Gió thổi! Ngàn năm xa vắng! Kiếp luân hồi tựa như mây bay. Đến rồi lại đi.

Tuyết rơi! Ngàn xưa mênh mang! Trái tim mặn đắng, chìm nổi bơ vơ.

...

Hoa lất phất! Ngàn tóc khẽ tung bay! Làn váy nhẹ bung nở, phất trong đêm tối diễm lệ mà tinh khiết tựa hoa lan trong đêm.

Ánh mắt khẽ xa xôi. Làn thu thủy khẽ chìm nổi. Tố Lạc khẽ ngước ánh nhìn về phía xa xôi. Một nỗi buồn mênh mang tựa sóng cuộn trào trong lòng.

Tuyết rơi rồi!

Một tiếng thở nhẹ tựa vĩnh hằng.

Đây là mùa tuyết đầu tiên hay chăng mùa tuyết cuối cùng.

Sống từng ấy năm, qua bao nhiêu tháng? Nhưng đây vẫn là mùa tuyết duy nhất ở bên chàng. Bên người nàng yêu. Cười nhẹ, nàng hạnh phúc sao. Không, nàng sớm đã biết rằng đời mình chỉ như hoa phù dung, sớm nở tối tàn. Đã sống đến gần một tuổi xuân 18 đầy mơ màng và ngọt ngào của tình yêu. Mà bỗng chốc nhận ra tất cả chỉ là giả dối, là đau lòng, là quặn thắt tim gan.

Thẫn thờ, bất lực. Nàng vươn bàn tay trắng ngần lại có chút trong suốt lên đỡ từng hạt tuyết tinh khiết, nhẹ bẫng trong lòng bàn tay.

Lất phất!

Gió nhẹ thổi. Từng bông tuyết tung bay. Hất nhẹ khỏi lòng bàn tay nàng rồi phiêu diêu mãi đâu đây, chẳng thấy nữa. Bật cười nhợt nhạt. Nàng chợt nhớ đến mẫu thân, người đã từng nói rằng, không nên yêu ai, nhất là người phàm. Họ nhẫn tâm, họ lạnh lùng, họ bội bạc, họ ích kỉ...

Trái tim thật đau đớn. Đây chính là cái kết cho việc nàng không nghe lời, lỡ lạc mất trái tim vào tay một người con trai nhẫn tâm, lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Ánh mắt thoáng lặng lờ. Hàng mi khẽ rung động. Hơi thở vấn vít xa xăm. Nàng nắm lấy từng bông tuyết trong tay. Lạnh giá.

Gió lại thổi. Tuyết lại tung bay. Xoay tròn. Hắt lên không gian từng bông tuyết trắng li ti tựa mơ, tựa ảo.

- Lạc nhi...

Gió vờn qua. Y bào bay lất phất. Màu đen thăm thẳm đan quyện, xoắn xuýt lẫn màu trắng tinh khôi. Chàng đã đến, con người tàn nhẫn đang khoác trên mình chiếc mặt nạ giả tạo ấy: dịu dàng, thương yêu. Nàng biết, chàng đang giả vờ, chàng không yêu nàng, thứ chàng muốn, chẳng qua chỉ là thứ chàng đang cần ở nàng thôi. Cười chua chát. Đôi mắt nàng chợt đau xót như có bụi bay vào mắt. Không muốn để ai thấy từng tấc tâm trạng của mình như đang kìm nén. Nàng nhẹ nhắm làn mi mỏng tựa tấm rèm. Hơi thở nhạt nhòa, mơ hồ tựa sương mai.

- Lạc nhi...

Hơi thở nhẹ vấn vít, hòa quyện. Bàn tay chàng trai khẽ sít chặt. Chiếc cằm vuông vức, đường nét cứng rắn tì nhẹ vào những làn tóc bóng mượt như mây. Đôi mắt tựa sương đêm, và luôn tĩnh lặng như mây mù che phủ khẽ nhắm lại, ưu thương.

