Dương Gia Lập chống tay lên bồn rửa mặt

Cậu ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương

Đôi mày kiếm nhíu lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận, hàm răng vì tức giận mà nghiện chặt lại

Trong cậu rất thảm thương, nhưng dù đang tức giận vẫn không thể ngăn nổi nét đẹp trai trên khuôn mặt cậu

Cậu hít một hơi thật sâu, đem lửa giận đang cuồn cuồn trong người áp xuống, nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm tự nhủ: “Không được tức giận, nhân sinh như kịch trường, ngu ngốc để tâm đến làm gì, không cần phải tức giận….”

Cậu cố gắng bình tĩnh, bật vòi nước rồi thấm ướt khăn, tự lau mặt mình

Rửa mặt xong thì liền nằm lên giường, giơ tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn sơ qua, vẫn là không có tin tức gì

Biết rằng Diệp Đình giở trò sau lưng cậu, gây áp lực khiến buổi biểu diễn của cậu bị bỏ đi.

Trong lòng cậu ngập tràn tức giận, lập tức điện mấy cuộc cho Diệp Đình nhưng toàn bộ cuộc gọi hắn đều không nhận

Cậu vẫn không bỏ cuộc, lại nhắn tin cho Diệp Đình, nhưng đến một tin hắn cũng không trả lời lại, giống như là đang giả chết

Dương Gia Lập ném điện thoại sang một bên, trố mắt nhìn trần nhà, trong lòng cực kì khó chịu

Dạo gần đây A Phúc đã mập lên không ít, đang yên lặng nằm bên cạnh cậu.

Dương Gia Lập duỗi tay sờ sờ thân thể nhỏ nhắn đầy lông của nó, nhỏ giọng nói: “A Phúc, nếu mày là hổ thì tốt rồi”

A Phúc nghiêng đầu, chớp mắt tròn xoe nhìn cậu: “?”

“Nếu mày là hổ, tao sẽ dắt mày theo.

Tao sẽ chịu trách nhiệm trói tên Diệp Cẩu đó lại, mày phụ trách cắn hắn.

Chúng ta cả người và vật đều kết hợp xử hắn.

Xử xong thì liền mang đầu hắn đem treo ngoài cửa, để khách tứ phương tám hướng đến cười nhạo hắn thế nào là nhân sinh thống khổ.

Làm được như vậy, nghĩ tới thật sảng khoái nha.

Mẹ nó!”

Đến lúc đi ngủ, Dương Gia Lập ôm A Phúc về lại cái ổ của nó, tự mình kéo chăn bông nằm xuống

Mùa Đông lại có tuyết rơi dày đặc, thời tiết thật sự rất lạnh, gió lạnh lùa qua cửa sổ tiến vào trong phòng

Nửa đêm, Dương Gia Lập bị lạnh mà tỉnh dậy, đôi tay lạnh cóng, hai chân tê cứng

Dương Gia Lập quấn chăn trên người chật vật đi qua đóng cửa sổ, lại chạm vào máy sưởi, nó đã lạnh ngắt rồi

Cái nhà thuê này, ngoại trừ giá rẻ thì không thể tìm thấy điểm tốt nào nữa

Tường thì bị nứt, cửa sổ thì lọt gió, thường xuyên bị cúp nước cúp điện, so với thời điểm điều hòa bị hư còn tốt hơn nhiều

Nhưng cậu quá nghèo, thật sự không có tiền để thuê một căn phòng nào tốt hơn nữa

Dương Gia Lập run bần bật quấn lấy chăn bông, thổi hơi từ miệng vào lòng bàn tay, chà xát mấy ngón tay bị lạnh đến muốn nứt ra.

Cậu đi tới tủ lấy ra một chiếc áo khoác lông mặc lên người, miễn cưỡng chịu được cái lạnh

Sau khi lim dim ngủ mất, cậu lại mơ một giấc mơ

Trong mơ, cậu thấy Diệp Đình đứng tại một lễ đường lãng mạn, hắn mỉm cười mang theo sự ôn nhu cùng cưng chiều.

