Tố Lạc, thôi đi, bây giờ không phải là lúc buồn. – Bàn tay Lưu Phong nắm chặt, sắc mặt chàng tái đi không kém. Chàng biết nàng đau khổ. Chàng cũng cảm thấy đau khổ. Người chú đó, là một người tốt, ít nhất là đối với bọn họ. Vậy mà, chàng lại là người chính tay giết chú ấy…Máu túa ra khỏi miệng vết thương, chàng thấy nó thật đau xót… Nhưng đau thì sao, con người thì vẫn phải tiếp tục sống, chàng còn mẫu thân nữa. Quay đầu, chàng bước đến, sốc mẫu thân lên vai, buộc thật chặt thân người gấy gò, ốm yếu của bà vào tấm lưng rộng lớn. Mẫu thân phải sống, Tố Lạc phải sống, tất cả chúng ta phải sống. Chàng xé lấy làn vải rách nát, buộc thật chặt những vết thương dang rỉ máu. Lúc này không phải là lúc gục ngã, vì thế chàng phải cố lên, thật cố lên.

Đi rồi, chú ấy đã đi rồi. Người chú tốt bụng đó. Ánh mắt Tố Lạc đục ngầu, nàng quay đầu nhìn về thân thể đã lạnh cóng đấy. Cuối cùng cũng đi hết, cười hơi chua xót, nàng cúi đầu, nhặt con rối gỗ, chà trôi lớp bùn đất trên nó. Được rồi, con rối gỗ này cháu sẽ bảo quản, sẽ có ngày cháu trao nó cho con chú, được chưa, ông chú lắm chuyện. Tố Lạc ngửa đầu, nuốt ngược nỗi chua xót vào lòng. Và rồi gió phất qua, một cơn ớn lạnh lại truyền đến, thời gian lúc này đã không còn nhiều nữa. Anh mắt chuyển tối đen như mực. Tố Lạc cúi đầu, nhặt thanh gươm. Cuối cùng thì cũng phải sống, tạm biệt chú ở đây thôi… Cảm ơn và xin lỗi…

-Đi…Bây giờ chúng ta đi sang hướng Tây. Ở đó có một tốp người đứng sẵn đợi chúng ta, chúng ta cần đến đó nhanh. Thời gian đã không còn kịp nữa.

Bước nhanh chân đi. Tố Lạc chạy thật nhanh. Chết tiệt, cơn mưa nó cứ xối xả, đến bao giờ mới kết thúc:

-Vẫn theo như kế hoach hôm trước định sẵn. Ta đã cho mọi người chạy trốn theo những hướng khác nhau. Phân tán lực lượng chúng không phải ý tồi. Với lại ta đã bảo mọi người nên chạy theo hướng rừng, nguy hiểm chút nhưng tỷ số an toàn vẫn cao hơn.

Bước chân chàng nặng nhọc chạy theo. Bởi vì thân thể cứ dâm dan vài cơn tê buốt thấu tim. Chết tiệt, vết thương, chàng ghét nó. Sốc thân người ốm yếu đằng sau lên cao nữa, chàng nói

-Tại sao lại thay đổi kế hoach… Vốn dĩ chúng ta nên tạo phản khi tên tướng quân đó đi khỏi đây. Lúc đó khả năng sống của chúng ta sẽ nhiều hơn.

Không quay đầu. Tố Lạc mặc kệ cơn mưa xối xả vào mặt dát buốt vô cùng. Dát buốt như trong lòng nàng vậy:

-Tình hình nào rồi, còn nghĩ được nhiều sao. Mạng người quan trong. Mặc dù là ta chỉ tính lợi dụng chàng thôi, nhưng cái chết của chàng phải do ta quyết định. Ta không tính giao cái mạng thối của chàng cho cái tên đểu cáng là ông trời. Vậy đấy. Lí do đã dủ thuyết phục chưa.

Bất trời nở nụ cười nửa miệng. Ý cười chàng loen đến đáy mắt. Nàng đúng là một cô gái độc mồm. Nàng không biết sao:

-Sắp đến rồi, ta đã nhờ A Phùng chuẩn bị một vài con ngựa cho chúng ta, nhanh chân lên thôi.

-Ngựa, sao lại là ngựa. Chẳng phải kế hoạch vốn dĩ của chúng ta là trốn vào rừng sao.