...

Gió vi vu.

Làn tóc nhẹ bay bay. Từng lọn, từng lọn nhẹ quấn quýt.

Làn váy nhẹ tung hứng. Từng tấc, từng tấc nhẹ dây dưa.

Tuyết lay động! Tinh khôi một vùng trời!

Thân người mảnh mai dựa vào lòng chàng. Cảm nhận quanh thân thể lạnh lẽo từng tấc ấm áp khẽ lan tỏa. Mặc dù biết là giả dối mà sao nàng vẫn vương vấn, vẫn mong ngóng hơi ấm của chàng từng ngày, từng giờ. Nắm chặt bàn tay, nàng sao hận mình đến thế này.

- Lạc nhi... - Giọng nói triền miên...

Đôi mắt xinh đẹp nhắm lại chẳng rõ hơi hướng. Hơi thở lập lờ tựa hư ảo. Giọng nàng mê mang nhẹ vương vất lạc lõng.

- Vâng...

- Lạc nhi... -Miên man mà lưu luyến. Tiếng chàng lay động lòng nàng, sâu lắng.

Tuyết nhẹ phất phơ. Đất trời đen tối, điểm xuyết trắng xóa tựa tấm tranh loang lổ màu sắc.

Cánh tay siết chặt. Ôm chặt hơn thân thể nàng. Ánh mắt chàng khẽ bất an, lưỡng lự. Chàng thật sự không muốn, không muốn tổn thương nàng. Nhưng, thật sự trên đời này có điều gì khiến chàng chẳng thể nào làm được, thì đó chính là việc này: không tổn thương nàng, điều này là không thể. Trái tim khẽ run lên, chàng bây giờ, cũng chẳng thể nào hiểu nổi cảm xúc này là gì nữa??? Cái cảm xúc mà sâu thẳm trong chàng sợ hãi và đau khổ. Cái cảm xúc mà hàng ngày dằn vặt chàng từng giờ, từng phút, từng giây. Chàng yêu nàng ư. Không, chàng phủ nhận, chàng sẽ không. Chàng sẽ không phản bội người con gái chàng yêu, người mà chàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm bảo vệ, tìm mọi cách nâng niu.

Gió thốc qua. Lạnh lẽo. Buốt giá vào tận trong lòng. Rồi lan truyền tới tận đáy mắt. Đông lạnh.

Bàn tay lặng lẽ nắm chặt. Ánh mắt chàng thoáng chốc lóe lên chấn định và lạnh lẽo khôn nguôi. Chàng đặt một nụ hôn lên mái tóc của nàng. Hơi thở vương vấn đầy iu thương, chiều chuộng.

- Lạc nhi, giúp ta lần này thôi... - Chàng tựa cằm vào bờ vai gầy yếu. Rồi ôm trọn nàng vào lòng, che chắn hết muôn ngàn gió rít lạnh lẽo khôn nguôi bên ngoài - Lạc nhi, ta thật sự không nỡ để nàng ấy chết. Lần này thôi, hãy giúp ta cứu sống nàng ấy.

Gió lại thổi. Lạnh hơn. Thấu xương hơn.

Tuyết lại thổi. Dày hơn. Trắng xóa hơn.

Cảm nhận thân mình cô gái trong lòng càng thêm lạnh giá. Tà váy càng tung bay như chẳng thể níu giữ nổi điều gì. Chàng bất giác sít càng chặt vòng ôm, tưởng chừng như muốn khảm cô gái vào lòng mình, chẳng tách rời.

Gió thổi. Thời gian như chẳng ngừng lại. Tuyết lại như dày thêm một lớp. Mà hai thân mình vẫn dựa vào nhau, thân thiết, mặn mà, hòa hợp đến thế.

