỉ là nữ sinh mới tốt nghiệp cấp 3 cái gì cũng không biết, lại còn nghèo, vì vậy chỉ có thể cúi đầu cẩn thận ăn cơm, trái tim lại đập càng lúc càng mãnh liệt.

Qua một lúc sau, Lương Tri mới ngẩng đầu, Phó Kính Thâm hình chưa có ý định động vào bát cơm, Lương Tri cúi đầu nhìn chén cơm trong tay đã bị mình ăn một nửa, đột nhiên bắt đầu ngượng ngùng.

Hôm nay rõ ràng là ăn cơm cùng hắn mới đúng.

Mặc dù nói ăn trưa cùng Phó Kính Thâm, nhưng toàn bộ thức ăn đều dựa theo khẩu vị của Lương Tri mà làm.

Ba năm kết hôn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của Lương Tri đều một tay Phó Kính Thâm lo lắng, người hầu cũng tự giác đem Lương Tri đặt lên hàng đầu. Nói về ăn uống, Phó Kính Thâm không có yêu thích đặc biệt gì, từ trước hắn đã phân phó mẹ Lâm, mọi chuyện đều làm theo ý Lương Tri. Hắn sợ cô bỏ đi, sợ cô không cần hắn, nhưng nếu ngôi nhà này có thể làm nơi cô lưu luyến không buông, hắn nguyện làm tất cả.

Lương Tri to gan ngẩng đầu nhìn Phó Kính Thâm mấy lần, gắp một ngụm đồ ăn bỏ vào trong miệng, hai bên quai hàm phình phình, cực kỳ giống hamster nhỏ, đáng yêu chết người, Phó Kính Thâm cười cười, thấy cô thích, lại gắp thêm đồ ăn vào chén cho cô.

Lương Tri đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh cũng ăn đi...tốt cho dạ dày."

"Em làm?"

"Hả?" Lương Tri ngơ ngác, hiển nhiên không phải.

"Lần trước ở trong xe, em đã nói sẽ làm đồ ăn cho anh chuộc tội."

Lương Tri ngây ngốc nhìn hắn, bây giờ mới nhớ ra, mím môi, "Lần này là mẹ Lâm làm, lần sau em sẽ tự tay làm cho anh, hôm nay ăn cái này trước, được không?"

Tiểu cô nương rất dễ đỏ mặt, nói xong còn sợ hắn không đồng ý, nhưng Phó Kính Thâm rất nghe lời cầm đũa gắp một ít cơm đưa vào miệng.

Lương Tri không tiền đồ si mê nhìn, ho nhẹ hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ, vị tiên sinh này của mình, có lẽ cũng không khó ở như vậy, cô thở một hơi nhẹ nhõm, cô cong cong mắt cười với hắn: "Tôm này cũng rất ngon, mẹ Lâm làm rất nhiều đó."

Lương Tri là muốn gợi ý cho Phó Kính Thâm ăn tôm, nào ngờ vừa dứt câu, Phó Kính Thâm đã buông chén đũa, duỗi tay cầm lên một con tôm, bóc chỉ tôm và vỏ ngoài sạch sẽ, chấm một ít sốt, đưa đến bên miệng Lương Tri.

Con tôm trước mặt sạch sẽ, toả ra mùi hương hấp dẫn, nếu là như mọi lần mẹ Lâm bóc cho cô, cô nhất định sẽ "tiêu diệt" sạch sẽ, nhưng đây là Phó Kính Thâm. Lương Tri ngồi thẳng lưng lên, mắt hạnh xinh đẹp mở to, không thể tin vào mắt mình.

Từ trước đến nay cô đều không nghĩ tới, người có địa vị cao như Phó Kính Thâm lại tự mình bóc tôm cho cô. Lương Tri lo sợ đến mức cầm đũa không vững: "Phó tiên sinh, Lương Tri có thể tự làm..."

Phó Kính Thâm khẽ cười, trong mắt mang một chút ấm áp: "Tiểu cô nương tay mềm mại, những việc này vẫn nên để đàn ông làm đi."

Kỳ thật trong lòng Phó Kính Thâm từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ như thế. Lương Tri là bảo bối hắn hận không thể đặt trên đầu quả tim mà yêu thương, chỉ cần cô không rời đi, hắn sẽ vì cô làm hết thảy.

Hắn vừa nói xong, lại bóc tôm đưa đến bên miệng Lương Tri, Phó Kính Thâm ánh mắt nóng rực, Lương Tri biết mình không thể không nhận, vội vàng cầm lấy đũa trên tay muốn nhận lấy con tôm từ tay hắn.

