Nguyên Hoài đã chuyển sang một dòng sông khác để tắm.

Ta bảo công chúa cho lui hết kẻ hầu người hạ, nhưng sau đám cỏ rậm rạp, vẫn còn tiếng động xào xạc, hẳn là ám vệ vẫn bám theo.

Dưới ánh trăng thanh khiết, thân hình rắn chắc màu đồng hun của Nguyên Hoài toát lên vẻ oai phong lẫm liệt, tựa như một vị chiến thần không thể xâm phạm.

Công chúa nhìn đến hai mắt sáng rực: "Tướng quân chinh chiến sa trường, quả thật khác biệt.

Chẳng như đám thư sinh chỉ biết vung bút múa mực, chỉ được cái mã ngoài, chẳng có chút tài cán."

Ta siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Ta đã muốn nhân lúc này, ngay tại nơi này, ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta, dù cho ám vệ của nàng ta có lập tức xông lên, nghiền nát ta thành tro bụi.

Sau khi c.h.ế.t chung với nàng ta, ta sẽ đi tìm Dung Lang, cũng coi như thanh thản.

Nhưng một câu nói của nàng ta lại khiến ta đổi ý.

Dung Lang của ta chịu ba năm khuất nhục rồi chết.

Hắn không tiếc thân mình, chỉ để giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Nhưng dù hắn đã chết, vẫn bị nàng ta sỉ nhục.

Chết có sá gì.

Nhưng nếu hôm nay ta g.i.ế.c nàng ta, nàng ta vẫn là công chúa cao quý kia, còn ta mới là kẻ tội đồ bị người đời nguyền rủa.

Ta muốn để nàng ta sống, lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo, để nàng ta nếm trải báo ứng, rồi nhục nhã mà chết.

Ta nén lòng hận thù, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ: "Dưới gầm trời này, ngoài công chúa ra, ta thật sự không nghĩ ra còn ai xứng đôi vừa lứa với ngài tướng quân."

Công chúa thở dài: "Nhưng chàng ấy lại nhất quyết không chịu khuất phục ta.

Lại còn cứng đầu cứng cổ, không như đám thư sinh dễ bảo kia."

Ta nói: "Nếu không thể dùng sức mạnh, sao không dùng trí thông minh? Nguyên tướng quân là người tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, một khi mọi chuyện đã rồi, ngài ấy sẽ chấp nhận thôi."

Công chúa che mặt cười khúc khích: "Ngươi con mụ đồ tể kia, vậy mà lại nghĩ giống ta.

Ta vốn cũng đã có ý định đó rồi.

Ngày mai ta sẽ cho người hạ thuốc chàng ấy, nhất định phải là loại thuốc mạnh, có tác dụng trong ba ngày, rồi khiêng chàng ấy lên giường ta, gạo sống ắt sẽ thành cơm chín."

Ta thăm dò nói: "Chỉ là, Nguyên tiểu tướng quân là trụ cột nơi biên ải.

Trong quân không thiếu tai mắt của Tây Lương, nếu để chúng biết được, quân ta sẽ như rắn mất đầu, chúng sẽ thừa cơ đánh vào, phải làm sao đây?"

Công chúa lạnh lùng đáp: "Chuyện c.h.é.m g.i.ế.c là chuyện của nam nhân, đâu phải chuyện của một công chúa như ta.

Ta sinh ra đã cao quý, nên phải được hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp trên đời này.

Nếu kiếp nào ngươi may mắn có được thân phận như ta, chắc chắn cũng sẽ giống ta, vui chơi hưởng lạc."

Ta khẽ thở dài, cúi đầu nói: "Nếu vậy, chuyện này cứ để ta lo liệu.

Tướng quân vốn cẩn trọng, với người khác không khỏi đề phòng, một kẻ dân đen như ta, ngược lại càng dễ tiếp cận."

"Ngươi thật sự làm được sao?"

"Việc gì khó có Tam Nương lo, công chúa cứ yên tâm."

Hôm đó, ta không mổ heo, cũng chẳng làm bánh.

Ta tắm rửa thật kỹ, gột sạch mùi tanh của m.á.u heo trên người.

Ta tỉ mỉ dùng dầu hoa quế mà Nguyên Hoài mua hôm đó chải mái tóc mình.

Trăng sáng sao thưa, Nguyên Hoài trong trang phục công tử bình thường, đến hò hẹn cùng ta.

Thấy ta một thân hồng y ngồi dưới trăng, hắn ngẩn người, đôi mắt chợt tối chợt sáng.

Ta hướng hắn vẫy tay, cười nhẹ: "Thế nào, tướng quân, ta có giống vị thần nữ dưới trăng của người không?"

Nguyên Hoài hoàn hồn, ngồi xuống bên cạnh ta, tự giễu nói: "Sáu năm trước, khi chiêm ngưỡng điệu múa dưới trăng, là lần duy nhất ta gặp nàng ấy.

Dung mạo của nàng ấy đã sớm mơ hồ không rõ, ta chỉ nhớ rõ một thân hồng y rực rỡ, và nốt ruồi đỏ bên hông nàng ấy."

Hắn quay đầu nhìn ta, cười nhẹ: "Cho dù bây giờ nàng ấy thật sự ngồi trước mặt ta, ta cũng không cách nào nhận ra."

Ta rót đầy rượu cho hắn: "Điều chúng ta mãi mãi không thể buông bỏ, kỳ thực chỉ là một chấp niệm trong lòng.

Khi thực sự ở ngay trước mắt, có khi lại khiến chúng ta vỡ mộng."

Nguyên Hoài nhìn ta một lát, nâng chén uống cạn.

Ta nhìn về phía xa, núi non trùng điệp: "Tướng quân còn nhớ, không phá thì không thể lập nên hay không?"

Nguyên Hoài nhíu mày: "Nhớ."

Ta đập vỡ chén rượu, lạnh lùng nói: "Đợi đến khi công chúa phá thân tướng quân, chính là lúc tướng quân lập công danh sự nghiệp."

Ám vệ phía sau nhận được tín hiệu, phát ra một tiếng cười khẩy, tiến lên khiêng Nguyên Hoài đi.

Tứ chi Nguyên Hoài cứng đờ, cả người không thể động đậy, nhưng cũng không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Cho đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, trên núi chỉ còn lại một mình ta đứng dưới trăng, như một pho tượng đá lạnh lẽo không máu.

Ba năm rồi, tất cả nên kết thúc rồi.