Sắc mặt nàng khó chịu. Tố Lạc bặm môi, chán nản:

-Chàng đúng là đò đầu đất. Suốt ngày chỉ biết xông vào chém giết.- Lấy dao phạt một cành cây đầy gai trước mặt. Chết tiệt, từ nãy đến giờ nó cứ cào cấu vào người nàng đến là bực mình - Chàng nghĩ ta không muốn vậy à, nhưng chúng ta còn mắc Dì Phúc, dì như thế chúng ta không thể nào băng rừng được.- Hơi cúi đầu, ánh mắt nàng sâu thẳm. Nàng biết chứ, đi đường mòn là một việc không dễ dàng gì, nhưng mọi việc đã đến nước này, không còn cách nào nữa. Thật sự là cùng đường rồi. Đau đầu. Nghĩ đến là lại bực mình. Kế hoạch hoàn hảo của nàng cuối cùng tan thành mây khói hết. Bây giờ nó chẳng khác nào một mớ bòng bong, giấy lộn.

-Nàng có trách ta không, Tố Lạc…- Tiếng chàng lại đột ngột vang lên sau lưng. Liệu nàng có trách chàng vì đã tự ý xông lên cứu người, để rồi làm đổ vỡ kế hoach.

Hơi cười nhạt. Tố Lạc bình thản như không, chặt cành cây trước mặt rồi nói:

-Chàng nghĩ ta sẽ vì kẻ đầu đất như chàng mà làm vậy ư. Căn bản là vì dì Phúc thôi. Nếu chàng không làm, thì ta cũng sẽ làm. Vậy nên ta trách gì được chàng chứ. Ngốc nghếch hết sức…

-Đến rồi…- Bàn tay đặt lên miệng, nàng huýt một tiếng sáo thật dài. Một thân mình sé gió, bay trong đem tối, vụt đến. Đậu trên vai nàng. Tên gia hỏa này, bây giờ mới xuất hiện. Cốc một cái vào đầu con đại bàng to lớn bên cạnh. Nó oai phong vơi ai chứ. Oai phong với nàng à. Đúng là hư đốn. Ai cho nó ăn, ai cứu nó sống. Đúng là vong ơn phụ nghĩa.

-Tố Lạc- Bước chân dừng lại. Tố Lạc nhìn một tốp người trước mặt. Đó là nhóm người A Phùng.

-Thế nào rồi…-Nhanh miệng gặng hỏi. Còn thân mình nàng thì thoăn thoắt trèo lên ngựa rồi phi nước đại về phía trước.

-Mọi chuyện đã thu xếp xong. Chúng ta đã thả những con sư tử ra ở cánh quân số 7. Không những thế còn chặt gẫy cột nhà của kho lương thực. Mưa kéo tới sẽ nhanh chóng cuốn trôi những tấn lương thực đó thôi nếu chúng không nhanh giải quyết.

-Còn ở cánh quân thứ 7. Ta đã cho chúng uống hoa anh túc. Với lưu lượng cao và là lần đầu, nên trúng bị sốc thuốc nặng… Mà cô phát hiện ra loài hoa đấy ở đâu mà hay vậy.- Hơi tò mò, A Phùng vừa dục ngựa vừa gặng hỏi.

Cười nhản tản. Tố Lạc bâng quơ trả lời ;

- Cũng chẳng có gì. Là trong một lần ta làm việc trên rừng tìm thấy thôi.- Loài hoa anh túc đó, là một loại độc dược. Nó chẳng phải thứ tốt lành gì, nên nàng chảng hề muốn nghĩ đến nó. Lấy chân thục vào bụng ngựa. Nàng phi nhanh về phía trước. Có thể nói. Ở đây, người giỏi cưỡi ngựa nhất là nàng, còn họ á, tài cưỡi ngựa may ra thì được gán cho hai chữ tạm được. Bởi vì dù sao họ cũng là nô lệ từ nhỏ, sao có cơ hội mà tập cưỡi ngựa chứ. Nếu không phải nàng dạy cho họ những bước cơ bản từ trước rồi thì có lẽ họ còn chẳng biết cách ngồi lên lưng ngựa. Nhưng, à, lại cũng có một người ngoại lệ đó. Tố Lạc quay đầu nhìn Lưu Phong, chàng ta cưỡi ngựa cũng giỏi không kém. Chậc, có lẽ chàng ta là một dũng sĩ bẩm sinh. Qủa không hổ là người nàng chọn. Hơi tâm tắc, tự kỉ, nàng quay đầu, nhìn về màn mưa phía trước, lòng thầm nghĩ ‘’Mong mọi chuyện thuận lợi’’

-Thưa tướng quân, bọn nô lệ bạo động đang trốn về tứ phía, mà 2 cánh quân của ta, một cánh quân vừa bị trúng độc, một cánh quân vừa phải đối phó với sư tử và tìm ngựa về. Không những thế ta còn phải điều dộng thêm người để bảo vệ lương thực. Tình hình rối rắm vô cùng.

