Trường cấp ba Lâm Phong, lớp 12 – 1.

Trên bục giảng, hai người đang đứng, một người là chủ nhiệm lớp 12 – 1 với tạo hình Địa Trung Hải (hói á:>) quen thuộc, người kia là một nam sinh mặc đồng phục Trường cấp ba Lâm Phong.

“Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Tiêu Lăng, mọi người hoan nghênh nào!” Chủ nhiệm lớp nói.

Dưới bục giảng, tiếng vỗ tay lác đác vang lên.

“Tiêu Lăng, trước tiên em cứ ngồi chỗ kia đi.” Chủ nhiệm lớp chỉ chỗ trống duy nhất trong phòng học —— vị trí thứ nhất từ dưới lên của tổ 8.

Tiêu Lăng gật đầu, yên lặng đi tới.

“Các em, bắt đầu đọc thành tích: Xếp thứ nhất, Tiêu Lăng, 706 điểm; xếp thứ hai, Ngụy Hòa, 700 điểm, xếp thứ ba…” Chủ nhiệm lớp cầm phiếu điểm đọc, vừa mới đọc xong thứ tự hai người thì phía dưới liền nổ tung.

“Mịa! Ai xếp thứ nhất cơ?”

“Xếp thứ nhất thế mà lại không phải là Ngụy Hòa?”

“Mới tới đã xếp thứ nhất? Đm, đỉnh vl!”

“Đm, anh Ngụy thế mà không đứng đầu?”

“Đm, được 700 điểm? Đỉnh vl! Nếu tôi có thể lên 700 thì tốt rồi!”

……

Ngày hôm qua vừa mới kiểm tra đầu năm xong, có thành tích nhanh là truyền thống xưa nay của Trường cấp ba Lâm Phong.

Sau khi Ngụy Hòa nghe đến xếp thứ nhất là Tiêu Lăng, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ: Mình thế mà không đứng đầu?

Ngay sau đó cậu quay đầu về phía sau, nhìn tên nam sinh trước mắt này. Mắt hai mí, lông mi dài dày như cây quạt nhỏ, ở khoé mắt phải còn có một nốt ruồi lệ, mũi cao thẳng, khuôn môi duyên dáng. Cậu ta tinh xảo như một mỹ thiếu niên đi ra từ truyện tranh, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo hơi sương lạnh lẽo “người sống chớ gần”, dáng vẻ cả người rất cao lãnh.

“Nhìn đủ chưa?” Tiêu Lăng lạnh mặt đặt sách xuống bàn, ánh mắt sắc bén quét về phía bàn trước mình—— Ngụy Hòa.

Đm, đẹp hơn cả mình! Ngụy Hòa cắn chặt răng, “Hừ” một tiếng, “Cậu chờ đấy, kỳ thi lần sau tôi nhất định vượt qua cậu!” Nói xong quay đầu ngồi lại.

Tiêu Lăng nhìn thằng nhóc nam sinh mắt đào hoa có tố chất thần kinh này hạ “Chiến thư” với mình rồi lại nhanh chóng xoay người về, cậu ta có tật xấu à?

Ngụy Hòa, nhân vật đại truyền kỳ của Trường cấp ba Lâm Phong. Tính tình kiêu ngạo, vừa vào trường liền lấy tổng điểm 1001 tiến vào tầm mắt mọi người, bá chiếm vị trí nhất khối kéo dài hai năm, thẳng cho đến hôm nay, cũng chính là khi có thành tích kiểm tra đầu năm học lớp 12, cậu mới từ trên vị trí thứ nhất lui xuống dưới.

Một tháng tiếp theo, Ngụy Hòa liều mạng làm đề, thề muốn rửa mối nhục xưa, thua ở trong tay một đám người kéo chân này, cậu không phục!

Vì thế học sinh lớp 12 – 1 đã được trông thấy một loại cảnh lạ như này: Nguỵ Hoà, người mà luôn luôn đến giờ học tập thì chơi thế mà sau khi học xong lại luyện đề!

Các bạn học trong lòng vô cùng khiếp sợ và khủng hoảng, nhưng thế này cũng không thể khiến bọn họ thay đổi gì cả. Bọn họ chỉ biết đau buồn mà nghĩ, học thần cũng đều nỗ lực học tập như vậy mình sao lại còn có thể không nỗ lực được, sau đó lấy sách giáo khoa ra, vừa nhìn vừa chơi, giả vờ rằng bản thân đang nghiêm túc học tập, kỳ thật chỉ là bịt tai trộm chuông, bị lá che mắt, lừa mình dối người[*].

[*]Bịt tai trộm chuông, bị lá che mắt, lừa mình dối người: có nghĩa giống nhau, đều là tự lừa bản thân, lừa dối người khác.

Một tháng sau, kỳ thi tháng đến.

Sau khi thi xong, Ngụy Hòa đạp lên những chiếc lá rụng đầy đất, đón lấy cơn gió nhẹ ấm áp, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi về phía nhà ăn. Lần thi này rất đơn giản, cậu có niềm tin chắc chắn có thể vượt qua Tiêu Lăng, bởi vì trước khi thi cậu đã từng làm qua những hai đề cùng loại với đề thi ha ha ha ha ha ha! Cái tên Tiêu Lăng đồ lười biếng kia mỗi ngày chỉ biết ăn với ngủ, nhất định sẽ bị thành tích cậu vả mặt ha ha ha ha ha!

Nhưng mà sau khi có thành tích thi tháng…

Ngụy Hòa tức phát cáu! Ngụy Hoà cậu, cần cù chăm chỉ luyện đề, học tập như thế, tại sao còn thấp hơn 30 điểm so với đợt kiểm tra đầu năm?! Không thể có chuyện như vậy được!!

Ngụy Hòa cầm phiếu điểm, thở hổn hển từng hơi một, lại nhìn cái tên “Tiêu Lăng” đè trên đầu cậu ở phiếu điểm liền cảm thấy đau lòng.

Tại sao lại như vậy? Mình thế mà lại kém Tiêu Lăng tận 30 điểm! Chắc chắn là nhìn lầm rồi! Chắc chắn!! Ngụy Hòa khổ sở đến suýt thì rơi nước mắt. Vậy rốt cuộc mình cực cực khổ khổ mà luyện đề để làm cái gì? Thành tích đã không tăng lại còn rớt xuống! Đm!

Ngụy Hòa cầm di động tra xét qua bài thi, sau khi biết đã làm sai hai đề toán lớn thì nước mắt chua xót. Cậu lại nhìn sách tham khảo, đúng vậy, không sai, chính là cùng loại với đề bài mà trước đó cậu đã làm. À không, là cậu cho rằng cùng loại, thực ra đề bài tương tự, nhưng phương pháp giải lại hoàn toàn không giống nhau. Mịa nó, đề bài rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của tui!

Ngụy Hòa vừa nuốt lại nước mắt khổ sở, vừa hạ quyết tâm: Vứt mịa chiến thuật biển đề đi, mình nhất định phải thay đổi sách lược!

[*] Điển tích về “Bịt tai trộm chuông”:

Chuyện kể rằng, tại nước Tần vào thời Xuân Thu, khi Phạm Cát Xạ bị Trí Bá truy diệt, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn.

Lúc đầu, tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá to và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to bèn nghĩ ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới mang về được.

Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì “boong” một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm lấy hai tay tự bịt tai mình lại, nghĩ rằng mình không nghe thấy thì người khác cũng chẳng nghe ra.

(Theo NTD Việt Nam)

Hết chương 01.