Tám tuần sau

Không.

Không.

Khốn kiếp, không. Điều này không được xảy ra. Không được. Nó không thể nào xảy ra được. Không phải lúc này.

Tôi đưa tay lên bịt miệng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm để ngăn chặn cơn hoảng loạn lúc này. Tôi đang ngồi trên thành bồn tắm, chẳng mặc bất cứ thứ gì trên người ngoại trừ một chiếc áo phông có hình búp bê. Hai đầu gối ép chặt vào nhau, run lẩy bẩy. Tôi lắc đầu điên cuồng, mắt mở lớn, mơ hồ, chua xót.

Tôi nhìn xuống tay trái, nơi đang giữ một thanh nhựa màu trắng giữa hai ngón cái và ngón trỏ. Một ô cửa sổ vuông nhỏ trên thanh nhựa cho thấy hai đường màu xanh kẻ ngang.

Tôi thậm chí không thèm bận tâm gói đồ đạc. Tôi lập tức đặt chuyến bay quay trở lại Detroit, chuyến bay sẽ cất cánh trong ba giờ tới. Không đủ thời gian, nhưng tôi vẫn phải đi.

Trên đường ra sân bay, tôi ghi âm lại lời giải thích duy nhất của mình cho Colton ở cửa trước: Một cuốn sổ chỉ có duy nhất ba từ kèm theo kết quả thử thai.

Khi tôi bắt taxi đến sân bay, những lời của anh vang lên trong đầu, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác: Điều cuối cùng anh muốn bây giờ là em có thai.

Tôi quay lại nơi tôi đã bắt đầu, theo lý trí: Khóa chặt mọi cảm xúc, không được khóc. Tôi muốn tìm cách nào đó để khiến cho mình phải đau, để không còn phải cảm thấy nỗi sợ hãi cùng cơn hoảng loạn trong ý thức rằng đây là điều cuối cùng mà anh muốn.

Trước khi tôi đến được DTW, môi tôi đã sưng tấy vì cắn quá mạnh.

Tôi suýt bật ra những tiếng nức nở khi nhớ lại anh đã điên cuồng thế nào mỗi khi thấy tôi cắn môi.