Lúc ấy tôi vô cùng ngỡ ngàng.

Nam chính còn hướng về phía tôi cười đặc biệt vô hại, tôi liên tiếp lùi lại mấy bước, cố kiềm nén mà kêu hắn: “Lâm Dật……”

Cậu gạt tôi phải không.

Tôi thừa nhận giọng của tôi run rẩy không thôi, cho dù mới nói có hai chữ.

Nhưng mà tôi không có cách nào tiếp thu.

Tôi từng nghĩ tới rất nhiều loại cảnh tượng mình gặp mặt nam chính, nhưng trước nay không nghĩ tới sẽ như thế này…… nam chính giúp tôi giải vây, đưa tôi về nhà, để tôi rất muốn kéo hắn ra từ trong đống lộn xộn, an an tĩnh tĩnh mà làm đàn em của tôi…

Trong nháy mắt tôi cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện, có lẽ từ lúc tôi và Lâm Dật bắt đầu gặp mặt đã không có cái gì là trùng hợp, chỉ có tôi tự cho là đúng.

Thật buồn cười, Trịnh Thư tôi……

Chỉ cần tôi không thích nữ chính, tôi tự mình trải qua sinh hoạt, còn ai có thể nói tôi chỉ là một nam phụ? Tôi có thể làm nam chính của đời mình, nữ chính gì đó, tôi một chút cũng không thèm.

Lâm Dật gì đó, tôi cũng không thèm……

“Có phải cậu cảm thấy chơi tôi rất vui không?” Tôi đánh rơi bàn tay nam chính duỗi ra, đỏ con mắt hỏi hắn, “Tôi nên gọi cậu là Lâm Dật, hay là Vệ Túc Uyên?”

“Trịnh Thư……”

“Gọi tôi là tổng giám đốc Trịnh.”

“……”

“Này này… Cậu đừng có tới đây, ở đây nhiều người như vậy, tôi không muốn đánh nhau với cậu, lui về phía sau năm bước, mau! QAQ”

Vệ Túc Uyên thẳng tiến lên mấy bước khiêng tôi lên vai rồi đi một mạch, bên cạnh có một đám sinh viên thì thầm nói nhỏ, lại còn có nam sinh viên huýt sáo, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng chỉ có thể gắt gao bưng kín mắt kính muốn rớt xuống.

Thuận tiện bưng kín mặt mình.

Tôi liều mạng vặn vẹo thân thể, nhưng Vệ Túc Uyên vẫn kiên trì, bước đi nhẹ nhàng nhanh như bay, ngay lúc tôi sắp sụp đổ tới nơi, bỗng nghe thấy hắn chậm rãi nói một câu.

“Tôi có chút mắc cỡ.” Hắn dừng một chút, “Ôm anh như vậy giống như cưới vợ về nhà.”

Tôi: “……”

Con mắt nào của cậu thấy đây là ôm hả? Mẹ nó cậu là đang khiêng có biết không! Là cái loại khiêng khiến tôi sắp nôn mửa ra hết đây này!

Cưới vợ em gái cậu! Trịnh Thư tôi không phục!!

A a a a QAQ thả tôi xuống dưới!

Nam chính một đường mất mặt xấu hổ mà khiêng tôi tới một khu rừng nhỏ.

Tuy rằng tôi sắp ngất nhưng tôi vẫn cảm thấy quái quái.

Hắn chậm rãi buông tôi xuống, tôi đỡ đỡ mắt kính, bàn tay xoa xoa bụng đang có chút khó chịu.

Vệ Túc Uyên hỏi: “Đau sao?”

Tôi tức giận mà liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn nói chuyện thật đúng là không biết xấu hổ.

Bị hắn tung ra một màn như thế, cảm giác cơn tức giận gì cũng đều bị hắn lăn lộn thành không có.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Trịnh Thư.”

“Làm gì?”

“Tôi có thể hôn anh được không?”

Không đợi tôi hiểu rõ ý tứ của Vệ Túc Uyên, mắt kính của tôi đã bị tháo xuống, ngay lúc tôi thấy hoa mắt, bờ môi đột nhiên không kịp chuẩn bị đã chạm vào đôi môi ấm áp của hắn.

Hắn trực tiếp ôm eo của tôi, tôi giận đỏ mắt bị bắt ép hôn môi với hắn, một bên tay cùng với không có cảm giác an toàn mà nửa lôi kéo cổ áo hắn, bên tay còn lại túm tóc của hắn muốn đẩy hắn ra.

“Mắt kính…… Ưm… Cậu không thể hôn……”

Tôi thật không biết một tên đàn ông hơn ba mươi có cái gì hay ho để hôn, nếu kêu tôi đi hôn một lão nam nhân lớn hơn tôi mười tuổi, tôi sẽ buồn nôn.

Đương nhiên, nếu Vệ Túc Uyên dám nôn hắn nhất định chết chắc.

Tôi bắt đầu như đi vào cõi tiên, vì sao mỗi lần gặp phải nam chính tôi đều không có mang theo ngàn vạn tên đàn em của mình?

Gần nhất nam chính, hình như có chút thích ăn đòn.