-"Chị, chị yên tâm đi.

Có dì đứng ra lo liệu, mọi chuyện sẽ xong ngay mà.

Eri là cháu gái duy nhất của Lục gia, dượng sẽ không nở làm vậy đâu mà!"

Sau khi mọi chuyện tạm thời lắng xuống, Bạch Dĩ Thần lật đật chạy lên tầng tìm cô trò chuyện.

Biết Lục Tử Anh thích nhất là loại bánh mật ong nên cậu ta đã lái xe mua về cho cô.

Thấy Lục Tử Anh mặt mũi bí xị ngồi trên giường, cậu ta mỉm cười đi đến.

-"Eri đâu? Sao chỉ có mỗi mình em vậy?"

Thấy chỉ có mỗi Bạch Dĩ Thần đến, cô tò mò hỏi.

-"Còn sao nữa, không biết học đâu ra tính cách bám người.

Vừa gặp bà ngoại trẻ đã ríu rít lẩn quẩn quanh bà, như một cái đuôi nhỏ.

Với khả năng thuyết phục người khác bằng những biểu cảm ăn vạ đáng yêu của mình thì chỉ trong vài ngày dượng sẽ bị con bé làm cho xiêu lòng."

Eri của cô từ nhỏ đã rất hiếu động, cô bé lanh lợi chẳng sợ lạ lẫm.

Với tính cách này của con, cô lại rất lo lắng, chỉ sợ sẽ bị người ta bế đi lúc nào không biết.

Nghe Bạch Dĩ Thần tường thuật lại mọi chuyện, cô bật cười nhận lấy phần bánh trên tay cậu ta, ăn một cách ngon lành.

Hương vị vẫn giống như trước đây, không khác là mấy.

-"Tên khốn đó tốt nhất đừng để em gặp lại.

Đúng là gian sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!"

-"Dĩ Thần, sau này đừng nhắc gì đến anh ta nữa.

Chị không muốn để ba mẹ biết."

Lục Tử Anh khẽ nhắc nhở.

-"Ồ, em biết rồi."

Như nhớ ra điều gì đó, Bạch Dĩ Thần vội vã gọi cô quay trở lại.

-"À, chị à."

-"Sao đấy?"

Lục Tử Anh tò mò hỏi.

Mặc dù rất ngại mở lời, nhưng cậu ta cũng không thể im lặng.

-"Lệ Mỹ Kỳ đó..."

-"Chị Lệ."

Lục Tử Anh bất lực nhìn đứa em trai bản thân nhỏ hơn người khác lại thích làm lớn.

Lên tiếng sửa lời.

Bạch Dĩ Thần chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, chấp nhận.

-"Vâng, Chị Lệ.

Thế chị ấy không về cùng với chị sao ạ?"

Lục Tử Anh vẫn vô tư trả lời mà không một chút nghĩ ngợi nguồn cơn sự việc.

-"Cậu ấy về rất lâu rồi.

Sao vậy? Em có chuyện gì muốn nói với cậu ấy sao?"

Bạch Dĩ Thần chột dạ, vội vàng giải thích.

-"Làm...!Làm gì có.

Em và chị ấy đâu thân thiết đến mức đấy chứ, chị đùa không vui gì cả."

-"Vậy tại sao lại hỏi đến cậu ấy làm gì? Em có ý gì với cậu ấy đúng không?"

Lục Tử Anh nghi hoặc hỏi.

-"Ý gì là ý gì chứ! Hơ, chẳng qua là ...!Là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi.

Lần đó chị ta uống rượu không mang theo tiền nên em phải ra tay trả đấy."

Bạch Dĩ Thần tìm đại một lý do để lấp liếm đi chuyện này.

-"Bạch Dĩ Thần, từ khi nào em lại trở thành loại đàn ông keo kiệt vậy hả?"

Lục Tử Anh lập tức hỏi tội cậu ta.

Đứa em này đúng là không có bản lĩnh đàn ông gì cả, chỉ là vài chai rượu cũng dám mở miệng đòi tiền.

-"Không, không phải vậy đâu mà.

Em chỉ là ...!Khi nãy dượng gọi em làm gì ấy nhỉ? Em phải xuống nhà xem sao đã, suýt nữa lại quên mất.

Chị à, chị cũng biết tính dượng ghét nhất là chậm chạp rồi đấy, em đi đấy nhé!"

Để không bị Lục Tử Anh tùy tiện đoán mò lung tung nữa, Bạch Dĩ Thần vội vàng tìm đại một lý do nào đó, rồi lăn xuống giường chuồn mất.

