Lấy máu xong, Diệp Đình cùng Dương Gia Lập trở về nhà.

Không khí bên trong khoang xe duy trì dáng vẻ trầm mặc, đè ép lòng người trở nên ngột ngạt.

Dương Gia Lập nhìn chằm chằm vết kim nho nhỏ trên cánh tay của mình, trong mắt không có cảm xúc gì, hệt như người bệnh ốm yếu.

Diệp Đình ngồi ở bên cạnh cậu, ánh mắt quan sát mỗi động tác của Dương Gia Lập.

Ngay khi Dương Gia Lập buông cánh tay xuống, xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Diệp Đình mới mở miệng nói: “Báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ rất nhanh sẽ làm xong.”

Dương Gia Lập nhìn những hàng cây bên ngoài cửa sổ đang thay phiên lui ngược về sau, không phản ứng lại.

Diệp Đình nắm lấy cổ tay cậu: “Trước lúc đó, em có chuyện gì muốn nói với tôi không, nói thật đi.”

Yết hầu Dương Gia Lập khẽ chuyển động, nói: “Không có.”

Diệp Đình híp mắt lại, bên trong giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Thật sự không có chuyện gì gạt tôi sao?”

Dương Gia Lập đẩy tay Diệp Đình ra, tựa đầu vào cửa sổ, duy trì bộ dáng im lặng.

Diệp Đình hít sâu một hơi, cố gắng ép xuống cảm giác nôn nóng cháy rực trong lòng mình.

Từ khi chiến thắng anh trai hắn, thành công nắm giữ quyền tiếp nhận tập đoàn ở Diệp Gia trong tay tới nay, hắn vẫn luôn dùng vẻ ngoài bình tĩnh, mạnh mẽ xử lí tất cả mọi việc, qua nhiều năm như vậy, bất kể gặp phải tình huống gì, hắn cũng chưa bao giờ có một phút giây nào cảm thấy áp lực khó nhịn xuống như hiện tại.

Hắn nghĩ, nếu như không phải bây giờ không thể ra tay với Dương Gia Lập, thì nhất định hắn sẽ sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để buộc cậu mở miệng.

Giữa trưa ngày thứ ba báo cáo kiểm tra sức khoẻ đã được gửi đến.

Báo cáo đó không gửi đến nơi ở của Dương Gia Lập mà trực tiếp gửi đến công ty Diệp Đình, đưa đến tận tay Diệp Đình.

Sau khi cầm bản báo cáo trên tay, giây tiếp theo hắn lập tức gạt hết mấy văn kiện mình đang xử lý qua một bên.

Bàn tay hắn run rẩy xé rách chổ niêm phong, từ bên trong lấy ra một sắp báo cáo chỉnh tề.

Đúng lúc này, bên phía bệnh viện gọi điện thoại đến cho hắn.

Diệp Đình vừa nhận điện thoại của bệnh viện, vừa vội vàng đảo mắt lướt qua bản báo cáo sức khoẻ.

Người gọi điện đến là bác sĩ phụ trách giải thích nội dung báo cáo: “Xin chào Diệp tiên sinh, về vấn đề sức khoẻ của Dương tiên sinh, tôi có một số chổ cần giải thích cho ngài.”

Giọng nói của Diệp Đình đột nhiên trầm xuống: “Nói.”

“Ngài đã từng đặc biệt dặn chúng tôi phải chú ý kiểm tra đến mấy loại bệnh nghiêm trọng,” Người bác sĩ có chút lớn tuổi, thói quen nói chuyện chậm rì, Diệp Đình nghe thấy thì cau mày, “Chúng tôi đã làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho Dương tiên sinh rồi, từ kết quả có thể thấy…..”

Diệp Đình vô thức siết chặt điện thoại.

Vị bác sĩ ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Không có bệnh gì nghiêm trọng cả, mong ngài yên tâm.”

