"Ai hả? Hứ tôi mới không thèm làm hư con nhóc này ấy!". Âu Thái Thần lớn giọng tức tối.

Phùng Kiều Vi vẫn lạnh.

"Tốt".

Âu Thái Thần:"...".

Nhìn thấy Âu Thái Thần cả người phát hỏa, Tiểu Lăng liền kéo anh ra ngoài để yên cho Phùng Kiều Vi làm việc.

_______________

Trong phòng nghỉ ngơi của nghệ sĩ.

Âu Thái Thần và Tiểu Lăng cùng ngồi thảnh thơi uống trà.

"Sao ông cứ phải nhặng xịt lên vậy. Chị Kiều Vi của tôi tốt tính như thế". Tiểu Lăng nói tốt.

Dù mới gặp lần đầu nhưng cô có cảm giác Phùng Kiều Vi là người rất tốt.

"Chị Kiều Vi của tôi, nói thân thiết quá cơ. Mới quen sao bà biết mụ đó tốt". Âu Thái Thần khinh thường.

Con nhóc ngang ngược này dễ tin người quá.

Nói cái Âu Thái Thần liền đập

bàn giận.

"Này, đừng có nói với tôi là ông theo đuổi chị ấy không được nên đổi tính nha". Tiểu Lăng tò mò.

"Bà bị ngu à, nghĩ sao tui thèm mụ cọp dữ đó. Âu Thái Thần này từ trước đến giờ chưa từng theo đuổi ai cả đâu nhé, toàn người ta gục trước ông đây thôi".

Âu Thái Thần nói kiêu ngạo.

Đúng, tôi chưa từng theo đuổi ai cả ngoại trừ bà. Con mèo ngốc.

"Vậy thì sao cứ có ác cảm với chị ấy hả?". Tiểu Lăng hỏi.

"Tôi đây ghi thù rất lâu". Âu Thái Thần nói qua loa.

"Thù". Tiểu Lăng tò mò muốn chết.

"Bà không biết lúc tôi dưới sự dẫn dắt của cọp hung dữ đó, cô ta đì tôi thế nào đâu. Ông đây hận, hận". Âu Thái Thần nói như mình bị oan ức lắm vậy.

Tiểu Lăng khinh thường, ông bị đì là đúng. Tính khí thất thường như trẻ con, ai chịu nổi được ông. Phải nói anh Cường Du quá giỏi, chịu được tính khí của ông mấy năm trời luôn.

"Không phải do ông à, chị Kiều Vi của tôi tuyệt đối không phải là dạng người như vậy. Một trăm phần là do ông có vấn đề".

Âu Thái Thần:"...". Móa, gì đây hả?

Âu Thái Thần lườm Tiểu Lăng.

"Hứ, đến phiên bà thì đừng trách tôi không cảnh báo".

Tiểu Lăng:" Tôi chờ".

"Này, bà vào Uy Vũ vì anh họ của tôi à?". Âu Thái Thần hỏi.

Tiểu Lăng bị sặc, đang yên nhắc đến Đại Ma Vương làm gì.

"Liên quan gì đến Lục Bạch Y?".

Âu Thái Thần nâng giọng.

"Bà bị ngốc à, Uy Vũ thuộc Lục Phong đó".

Tiểu Lăng:"...".

Móa, Tiểu Lăng cô vạn lần không biết điều này. Lúc trước cô muốn vào Uy Vũ vì ở đây có những tiền bối mà cô thích nên chẳng thèm xem ai đứng sau Uy Vũ. Hóa ra là Lục Bạch Y. Chắc không phải Lục Bạch Y mở cửa sau cho cô chứ.

"Anh họ không nói điều đó với bà à?".

Âu Thái Thần tò mò.

Tiểu Lăng thở dài.

"Không nói gì cả?".

Âu Thái Thần hơi nhíu mày, nhìn sao cũng thấy Lục Bạch Y có ý gì với Tiểu Lăng. Anh chưa từng thấy Lục Bạch Y cười hay đối xử dịu dàng với ai cả. Nhưng sao với con nhóc ngang ngược này lại...

"Mà nhớ đừng dính đến Lâm Thi Hy khi không có mặt tôi". Âu Thái Thần nhắc.

"Tại sao không thể?". Tiểu Lăng hỏi. Sao ai cũng nhắc cô không được đắc tội đến Lâm Thi Hy.

Mặc dù cô ta là nhất tỷ ở đây nhưng không phải số một làng giải trí. Tôi không biết cô ta thì chắc chắn cô ta cũng chẳng tài giỏi bao nhiêu.

"Còn hỏi, nếu muốn đứng cao và vững trong làng giải trí ít cũng phải có gì đó". Âu Thái Thần nói.

Tiểu Lăng nghe vậy cũng đủ hiểu. Chắc chắn cô ta có kim chủ đằng sau chống lưng.

Mà người ấy chắc phải rất có thế lực.

Âu Thái Thần nhìn Tiểu Lăng tỏ vẻ kiêu ngạo.

"Yên tâm, có tôi ở đây. Cô ta tuyệt đối không thể làm khó dễ bà".

Bà muốn chọc tức cô ta cũng được, Âu Thái Thần này tiếp tay cho bà làm càng.

Tiểu Lăng khinh thường.

"Ông nghĩ ai có thể làm khó dễ được tôi, tôi cần ông chống lưng chắc".

Âu Thái Thần:"...". Cũng phải ha, con nhóc này trâu đến thế mà.

Đừng nhìn vẻ ngoài mỏng manh, ngây thơ mà lầm. Con nhóc này một khi đã quẩy thì phải tới bến mới thôi.

Anh rõ quá mà, nhớ thời học trung học Âu Thái Thần ăn chơi lêu lỏng, chẳng coi ai ra gì. Ghẹo ai không ghẹo lại đụng chúng Mèo Hoang. Bị cô chỉnh một lần là nề nếp đâu vào đấy.