Bữa cơm đầu tiên sau những năm xa cách đang diễn ra.

Mọi người đều im lặng dùng bữa, chẳng ai nói với ai câu gì.

Bản tính trẻ con luôn luôn năng động, làm sao có thể chịu ngồi yên một chỗ, thế là cất giọng líu lo.

-"Bà ơi, cà rốt!"

Cô bé kéo lấy tay bà Lục, khuôn miệng nhỏ chúm chím giục bà lấy thêm cho cô bé ít cà rốt.

-"Được được, ngồi yên nào, bà sẽ lấy cho cháu nhé!"

Bà Lục cưng chiều gấp cho cháu gái một vài miếng cà rốt cho vào bát, cẩn thận nhắc nhở.

-"Ăn từ từ đấy."

Thấy bà Lục vẫn đang hăng say chăm sóc cháu gái, ông Lục khẽ ho nhẹ, trầm giọng đáp.

-"Bà định không ăn cơm luôn à? Nó có mẹ của nó chăm sóc, bà lo nhiều làm gì."

Bà Lục nhìn về phía Lục Tử Anh, rồi lại đảo mắt đến ông Lục, trả lời.

-"Tử Anh vừa mới về, cứ để con thoải mái nghỉ ngơi.

Tôi giúp nó trông con bé thì cũng có sao chứ?"

-"Mẹ à, hay là cứ để Eri cho con chăm đi.

Mẹ ăn cơm đi ạ!"

 Lục Tử Anh đáp.

Thấy sắc mặt ông Lục bắt đầu căng thẳng, Bạch Dĩ Thần vội vã lên tiếng giải vay.

-"Eri à, qua đây con.

Qua đây ngồi với cậu nhé!"

Còn tưởng cô bé sẽ ngoan ngoãn mang bát sang ngồi với mình, ai lại ngờ cô bé trưng ra vẻ mặt không đồng ý, lập tức ôm lấy cổ bà Lục.

-"Con không muốn."

-"Eri!"

Lục Tử Anh cau mày nhắc nhở con.

-"Được rồi, cứ ở đây với bà nhé! Không đi đâu cả."

Lục Hải Sơn cũng không thèm quan tâm đến nữa, cứ mặc kệ bọn họ.

Việc của ông chính là mau chóng ăn cho xong bát cơm này, rồi ra khỏi phòng ăn.

Bởi vì ông cảm giác được bản thân mình sắp bị bỏ rơi trong chính căn nhà của mình.

-"Đúng là hết nói nỗi."

Còn tưởng chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong mỗi bữa ăn.

Không ngờ còn đến cả buổi tối trước khi đi ngủ.

Mọi hôm vào giờ này thì bà Lục đã vào phòng ngủ.

Hôm nay đã hơn 9 giờ lại không thấy bóng dáng bà đâu.

Còn tưởng bà mãi mê trò chuyện với Lục Tử Anh nên quên mất thời gian, không ngờ đến khi bà bước vào còn mang theo một con lật đật nhỏ.

-"Bà đang làm gì vậy? Bà có biết bao nhiêu giờ rồi không? Còn mang theo con bé vào đây làm gì?"

-"Ông ơi!"

Cô bé ôm theo một con thỏ nhồi bông lon ton trèo lên giường, không một chút sợ sệt cứ vậy mà vùi vào trong chăn, còn trưng đôi mắt to tròn nhìn ông Lục, miệng chúm chím cười.

-"Tử Anh ra ngoài chưa về, nên tôi mang Eri sang đây ngủ cùng chúng ta."

Bà Lục mang theo một bình sữa nhỏ đi đến giường, vừa nói vừa đút cô bé uống sữa, thấp giọng đáp.

-"Bà và con bé Tử Anh nhất định phải chọc giận tôi đúng không?"

-"Ông thừa biết tính cách cố chấp cứng đầu của Tử Anh còn gì.

Nó sẽ không đồng ý yêu cầu của ông đâu.

Hải Sơn, đây là cháu gái của chúng ta.

Ông đành lòng sao?"

Ông Lục liếc mắt nhìn cô bé, rồi lại im lặng không đáp.

-"Ông đang lo lắng phía ông Trình sẽ không đồng ý sao? Bọn họ không chấp nhận thì thôi, dù sao Tử Anh của chúng ta cũng không phải hạn tôm tép ngoài chợ.

Không nhất thiết phải gả vào nhà họ Trình.

Lục gia chúng ta cũng có tiếng tăm ở thành phố C này, sau này Tử Anh tìm được người phù hợp, yêu thương nó, chấp nhận quá khứ của nó.

Cho dù có là một người nghèo khó thì chẳng sao cả.