Hắn mặc âu phục đen trông như chú rể của bữa tiệc, từng bước từng bước tiến lại gần Tiểu Hạ đang mặc âu phục trắng, xung quanh là đám đông chúc phúc họ, bọn họ nhiệt liệt vỗ tay với ánh mắt tràn đầy ánh sáng của buổi hoàng hôn, nhiệt tình và rực sáng

Còn cậu thì lại thu mình đứng trong góc tường, không ai thèm quan tâm đến.

Cả người lạnh như đang ở trong hầm băng, ngón tay lạnh toát nức ra, toàn là máu

Cậu dùng chúc sức lực cuối cùng của mình mở mắt ra, nhìn theo bóng dáng Diệp Đình.

Nhìn Diệp Đình cẩn thận trao đổi nhẫn, hôn môi với Tiểu Hạ như đang đối với trân bảo quý giá.

Cậu cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, nặng nề nhắm mí mắt bị đông cứng lại.

Cậu dùng một tia ý thức cuối cùng nghĩ rằng, nếu như lúc này có ai nhớ đến cậu, cho cậu một chiếc giường chăn bông ấm áp thì thật tốt biết bao

Giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, trong lòng Dương Gia Lập vẫn còn sợ hãi, một lúc lâu sau mới có thể nhẹ nhàng thở ra

Trầm mặc mà ăn bữa sáng, lại cho A Phúc ăn xong

Dương Gia Lập yên lặng ngồi ở trong phòng rất lâu, nhìn tin nhắn vẫn không có hồi âm, cậu túm áo khoác lên đi ra cửa

Cậu đi tới công ty của Diệp Đình

Vừa vào đến sảnh, lễ tân cười nhạt ngăn cậu lại: “Tiên sinh, xin hỏi ngài đã hẹn trước chưa?”

Dương Gia Lập gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi tới tìm Diệp Tổng, lần trước tôi có vào văn phòng của anh ta rồi”

Nữ lễ tân nhướng mày, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, khẩn trương nói: “Xin hỏi ngài…họ tên là gì?”

Dương Gia Lập nở nụ cười cứng ngắc: “Tôi họ Dương, tên gọi là Dương Gia Lập”

Cô gái vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt liền thay đổi: “Thật sự xin lỗi, tôi không thể cho ngài vào trong được, mời ngài ra ngoài”

Sắc mặt Dương Gia Lập cứng lại: “Cái gì?”

“Diệp tổng đã dặn tôi không được để ngài bước vào nơi này nửa bước” Nữ nhân viên nghiêm túc nói: “Mời ngài ra ngoài”

Dương Gia Lập trợn tròn mắt: “Không phải, tôi còn chưa….”

Nữ lễ tân không cho cậu cơ hội cãi lại, trực tiếp ấn chuông: “Bảo vệ vào đây một chút”

Dương Gia Lập còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị mấy tên bảo vệ cao lớn giữ chặt, không một chút lưu tình mà kéo cậu ra khỏi sảnh, đem cậu ném ra ngoài như đang vứt rác

Cậu lảo đảo vài cái, khó khăn lám mới có thể đứng vững

Vừa mới cất bước, bảo vệ liền ngăn trước mặt cậu, vẻ mặt hung dữ: “Cút ra ngoài”

Dương Gia Lập cùng bọn họ giằng co một hồi, sau đó nắm chặt tay xoay người rời đi

Cậu không cam lòng

Vì hi vọng cuối cùng này, cậu một nắng hai sương luyện tập hơn nữa tháng, bản nhạc sửa đi sửa lại, bản thảo này dến bản thảo khác, đều là dốc hết tâm huyết.

Kết quả là, Diệp Đình khiến cậu đến cơ hội có thể lên sân khấu cũng không có

Dương Gia Lập nắm chặt ngón tay vào lòng bàn tay.

Sau một lúc lâu, cậu không màng đến thể diện của mình nữa, nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm trước công ty

Diệp Đình không cho cậu vào, được, vậy cậu liền ngồi ở đây bắt người

Không nói rõ chuyện này cậu sẽ không chịu được

Những bông tuyết rào rạt rơi xuống trên người và đầu vai khiến cậu rùng mình

Cậu xoa xoa đôi tai đang đỏ bừng lên vì lạnh, hà hơi một cái.