Làn mi khẽ rung động. Đôi mắt sâu thẳm một màu biêng biếc khẽ hé mở. Giây phút này tim nàng như nổi sóng mênh mang, muôn ngàn nỗi lòng chẳng thế nói rõ một chữ yêu là gì. Nó là gì, mà khiến người ta đau khổ đến nhường này!!!

Ánh mắt nhìn ra xa xăm, xa mãi. Nơi phía cuối chân trời: tối đen, tối đen như mực. Nàng cất tiếng nói:

- Thứ chàng muốn là “Minh khí hoàn” phải không? - Giọng nàng nhẹ bẫng, trôi nổi, lập lờ hòa quyện trong màn tuyết mãi tận vào xa xăm.

- Lạc nhi... - Chàng cất tiếng như muốn nói gì đó.

- Được, ta sẽ cho chàng...

Gió phất qua. Bông tuyết tung cánh. Chập chờn. Đậu trên mái tóc nàng, điểm xuyết. Đậu trên làn mi nàng, mờ nhạt. Đậu trên khóe môi nàng, lộng lẫy. Tất cả hòa vào nhau trong bức tranh tuyệt mĩ này sao lại mang nét thê lương, sầu bi đến thế. Phải chăng, tất cả lại là vì nụ cười của nàng. Nụ cười mà chẳng mấy khi hiện trên môi. Giờ đây lại trong trẻo, thoải mái, khoái hoạt đến thế.

Lòng thắt lại. Đau đớn. Nàng ấy, người con gái mà chàng đang từng bước lợi dụng ấy, đã đồng ý rồi. Đáng nhẽ ra, lúc này chàng phải vui, phải hạnh phúc, phải cười thật to sung sướng mới đúng chứ. Mà sao, lại không cười nổi, không vui nổi. Tim chàng chỉ thấy thắt chặt, quặn lại từng cơn, đau đớn. Cảm tưởng như đang có hàng ngàn, hàng vạn cây kim đâm xuống trái tim chàng, quằn quại, đàm đìa máu tươi. Đau quá, sao chàng lại đau thế này???.

Ánh mắt lần nữa hội tụ quang điểm.Nàng nhìn ra xa. Hơi thở thơm tho vật vờ lan tỏa lặng lờ. Còn thân mình thì dựa hẳn vào chàng. Nàng rốt cuộc còn mong đợi gì nữa ở chàng chứ. Tình yêu, niềm hạnh phúc của sự đáp trả. Chao ôi, tất cả những thứ ấy thật quá xa xỉ đối với một người đến sau như nàng.

“Réo...rắt...”

Xa xa. Văng vẳng. Từ đâu đấy. Tiếng thất huyền cầm xa xôi vọng về. Miên man, hiu hắt...

Trái tim chợt nhẹ bẫng. Cảm quan chợt phôi phai. Nỗi lòng chợt ngập cả vào bầu trời tuyết trắng xa xăm, mênh mông. Và vào lúc này, nàng bỗng nhận ra mình là một lữ khách đường dài, đang khổ sở tìm kiếm nguồn nước giữa một bể sa mạc mênh mông. Mà đã là một bể cát, không rõ lối nào ấy thì liệu rằng sẽ có một điều gì có thể cứu cánh được cho nỗi lòng đang dần vơi cạn, khô khéo này đây. Đau khổ và chua xót. Tố Lạc ngân nga vài câu ca vơ vẩn, như xa, như gần, hòa vào làn điệu bất tận của đất trời cô độc mà tịch liêu:

“Người theo hương hoa mây mù giăng lối

Làn sương khói đưa bước ai đi xa rồi

Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn

Ngăn giọt lệ ngừng khiến khóe mi sầu bi

Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt li, cánh hoa rụng rơi

Phận duyên mong manh rẽ lối trong mơ ngày tương phùng

...”