Nghe được câu này, lồng ngực Diệp Đình mới thả lỏng ra, trong phút chốc cả người hắn đã toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Bác sĩ tiếp tục dong dài nói: “Tuy rằng không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng nhưng vẫn có một số chỗ cần lưu ý đến nhiều hơn.

Đầu tiên là tình trạng dạ dày của Dương tiên sinh, từ kết quả trên bản báo cáo, có thể thấy Dương tiên sinh đã uống rượu trong khoảng thời gian dài, niêm mạc dạ dày chắc chắn đã phải chịu tổn thương, tiếp đó….”

Diệp Đình chậm rãi cẩn thận lắng nghe lời nói của vị bác sĩ, khẽ gật đầu.

Sau khi tóm tắt lại một số chổ quan trọng trong bản báo cáo với vị bác sĩ kia, Diệp Đình xác nhận lại lần nữa: “Nói như vậy, trước mắt em ấy chỉ mắc một loại bệnh nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là được, còn có….không khó để chữa khỏi……”

Bác sĩ cười cười: “Mong ngài yên tâm.”

Diệp Đình lặng lẽ thở phào.

Trở về trạng thái bình thường, hắn nhớ đến dáng vẻ tinh thần sa sút trong mấy ngày nay của Dương Gia Lập, hắn lại cau mày, hỏi: “Nếu thân thể em ấy không có vấn đề gì, vậy tại sao em ấy cứ….làm ra bộ dáng bệnh tật ốm yếu?”

Hắn đem chuyện này hỏi vị bác sĩ kia.

Bác sĩ suy nghĩ nửa ngày, thận trọng trả lời: “Về chuyện này, tôi cho rằng ngài vẫn nên tự mình hỏi Dương tiên sinh đi.

Tôi nghĩ, hẳn là phần lớn do cảm xúc của ngài ấy ảnh hướng đến, có thể gần đây có chuyện gì khiến ngày ấy không thoải mái?”

“Không thoải mái?” Diệp Đình sửng sốt một chút, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Tắt điện thoại đi, Diệp Đình đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc.

Bên trong màn khói thuốc lượn lờ, hắn nhìn ra khung cảnh phồn hoa của thành thị bên ngoài cửa sổ, cảm xúc điên cuồng mãnh liệt bên trong ánh mắt vẫn không biến mất.

Sau khi tan làm, Diệp Đình không về nhà, mà đi đến một câu lạc bộ quyền anh tư nhân ở gần đó.

Bước vào bên trong khu vực VIP của phòng tập quyền anh, vừa đúng lúc người anh em lâu năm hay cùng hắn chơi quyền anh cũng ở đó.

Người anh em kia tên Tiêu Dã, là anh em lâu năm của Diệp Đình, quan hệ rất thân thiết.

Nhìn thấy Diệp Đình, Tiêu Dã liền ném găng tay về phía hắn, lau lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Tập hai tay?”

Khuôn mặt Diệp Đình lạnh lùng nhận lấy găng tay, thay quần áo.

Sau một hồi hung hăng đánh nhau trên võ đài như một con thú hoang, hai người ngồi xuống ngay bên trên đài để nghỉ ngơi.

Tiêu Dã ném cho Diệp Đình một bình nước: “Hôm nay có chuyện gì hả, đánh tôi tàn nhẫn như vậy, cũng không hạ thủ lưu tình gì hết.”

Diệp Đình không trả lời, lạnh lùng mở nắp bình nước ra, uống ừng ực mấy hớp.

Tiêu Dã xoa xoa cánh tay đang phát đau do bị Diệp Đình đánh, thử thăm dò: “Làm sao vậy, bị tiểu tình nhân cậu bắt về nhà chọc giận rồi hả?”

Diệp Đình nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu không ở đây phát tiết trước, tôi sợ về tới nhà, tôi sẽ đem em ấy làm chết mất.”

Tiêu Dã nhún vai, không nói nữa.

Tắm ở câu lạc bộ xong, Diệp Đình lái xe về nhà.