Nhưng Lương Tri bởi vì khẩn trương, tay chân đều trở nên vụng về, cầm đũa cũng không chắc, lúc đưa tay nhận lấy, tôm liền rơi lên áo trắng của cô rồi cứ thế trượt thẳng xuống đất, nước sốt thấm lên tạo thành mấy đoá hoa xấu xí trên nền áo trắng.

Lương Tri kinh ngạc, cúi đầu nhìn chằm chằm vết màu nâu xấu xí trước ngực, Phó Kính Thâm đương nhiên cũng nhìn thấy, chỉ là vị trí có chút đặc biệt, nam nhân hầu kết lên xuống, tự khuyên nhủ bản thân không được nhìn.

Lương Tri ngẩng đầu, trên gương mặt đầy bất an, cô sợ chỉ vì mình tay chân vụng về làm Phó Kính Thâm mất hứng, vội vàng mở miệng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Phó tiên sinh..."

Phó Kính Thâm nghe được trong hai từ "xin lỗi" của Lương Tri ẩn một chút uỷ khuất trong đó, nhịn không được cong cong khoé miệng: "Xin lỗi gì chứ, em không làm sai gì mà."

Hắn từ trước đến nay không thích nhất là nghe cô nói ba từ "Thực xin lỗi" này, nếu có thể nói, hắn chỉ muốn nghe được cô nói yêu mình.

Chỉ là, Lương Tri chưa bao giờ nguyện ý.

Phó Kính Thâm thừa cơ hội cô không chú ý, đưa một con tôm đến bên miệng cô, tiểu cô nương ban đầu sửng sốt, lúc sau thành thật nhai nhai nuốt vào, đôi mắt to nhìn Phó Kính Thâm.

"No rồi?"

Lương Tri gật đầu, lại nhìn vết bẩn trước ngực.

"Phòng nghỉ có thể thay quần áo, chỉ là chỗ này chỉ có quần áo của anh, nếu em không chê, có thể thay bằng áo sơ mi của anh."

Ăn cơm xong cô lập tức phải về biệt thự, mặc chiếc áo bẩn thế này ra ngoài, không hay cho lắm.

Phòng nghỉ ở trên lầu, nơi này là tư mật, cũng chỉ có Phó Kính Thâm có thể lui tới, Lương Tri bước vào đây liền có thể cảm nhận khắp căn phong tràn đầy hơi thở nam tính.

Phó Kính Thâm bật đèn lên, đem áo sơ mi đặt lên giường sau đó tự giác tránh ra cửa đợi.

Nam nhân đóng cửa lại, nhưng không khống chế được tư tưởng của bản thân, trong đầu đều là cảnh tượng Lương Tri đang thay quần áo, hắn lười biếng dựa vào khung cửa, rũ mắt, khẽ thở dài, miễn cưỡng cầm lên mấy tờ báo của tập đoàn để tiêu khiển, cũng là để "trấn an" tiểu huynh đệ dưới thân.

Thời điểm Lương Tri bước ra, Phó Kính Thâm vẫn đợi ở cửa, trên khuôn mặt thiếu nữ mang theo thẹn thùng, đây là lần đầu tiên cô mặc áo sơ mi của đàn ông, còn là người đàn ông xa lạ.

Phó Kính Thâm thân hình cao lớn, thế nên áo sơ mi của hắn đối với vóc dáng nhỏ xinh của Lương Tri là một trời một vực, rộng thùng thình, thậm chí chiều dài còn vừa vặn che khuất váy ngắn của cô, Lương Tri nhìn mấy lần, quyết định xắn thân áo lên, buộc thành nơ nhỏ ở bên hông, vừa mới mẻ vừa nghich ngợm.

Thiếu nữ vừa ra đến cửa, ánh mắt Phó Kính Thâm lại tối đi vài phần, hắn nhìn eo thon của cô bởi vì xắn áo lên mà lộ ra một vùng non mịn, trắng nõn bóng loáng, nam nhân nhìn đến xuất thần.

Lương Tri bị hắn nhìn chằm chằm liền trở nên ngượng ngùng, đánh liều mở miệng hỏi: "Có đẹp không?"

"Khó coi."

Câu này của Phó Kính Thâm đương nhiên không làm Lương Tri vừa lòng.

Phó Kính Thâm liền nắm lấy vạt áo sơ mi của cô, hơi dùng sức kéo xuống, đem một mảnh hở kia che đến kín mít, nặng nề nói: "Sao lại đẹp như vậy chứ..."

"..."

_______

Tui đã trở lại đây, mấy bữa nay bài tập đè tắt thở, nhưng mà không thể thất hứa, tui đã ngoi lên làm nốt.