-Quân của tên Trần Bí kia đâu rồi.- Ngồi trên yên ngựa, hắn nghe tiếng báo cáo. Ánh mắt sắc bén như chim ứng phóng ra đêm tối một mảnh sắc bén tựa dao găm.

-Dạ, bọn chúng đang cho người đi bắt nô lệ ạ.- Người binh lính đáp, quy củ và nghiêm nghị. Đúng là một người trong quân doanh ‘’Thiết sát’’

Trầm ngâm, hắn vuốt ve thân kiếm như một thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức. Bạo loạn ư. Chúng lấy đâu ra dũng khí để chạy trốn. Nheo mày, mà không những thế đây còn là một cuộ bạo loạn có quy mô và quy củ. Rốt cuộc ai là người lãnh đạo bọn chúng. Rốt cuộc là ai mà có bản lĩnh này. Ánh mắt như hắc ưng, lạnh lẽo, hắn siết chặt thân kiếm. Trong tâm tưởng lại hiện về bóng dáng điên cuồng phệ huyết của tên nô lệ hồi mới nãy. Liệu có liên quan đến hắn không?

-Lũ nô lệ bị ta bắt đâu rồi. – Chàng quay đầu, hỏi.

-Dạ- Người binh lính hơi giật mình vì bị gặng hỏi nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần- Chúng chạy rồi ạ.

-Chạy theo hướng nào.- Đuôi măt chàng hơi nheo lại. Nguy hiểm.

- Dạ, không rõ nữa ạ, tình hình lúc đấy quá hỗn loạn, nô lệ chạy tứ phía, cộng thêm mưa nên tầm nhìn bị thu hep nên không thể biết được gì.

-Hừm- Một chất giọng cất ra từ mũi, chàng không hài lòng với câu trả lời này.- Đi lĩnh phạt đi.

Mặt nhăn nhó. Người lính đau lòng nghĩ biết ngay mà. Nhưng vẫn không dám trái lệnh. Quay người đi lĩnh phạt. Đùa à, phản diêm vương còn được, chứ phản tướng quân thì sống còn không bằng chết. Bước chân nhanh hơn, người lính thầm nghĩ vẫn nên ngoan ngoãn chịu phạt thì hơn.

-Tướng quân. Người nghĩ là người lãnh đạo chúng là tên đó sao.- Người hầu cận bên cạnh nói.

-Không, ta không nghĩ là hắn, bỏi vì hắn là một cỗ máy xay thịt trực tiếp. Hắn không có trí tuệ nhưng lại là con người dám liều chết. Còn người lãnh đạo, chắc chắn phải là người nắm được hắn. Một người có trí tuệ vượt bậc.- Hơi mỉm cười nhạt, hắn gõ nhẹ vào thân kiếm, hắn chợt cảm thấy kích thích rồi đấy. Cười nhạt, hắn nhìn vào màn mưa. Bỗng… một tiếng huýt sáo ở xa… Đó là ở đâu, quá xa, dù là dùng nội lực cũng khó nhận biết. Đó là tiếng gọi gì nhỉ. Phải, là đại bàng, hắn quá quen thuộc với nó. Đơn giản là bởi vì hắn cũng có một con. Đặt tay lên miệng, hắn huýt một tiếng thật dài. Và thế là một cái bóng đen đúa bay đến trong mưa. Đậu trên vai hắn, rỉa làn lông đã ướt đẫm. Chủ tử thật là, bay trong mưa làm cho nó khó chịu lắm biết không hả.

-Này…- Cũng chẳng thèm để ý đến sự khó chịu của nó, Thiệu Đình ra lệnh- Đi tìm theo dấu vết của đồng bạn ngươi đi.

Như hiểu được lời hắn nói, chú đại bàng vung đôi cánh rộng lớn bay trên bầu trời. Rồi chẳng mấy chốc đã quay lại và chỉ rõ hướng đi. Hướng Tây à. Sao lại là nó, hắn cứ nghĩ là chúng phải trốn vào rừng cơ chứ. Chúng lại dám đi đường mòn ư. Ánh mắt thoáng hiện hình ảnh người đàn bà gầy gò bị treo trên cột. Chính là vì bà ta. Ánh mắt lóe lên tia thích thú, hắn nhếch miệng cười. Bàn chân hắn thúc vào bụng ngựa rồi phi nước đại về phía trước. Mọi chuyện có vẻ đỡ nhàm chán hơn nhiều rồi đấy.

Đất trời bủa vây đen tối trong đêm mưa tầm tã… Liệu rằng Tố Lạc có thoát khỏi móng vuốt của tử thần chăng???