Cuộn tròn thân mình thành quả bóng để ấm hơi một chút

...[hyvongcuoicung.wordpress.com]

Ngồi đợi khoảng 10 phút, bên tai đột nhiên vang lên tiếng dừng xe

Dương Gia Lập vội vàng nhìn lên.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Cánh cửa siêu xe màu đen mở ra, Tiểu Hạ mặc một chiếc áo lông vũ trắng cùng chiếc khăn quàng cổ màu xám, ấm áp và xinh đẹp

Cậu ta xuống xe, bước nhanh lên bậc thềm.

Lúc đi ngang qua Dương Gia Lập, cậu ta hơi kinh ngạc nhướng mày.

Nhưng cũng không nói chuyện, đi thẳng vào trong công ty

Mấy tên vệ sĩ bên nãy còn đang hung dữ với Dương Gia Lập, muốn cậu cút đi cho khuất mắt.

Vậy mà vừa nhìn thấy Tiểu Hạ thì sắc mặt liền trở nên tươi cười, xu mịnh nói: “Hạ thiếu gia, bên ngoài lạnh lắm, cậu mau mau vào trong đi, tuyết lớn lắm”

Diệp Đình xuống xe sau Tiểu Hạ, giày da của hắn giẫm lên tuyết, một màu đen đối lập với nền tuyết trắng

Hắn chỉnh lại cà vạt, mặt không biểu tình mà bước vào công ty

Dương Gia Lập nhìn hắn, vội vàng đứng dậy, chắn trước mặt Diệp Đình

Diệp Đình nhìn thấy Dương Gia Lập, cũng không ngạc nhiên, giọng nói lạnh như băng: “Cậu tới đây làm gì?”

Khuôn mặt Dương Gia Lập bị đông lạnh đến đỏ lên: “Tôi có lời muốn nói với anh, nhưng điện thoại anh không nghe”

Diệp Đình đút tay vào túi quần, khóe miệng hơi cong cong: “Tôi nhớ rất rõ, nửa tháng trước có người nói với tôi không được gọi điện thoại cho cậu ta nữa, cũng không được liên lạc với cậu ta, từ nay về sau chính là người xa lạ.

Làm sao? Mới nửa tháng liền chịu không nổi mà đến tìm tôi, hử?”

Dương Gia Lập nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi

Cậu cố gắng khiến chính mình bình tĩnh lại, nói: “Tôi không phải muốn cùng anh nói cái này, tôi chỉ muốn hỏi anh, cái người đem buổi biểu diễn trong tiệc tối của tôi bỏ đi có phải là anh hay không?”

Diệp Đình cười cười, đôi mắt thâm sâu như biển: “Cậu nghĩ thử xem”

Dương Gia Lập trừng mắt, hàng lông mi bị dính tuyết vì kích động mà run lên

Cậu kéo cà vạt Diệp Đình, thấp giọng mắng: “Tại sao lại làm như vậy?”

Diệp Đình lạnh mặt, từ trên cao nhìn xuống Dương Gia Lập: “Bởi vì tôi thích”

Hắn tách từng ngón tay đang nắm chặt cà vạt của Dương Gia Lập ra, bình tĩnh và ưu nhã sửa sang lại cà vạt của mình: “Tiểu Hạ thích một ca sĩ, em ấy muốn buổi tiệc tối kia có thể nhìn thấy ca sĩ đó biểu diễn.

Vừa đúng lúc tôi lại là nhà đầu tư lớn của buổi tiệc đó, tôi liền nói với đạo diễn một câu.

Vì để bữa tiệc không bị kéo dài thời gian nên thật xin lỗi, đành phải để cậu phải cuốn gói cút đi rồi”

Cánh tay và giọng nói của Dương Gia Lập đều run rẩy: “Đây là cơ hội của tôi, Diệp Đình, anh dựa vào cái gì chứ”

Diệp Đình tháo bao tay xuống đưa cho trợ lý ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Có ý kiến?”

“Anh rõ ràng biết đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi” Dương Gia Lập mang thanh âm nghẹn ngào: “Chỉ bởi vì Tiểu Hạ nói một câu thích, anh liền bắt chúng tôi phải rời đi, có công bằng không?”

“Tại sao tôi phải công bằng với cậu?”