- Vương gia... Vương gia... - Phá tan không gian tĩnh lặng. Đạp vỡ từng tiếng ca nhạt nhòa. Xé ngang tiếng đàn mênh mang. Vòng tay ôm nàng của chàng dường như cũng giống như không gian bên tai, dịu dàng mà rời xa.

- Vương phi, vương phi nguy rồi... Vương gia... Vương gia...

Tuyết chẳng ngừng trôi. Gió chẳng ngừng thổi. Làn tóc chẳng ngừng lất phất. Tà váy chẳng ngừng tung bay. Nhưng chàng đã ngừng ôm nàng và quay đi mất.

Đưa mắt nhìn theo bóng chàng. Nỗi lòng nàng dường như không thể kìm nén được, bỗng quặn thắt đau đớn. Đưa tay ôm lấy ngực, nàng nghe đâu đây tiếng trái tim nứt vỡ khỏi lồng ngực...Đau đớn và thê lương đến thế...

...

Hoa rơi. Ngàn vương vấn tơ sầu. Lòng chàng, tình thiếp. Tựa hoa trong gương, trăng trong nước. Mờ ảo mà hư vô. Mong manh mà dễ vỡ. Dù cho ngàn níu giữ. Ngàn tơ vương. Thì tất cả vẫn vội vàng phôi phai mau, tan biến mãi.

..

Tuyết phủ như sương, như mưa. Nhẹ nhàng giăng mắc khắp đất trời một mảnh trắng xóa. Thân người nàng giữa khung trời mênh mông sao mảnh mai, gầy yếu mà lại đầy hiu quạnh, cô đơn bất tận đến thế.

Ngoài xa. Tiếng thất huyền cầm vẫn ngân vang. Xa xăm mà mơ hồ.

Ánh mắt thoáng chốc thảm đạm, chút sinh khí cuối cùng dường như dãy dụa đầy bất lực. Tố Lạc đưa tay ôm lấy ngực. Nơi ấy giờ phút này không còn nhịp đập nữa, chỉ có chăng là một nỗi đau quằn quại đến vô hạn khi từng chút sinh mệnh bị hút cạn. Nàng biết, giờ khắc này, chàng đang làm gì, đang ở bên ai. Thứ chàng đang cố gắng dâng hiến, để cứu sống cô gái đó là gì...Cười chua chát, sâu cay... Chưa bao giờ nàng có thể cười nhiều như hôm nay, nhưng sao không giống như tưởng tượng, nụ cười ấy sao chẳng vui vẻ, hạnh phúc như nàng vẫn từng nghĩ. Tại sao nó không như nụ cười của Bạch Tuyết, của Lọ Lem trong những câu chuyện cổ tích mà muội muội vẫn bắt nàng hay kể, sao không như nụ cười của cô thôn dân mà nàng vẫn nhìn thấy mỗi khi đông qua dưới chân núi Hằng Nga, sao không giống nụ cười của người quả phụ khi nhìn thấy đứa con bé nhỏ của mình chào đời... Đau... Nàng cười mà lòng quặn thắt lại. Từng giọt nước mắt như chân trâu cuối cùng cũng rơi xuống...Thì ra khi cười người ta cũng có thể khóc... Thì ra khi trái tim bị đập nát cho vào thân thể người khác để cứu sống ai đó, cũng có thể khiến người ta khóc. Khóc... Nàng khóc cho từng giọt sinh mệnh đang trôi đi, khóc cho tình yêu đau khổ vô ngần nơi trần gian đầy bi ai này, khóc...

Gió nhẹ thổi, thì thào. Nàng dường như nghe tiếng thì thầm của nó: “Công chúa tuyết cũng biết khóc sao. Chẳng phải ngươi chẳng bảo là tinh linh tuyết không có nước mắt sao...”