Chỉ cần Tử Anh có thể sống hạnh phúc."

Nhà họ Lục và nhà họ Trình có quan hệ rất tốt.

Lục Hải Sơn và Trình Chí Kiên là chỗ bạn bè lâu năm, được biết ông Lục có một cô con gái nên Trình Chí Kiên vẫn luôn ra sức mai mối cho con trai lớn của mình.

-"Bà nghĩ tôi ham vinh hoa phú quý nên muốn gả Tử Anh vào Trình gia sao?

-"Tôi không có ý đó."

Bà Lục khẽ đáp.

-"Chính bởi vì lão Trình cứ khăng khăng muốn tác hợp cho con trai lớn của ông ấy.

Hơn nữa, con trai ông ấy rất giỏi giang, là đứa có đầu óc nhạy bén.

Tử Anh của chúng ta lại càng hợp với cậu ấy.

"

-"Babi, babi!"

Sau khi uống xong bình sữa, cô bé cũng ngoan ngoãn ngủ một giấc.

Trong cơn mơ, cô bé vô thức gọi bố.

Còn tưởng cuộc trò chuyện của hai người đã làm ồn đến cô bé.

Bà Lục vội vã dỗ dành để Eri có thể yên tâm ngủ ngon.

Nhìn đứa cháu gái ngủ ngon lành, ông Lục bất giác mỉm cười, ông lại nhớ đến chuyện trước đây.

Khi đó, Lục Tử Anh cũng bằng với cô bé Eri bây giờ, nghịch ngợm, làm nũng chẳng ai chịu được.

Nhưng đó là đứa con gái phải chờ rất lâu ông mới có được, ông luôn trân trọng, chất chiu những khoảnh khắc bên con gái.

Bây giờ đột ngột nhớ đến, khóe mắt đúng là có chút cay xè.

Bây giờ đứa con gái bé nhỏ đó đã lớn, rất cứng đầu, cố chấp, và còn biết cả cách khiến ông đau lòng.

-"Chẳng giống Tử Anh chút nào, có lẽ giống với ba của nó ông nhỉ?"

-"Bà nhìn thấy mặt ba nó rồi sao?"

Ông Lục hậm hực mỉa mai.

-"Cái ông này, tôi mà biết thì có thể để cậu ta yên ổn sao?"

Bà Lục lườm ông một cái, không thèm đếm xỉa đến nữa.

 

Đứng trước phần mộ đã được trang hoàng sạch đẹp.

Lục Tử Anh mỉm cười nhìn vào di ảnh vẫn ở mãi tuổi 18 của bạn mình, cảm xúc nghẹn ngào, chua xót.

Đây là việc đầu tiên khi trở về của cô, chính là đến thăm phần mộ của Triệu Hân Di.

-"Hân Di, mình về rồi! Mình đến thăm cậu đây.

Cậu vẫn tốt chứ? Sang bên đó không còn đau khổ, không còn buồn tủi, cô quạnh nữa đúng không?"

Bó hoa cúc trắng được cô đặt sang một bên, còn có cả đĩa lê mà cô bạn thích ăn nhất.

-"Hân Di, mình xin lỗi cậu nhé! Nếu hôm đó mình chịu đến gặp cậu, có lẽ sẽ khác.

Chúng ta sẽ không phải xa cách như bây giờ.

"

Nói đến đây, sắc mặt Lục Tử Anh trở nên trầm lặng.

Nghĩ đến những kẻ đã khiến Triệu Hân Di phải chọn bước đường này đang sống nhởn nhơ ngoài kia, cô càng thêm căm hận.

Cô phải thay Triệu Hân Di đòi lại công đạo, phải khiến kẻ đó phải sống trong dằn vặt, đau khổ, sống không một ngày yên ổn.

-"Mình hứa với cậu, nhất định sẽ để kẻ đã làm tổn thương cậu phải nhận lấy hậu quả thích đáng.

Cậu yên tâm đi nhé!"

Triệu Hân Di của những năm tháng đó là một cô gái tốt bụng, vui vẻ, luôn luôn vì bạn bè.

Đằng sau con người sống tình cảm, hoạt bát đó là một nỗi đau khó diễn tả thành lời, cuộc sống gia đình không hạnh phúc, ba mẹ ly hôn, cuối cùng còn bị bạn trai và bạn thân phản bội.

Cô bạn chọn cách quên đi những nỗi đau khổ, hụt hẫng, tổn thương đó bằng cách kết thúc mạng sống của chính mình.

-"Mình nhớ cậu rất nhiều đấy! Bạn thân nhất của mình.".