Mở cửa nhà ra, Dương Gia Lập đang ngồi bên bàn ăn, cái miệng nho nhỏ đang ăn cháo.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Gia Lập cũng không ngẩng đầu lên, cả người chết lặng giống như không hề nghe thấy.

Diệp Đình nheo mắt lại, cảm xúc trong lòng bất chợt tăng vọt lên.

Đợi Dương Gia Lập uống cháo xong, Diệp Đình nắm lấy cánh tay của cậu kéo đi.

Dương Gia Lập còn chưa kịp mở miệng, Diệp Đình đã kéo cậu lên lầu, thấp giọng, nói: “Đi tắm đi.”

Dương Gia Lập ngước mắt lên nhìn hắn, một lúc lâu sau, dường như biết rằng phản kháng cũng vô dụng, cậu không tiếng động yên lặng đi vào phòng tắm.

Chờ cậu tắm rửa xong, Diệp Đình đứng bên cửa sổ, dùng ánh mắt ám chỉ bảo cậu nằm lên giường.

Tắt đèn đi, trong bóng tối Dương Gia Lập cảm nhận được thân thể ấm nóng của Diệp Đình tiến lại gần mình.

Lần này so với lúc trước càng thêm hung bạo, trong khi làm, Dương Gia Lập vài lần kiềm không được mà nức nở thành tiếng.

Đến khi cậu kiệt sức, Diệp Đình gắt gao đè chặt Dương Gia Lập ở dưới thân mình, hắn nương theo một chút ánh sáng lạnh lẽo tối tăm của mặt trăng đang hắt vào, nhìn đến hai mắt ảm đạm của Dương Gia Lập, nghiến răng hỏi: “Hiện tại em không tình nguyện ở bên cạnh tôi, nên dù có thế nào cũng phải biến mình thành bộ dạng bệnh tật ốm yếu, tinh thần sa sút như này hả?”

Mi mắt Dương Gia Lập khẽ run lên, hô hấp nặng nề.

Lực trên tay Diệp Đình tăng lên: “Cho em một cơ hội cuối cùng, nói tôi nghe, có phải em còn chuyện giấu tôi hay không?”

Dương Gia Lập nhắm mắt lại, mím chặt môi.

Diệp Đình nở nụ cười, cúi đầu cắn lên vành tai Dương Gia Lập, sau đó hôn lên má cậu một cái: “Sau này nếu em để tôi phát hiện em giấu tôi chuyện quan trọng gì, Dương Gia Lập, đừng trách tôi không nương tay.”

Sau khi kết thúc trận mưa rền gió dữ, Diệp Đình nắm chặt tay Dương Gia Lập ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi nghe thấy hơi thở đều đều của Diệp Đình, Dương Gia Lập chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt tựa hồ như có một bóng dáng tối đen, khiến cậu hoảng đến choáng váng, cảm xúc trong lòng như trào ra, ép cậu từng trận từng trận trở nên nghẹt thở.

….Đến khi đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, cậu vẫn không ngủ được.

Dương Gia Lập khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng xoay đầu, xác nhận Diệp Đình đã ngủ rồi.

Cậu cẩn thận rút tay mình ra khỏi bàn tay của Diệp Đình, mặc áo ngủ vào, khẽ bước chân xuống giường.

Rón ra rón rén đi xuống dưới lầu, Dương Gia Lập mở cửa căn phòng trước kia của mình ra, từ từ đi đến một ngăn tủ nhỏ nằm trong góc, ngồi xổm xuống, chậm rãi mở tầng ngăn kéo cuối cùng ra.

Trong ngăn kéo có không ít lọ thuốc.

Dương Gia Lập từ từ lấy ra một lọ thuốc nhỏ không có nhãn tên.

Cậu từng chút từng chút một mở nắp lọ ra.

Ngay khi nắp lọ thuốc chuẩn bị mở ra, cậu nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo: “Em đang uống cái gì.”

____________.