Diệp Đình đột nhiên hỏi một câu, bước lên một bước tiến lại gần Dương Gia Lập, khí thế vô cùng nặng nề

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Dương Gia Lập, giống như con dã thú đang dồn con mồi vào chổ chết: “Xin hỏi, em ấy là ai, còn cậu là ai?”

Diệp Đình đứng thẳng người lên: “Có một số người, chỉ cần có chút ủy khuất liền sẽ khiến người khác đau lòng, khiến người khác tự nguyện làm hết mọi thứ để người đó hài lòng, thỏa mãn, vui vẻ.

Nhưng có một số người trong lòng dù có chịu ủy khuất thế nào thì cũng chỉ khiến người khác cảm thấy buồn cười thôi.

Hiểu không?”

Dương Gia Lập sửng sốt, nói không thành lời

Hoàng tử đẹp trai trong rạp xiếc ngã xuống sân khấu, vì đau mà khóc, toàn bộ khán giả sẽ an ủi hắn, tặng hoa, hò hét cổ vũ hắn, chính là một màn náo nhiệt cùng ấm áp.

Nhưng không một ai biết, chú hề đang trốn phía sau tấm màn cũng đang tự ôm lấy đôi chân bị đau của mình mà khóc, khóc vô cùng thương tâm

Dương Gia Lập cảm thấy bản thân chính là chú hề nực cười đó

Cậu nhìn vào mắt Diệp Đình, thật lâu sau mới chậm rãi cuối đầu, dùng tay áo tàn nhẫn lau mắt mình, cười hai tiếng như đang tự giễu chính mình: “Cũng đúng, tại sao tôi lại nghĩ đi tìm anh chứ?”

Diệp Đình híp mắt lại, tiến lại gần thêm một bước, trầm giọng nói: “Cậu đừng có quên, tôi và cậu còn chưa hết chuyện đâu, cậu vẫn còn đang thiếu tôi tám vạn.

Không thể lên sân khấu, cậu còn đường nào để đi sao?”

Hắn cúi đầu, khóe miệng rõ ràng đang cong lên nhưng ngữ khí lại không mang theo ý cười: ” Có gan luôn mồm kêu rằng sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi, không bao giờ liên lạc với tôi.

Còn bây giờ thì sao, có muốn cầu xin tôi không?”

Dương Gia Lập cúi đầu, im lặng vài giây, nói: “Không muốn”

Diệp Đình đột nhiên nhíu mày, giống như không dự đoán được Dương Gia Lập sẽ trả lời như vậy

Dương Gia Lập móc một bản nhạc bị nhàu nát từ trong túi mình ra, bản nhạc này không biết cậu đã sửa tới sửa lui bao nhiêu đêm rồi, cũng không biết sửa đến hai mắt đỏ ngầu bao nhiêu lần mới có hoàn thiện bản nhạc

Cậu vuốt phẳng tờ giấy, trong lòng muốn nói rất nhiều thứ.

Cậu muốn nói cho Diệp Đình biết cậu muốn đến bữa tiệc này nhiều như thế nào, bởi vì thế mà tốn không ít tâm huyết, cậu muốn nói cho Diệp Đình biết cậu không cam lòng nhiều bao nhiêu, khổ sở nhiều như thế nào.

Nhưng kết quả, cái gì cậu cũng không nói, chỉ lặng lẽ xé bản nhạc đi, nhẹ nhàng nói: “…Quên đi”

Cậu ném mảnh giấy vào thùng rác, không thèm liếc nhìn Diệp Đình, xoay lưng bỏ đi

Lúc này tuyết rơi rất lớn, cổ chân bị thương của cậu vẫn chưa lành hẳn.

Cậu giẫm lên nền tuyết, để lại một dấu chân nông, một dấu chân sâu, đi bộ trông rất khó khăn

Không biết vừa đi được bao lâu, phía sau bỗng vang liên tiếng bước chân dồn dập

Giọng nói của Diệp Đình vang lên phía sau: “Đứng lại”

Bước chân Dương Gia Lập ngừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu lại

Giọng nói của Diệp Đình càng thêm u ám và hỗn loạn: “Dương Gia Lập, tôi kêu cậu đứng lại”.