Thoáng thất thần, lời thủ thỉ của gió như ngọn giáo đâm vào lòng Tố Lạc đày đau đớn. Công chúa tuyết vốn không biết khóc. Nàng chỉ khóc khi trái tim pha lê của mình hết sinh lực, chỉ khóc khi bản thân sắp từ giã tất cả để về với vĩnh hằng. Thật đáng cười và thê lương làm sao. Thì ra khóc là thế này đây. Khóc là đau khổ thế này đây. "Ha ha..." Cười phá lên điên dại, nước mắt nàng lại chảy ra như mưa, cũng như từng chút sinh mệnh nàng đang dần từ giã.

Ánh mắt thoáng lặng lờ. Tố Lạc nhìn về phía xa. Nơi mênh mông, muôn vàn những bóng tuyết ấy, dường như mơ hồ một bóng hình nào đó, chẳng rõ ràng... Là mẫu thân ư, là người ư. Bàn tay khẽ nâng lên, chạm vào từng làn tuyết trắng. Mẫu thân ơi, con nhớ người, người đến đón con ư. Mẫu thân mỉm cười, đáy mắt thoáng hiền từ, iu thương. Bàn tay vội giơ lên, nàng muốn nằm trong vòng tay ấm áp của người. Nhưng không, thế gian luôn tàn nhẫn đến phút cuối cùng, thứ nàng nắm được, thứ nàng chạm vào vẫn chỉ là những cơn gió và những bông tuyết trắng tinh khôi. Nước mắt rơi, hàng mi ướt đẫm, nỗi lòng chua xót và bất lực biết bao, nàng thốt lên đau thương: “Mẫu thân, con xin lỗi...con xin lỗi người”.

Gió thổi. Làn tuyết tung bay. Ảo ảnh xa xăm biến mất nơi cuối chân trời.

Nắm chặt từng ngón tay trắng bệch, dần trong suốt. Tố Lạc lúc này chợt muốn làm gì đó. Và nàng cũng nghĩ đến điều gì đó: chẳng phải tuyết cũng có vũ điệu sao. Phút cuối rồi, còn nữa đâu, giây phút này nàng sẽ làm một bông tuyết theo đúng nghĩa. Mẹ ơi, gửi gió, gửi trăng, con gửi đến người lời xin lỗi trân thành nhất.

Đầu khẽ nghiêng,tà váy tung bay, nàng chầm chậm đứng thẳng thân mình mong manh. Rồi nhún từng đường cong, tà váy bay múa, mái tóc phiêu diêu trong tuyết. Xa xa, tiếng thất huyền cầm lại lần nữa ngân vang, khẽ bay bổng, lay chuyển mơ hồ theo điệu múa mê li. Nước mắt khẽ dâng tràn làn má, long lanh rơi vào không trung rồi khẽ chuyển mình thành từng bông tuyết trong suốt. Bờ môi Tố Lạc câu lên thành từng tiếng ca miên man:

“Đôi chân lang thang về nơi đâu

Câu thơ tình xưa vội phai mờ

Theo làn sương tan biến trong cõi mơ

Mưa bụi vương lên mi mắt

Ngày chia lìa hoa rơi buồn hiu hắt

Tiếng đàn ai thêm sầu tương tư lặng trong chiều hoàng hôn...”

- Lạc nhi... - Xé ngang tiếng gió, chen ngược tiếng huyền cầm. Giọng chàng vang vọng như xa, như gần.

Nàng quay đầu, nhìn chàng. Bóng dáng hiện trong ánh mắt hoảng loạn, sợ hãi, thất lạc của chàng sao mà mờ nhạt, trong suốt quá. Nàng biết, thì ra đã đến lúc nàng phải ra đi rồi, trở về với tuyết, trở về với gió, đi mãi, xa mãi, chẳng bao giờ về nơi đây nữa. Bất giác nở nụ cười tươi. Nàng ích kỉ quá, nàng muốn chàng nhớ hình dáng đẹp nhất của nàng. Chỉ lúc này thôi, được không... Mặc Vũ, ta yêu chàng...Ta cũng hận chàng...