Hai ngày sau Thea và Richard đang ngồi ngoài trời trên chiếc đu anh đã sửa lại, nhìn ngắm mặt hồ một cách thõa mãn. Đôi chân trần của cô nằm trong lòng anh và anh đang xoa bóp chúng, anh nói rằng muốn được luyện tập cho lúc cô mang thai và cần sự phục vụ như thế. Cả hai người họ đều quả quyết kì cục rằng lần làm tình đầu tiên của họ đã thụ thai, và niềm hạnh phúc của cô quá say sưa tới mức cô cảm thấy choáng váng.

Nỗi sợ nước của cô đã đột ngột biến mất như khi nó tới. Cô vẫn chưa bơi, nhưng vì những lo ngại của Richard hơn là của cô. Bất cứ khi nào họ đi dạo, anh vẫn chen giữa cô và mặt nước, và cô tự hỏi liệu anh có bao giờ dịu bớt sự thận trọng của mình không.

Những kế hoạch. Họ đã lên nhiều kế hoạch cho cuộc sống cùng với nhau. Một điểm là, cô sẽ tới Bắc Carolina. Người chiến binh của cô không chỉ “thuộc” Không Lực Đặc Biệt – anh là một đại tá quân đội. Vì anh ba mươi lăm tuổi, điều đó có nghĩa là anh có nhiều thời gian rời khỏi phạm vi thông thường, điều chắc chắn xảy ra. Thea phần nào nghĩ rằng cô sẽ phải từ bỏ việc sơn nhà; nó không phải là việc thông thường cho một người vợ làm. Mặc dù, những bức tranh tường là một việc khác . . . .

Tuy nhiên, lúc này, họ đang thích thú một cách ích kỷ khi trở nên hành động kì quặc đối với nhau, ôm nhau trong mỗi khoảnh khắc riêng tư của họ. Họ đã dọn sạch sân cỏ, và sáng nay họ đã bắt đầu chuẩn bị sơn cho ngôi nhà lớp áo mới. Dù vậy, hầu hết thời gian, họ dành ở trên giường.

Cô nghiêng mặt về phía mặt trời, và dịu dàng khum tay nơi bụng mình. Nó ở đó. Cô biết nó ở đó. Cô không cần que thử hay kết quả kiểm tra để khẳng định điều mà cô cảm thấy trong mỗi tế bào cơ thể mình. Quá nhỏ bé để có thể thấy, vẫn chưa, nhưng chắc chắn ở đó.

Bàn tay của Richard ôm lấy tay cô, và cô mở mắt để thấy anh đang cười với mình. “Trai hay gái đây?” anh hỏi.

Cô ngập ngừng. “Anh nghĩ sao?”

“Anh hỏi trước.”

“Hãy nói cùng với nhau. Anh trước đi.”

Miệng anh mở ra, rồi anh dừng lại và nheo mắt với cô. “Giống như anh,” cô nói tự mãn.

“Tuyệt. Được rồi, là con trai.”

Cô đan những ngón tay mình vào tay anh, thở sâu với sự hài lòng. “Em đồng ý.” Một bé trai. Con trai của Richard. Đứa bé đã chết với cô là con gái. Cô nuốt lại những giọt nước mắt cho đứa trẻ đó, tự hỏi liệu nó mãi mãi mất đi, hay liệu nó cũng được ban cho một cơ hội khác.

“Con bé sẽ có cơ hội khác,” Richard thầm thì, ôm Thea lại gần. “Có lẽ lần tới. Chúng ta sẽ biết.”

Phải, họ sẽ biết. Mỗi đêm, kí ức của cô lại trở nên hoàn chỉnh hơn khi những giấc mơ tiếp tục. Richard vẫn chia sẻ chúng, và họ sẽ thức dậy để thấy thân thể mình khóa chặt vào nhau, khoái cảm vẫn rung động trong họ. Họ được liên kết, thân xác và linh hồn, quá khứ tiết lộ với họ như nó làm với chỉ một vài người may mắn.

Họ nghe thấy tiếng xe trước khi có thể thấy chúng, và Thea ngồi lên, đu mình xuống mặt đất. Richard đứng dậy, di chuyển một cách tự động tới giữa cô và bất cứ ai đến gần. Thea kéo mạnh thắt lưng anh và anh nhìn quanh, cái nhìn ngượng ngùng lướt qua khuôn mặt anh khi anh nhận ra điều anh đã làm.

“Thói quen cũ,” anh nói, nhún vai. “Thật sự cũ.”

Khi ba chiếc xe tới trong tầm mắt, và Thea nhìn trong sự ngạc nhiên vì toàn bộ gia đình cô đang tới. Mất một khoảnh khắc cô mới nhận ra. “Hôm này là sinh nhật em!” cô há hốc miệng. “Em đã quên mất!”

“Sinh nhật à?” Anh thắt một cánh tay qua vai cô. “Về điều đó. Nó làm em . . . ba mươi tuổi, phải không? Anh phải nói với em, đây là tuổi lớn nhất em từng trải qua. Nhưng em vẫn đang duy trì tốt đấy.”

“Cảm ơn anh nhiều.” Cười toe toét, cô nắm lấy tay anh và bắt đầu kéo anh về phía trước. Cô sẽ thấy liệu anh có còn quá tươi tắn sau khi bị áp đảo bởi gia đình cô. Những đứa cháu trai và cháu gái đang trườn khỏi cửa se, chạy tới chỗ cô, trong khi những người lớn xuất hiện sau đó. Lee và Cynthia, Jason và June, mẹ và cha cô, tất cả tiến lại gần với một chút thận trọng, như thể sợ rằng họ đã xâm phạm một cuộc ẩn trốn lãng mạn.

“Mẹ không nhận ra là con đã mang theo một người bạn đồng hành, con yêu,” mẹ cô nói, nhìn Richard từ trên xuống dưới với sự đánh giá phê bình của một người mẹ.

Richard cười, âm thanh chậm rãi và dễ chịu. “Cô ấy không mang,” anh nói, bắt tay cha của Thea. “Cháu là Richard Chance. Cháu đang thuê ngôi nhà bên cạnh.”

Cha cô cười. “Tôi là Paul Marlow, cha của Thea. Đây là vợ tôi, Emily.” Những lời giới thiệu lịch sự được đưa ra quanh đó, và Thea phải cắn môi để khỏi cười lớn. Mặc dù cha cô hoàn toàn thoải mái, và cả Cynthia và June đều đang cười vui vẻ với anh, mẹ và anh em cô đang cau mày một cách nghi ngờ về người chiến binh đứng giữa họ.

Trước khi bất kì sự cản trở nào có thể được nói ra, cô trượt tay mình lên tay Richard. “Đại tá Richard Chance,” cô nói dịu dàng. “Rời đi từ FortBragg, Bắc Carolina. Và, trong lý lịch, là người chồng tương lai của con.”

Những lời đó gây ra một thay đổi mạnh mẽ nơi những người thân không mấy thân thiện của cô. Giữa sự náo động của những lời chúc mừng và những tiếng kêu, thêm nữa là nước mắt từ mẹ cô, cô nghe thấy cha mình trầm ngâm nói. “Đó là một quyết định quá nhanh, các con vừa biết nhau, khoảng, bốn hay năm ngày?”

“Không đâu,” Richard nói với sự tự tin hoàn hảo. “Chúng con đã biết về nhau và trong nhiều năm, tuy nhiên việc sắp xếp thời gian không khớp. Mặc dù, lần này mọi thứ đều ổn. Con đoán đó là do lựa chọn.”