Câu chuyện tiếp theo phát triển theo hướng kỳ dị vượt qua cả tưởng tượng của Diệp Khâm.

Trong phòng riêng của quán net cách âm không được tốt lắm, Liêu Dật Phương ngồi bên tay trái trong khi Trình Phi Trì ngồi bên tay phải còn Diệp Khâm thì bị kẹp ở giữa, nghe hai bọn họ thảo luận những đề Toán mà cậu không hiểu, trong đầu Diệp Khâm cứ vang lên những tiếng ong ong, cảm thấy mình hệt như đứa thiểu năng đi nhầm vào doanh trại của các học bá.

“Bạn học Diệp,” Liệu Dật Phương hẳn là sợ cậu buồn chán, bèn lấy ra từ trong cặp một quyển sách tổng hợp đề Hóa, lật tới phần hai các đề kiến thức cơ bản, nói, “Phần này cậu học yếu nhất, ngồi đây làm một ít đi, vừa khéo để bạn học Trình giảng cho cậu dễ hiểu.”

Diệp Khâm liên tục xua tay: “Thôi thôi, bài tập giáo viên cho, tôi còn chưa làm xong, tôi về trước…”

Liêu Dật Phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải chứ? Bài tập giáo viên cho đều là lấy từ trong sách ra thôi mà! Tôi đã viết hết ra đây rồi, cậu lấy của tôi mà dùng, tôi còn khoanh tròn trọng tâm viết lời giải đơn giản, tiện cho cậu dễ hiểu.”

Đối diện với phương thức giáo dục kiểu mẹ già nhai nát cơm mới mớm cho con cái như thế này, Diệp Khâm không nói ra lời từ chối được, đành phải chậm rãi nhận lấy quyển sách kia, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, rụt người về chính giữa mơ mơ màng màng làm bài tập.

Mãi đến tận khi thẻ lên mạng của Trình Phi Trì hết giờ, ba người mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Thời điểm chạng vạng người đến lên mạng bắt đầu nhiều lên, Liêu Dật Phương mở rộng hai cánh tay giống như che chở cho hai bạn học cùng đi ra ngoài, khi đến cửa còn nghiêm túc nhắc nhở bọn họ, nói: “Chỗ này buổi tối có không ít thanh niên lêu lổng, tìm tư liệu xong thì tuyệt đối đừng ở lại.”

Diệp Khâm ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ “chỉ có cậu mới đến cái chỗ này học bài mà thôi”. Vừa nãy đi vào phòng riêng của Trình Phi Trì, trên màn hình rõ ràng là hiển thị giao diện của hòm thư, chỉ không biết anh ta đang định gửi thư gì.

Nói không chừng có khi lại gửi cho Diệp Cẩm Tường cũng nên, bởi ông ta là người thích trưng ra cái vẻ bề trên, có cái chuyện to chuyện nhỏ gì cũng bắt nhân viên gửi thư báo cáo, đến cả cỡ chữ, kiểu cách cũng phải theo quy định, lần trước tự dưng còn nảy sinh ý nghĩ bất chợt bảo Diệp Khâm viết một phần tổng kết học kỳ gửi cho ông ta xem.

Lúc đi ra đến bên ngoài, Liêu Dật Phương còn tràn đấy hứng khởi muốn mời mọi người đi ăn tối, thế nhưng bỗng nhiên lại vỗ vào đầu mình bốp một cái: “Haizz ban nãy nói chuyện lâu như thế rồi mà tôi lại quên giới thiệu hai cậu với nhau, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.”

Diệp Khâm không muốn ở cùng Trình Phi Trì nữa, vội bảo: “Quen mà quen mà, Trình Phi Trì, học bá lớp bên.”

“Bạn học Diệp quen bạn học Trình sao? Sao tôi lại không biết nhỉ…” Liêu Dật Phương hoài nghi nói.

Trình Phi Trì nhìn Diệp Khâm, mang theo bộ dáng mong được nghe tường tận.

Đầu lưỡi Diệp Khâm líu lại: “Thì thì thì là quyển bài tập lần trước lớp trưởng photo đó, chẳng phải là do tôi đi trả lại à, lúc đứng ở bên ngoài cửa sổ đã trông thấy người rồi.”

“Thì ra là như vậy.” Liêu Dật Phương chân thành nói, “Bạn học Trình không chỉ thành tích tốt, mà còn rất đẹp trai nữa, thấy một lần liền nhớ kỹ cũng không có gì ngạc nhiên… Ý, lần trước tiết Thể dục lúc cậu rớt từ trên xà xuống chính là bạn học Trình đỡ cậu mà nhỉ?”

Diệp Khâm gật đầu tán thành, trong lòng chột dạ muốn chết. Cậu và Trình Phi Trì không phải cái kiểu có duyên gặp gỡ đâu nhé.

“Vậy bạn học Trình có quen bạn học Diệp không? Tôi và cậu ấy từ hồi lớp mười đã học chung một lớp, bạn học Diệp chính là tiểu…”

“Tiểu ca ca, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Diệp Khâm cắt ngang lời của Liêu Dật Phương đang nhiệt tình giới thiệu, giờ phút này rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao mà Chu Phong lại muốn bịt miệng lớp trưởng lại như thế, chỉ cần cho cậu ta cơ hội là Liêu Dật Phương có thể bla bla nói nhiều như súng liên thanh không chịu ngừng lại.

“Ồ?” Trình Phi Trì có vẻ như cảm thấy rất hứng thú, “Cậu bạn học Diệp này, tôi ngược lại không có ấn tượng gì, không bằng tìm một quán ăn ở gần đây, vừa ăn vừa nói chuyện đi.”

Thời điểm ngồi trong quán cơm nhỏ gần Lục Trung, Diệp Khâm buồn bực đến mức muốn rứt tóc. 

Trình Phi Trì rõ ràng là cố ý, anh ta biết lúc mình ở quán net đã vô tình nghe được bí mật của anh ta, trước mặt lớp trưởng làm bộ không quen Diệp Khâm chính là muốn uy hiếp tạo áp lực, muốn cậu phải tự giác ngậm miệng.

Diệp Khâm vừa nghĩ vừa làm tội làm tình tờ giấy ăn trong tay, xé nó thành từng sợi một, còn trào dâng xúc cảm  muốn dùng tay xé nát người đối diện nữa.

Các quán ăn gần trường giá cả đều rất ưu đãi, Liêu Dật Phương tự quyết gọi hai món một canh, lúc cậu ta ngồi xuống thấy hai người kia ngồi đối diện nhau mà đều không nói câu nào, đành mở lời làm nóng bầu không khí: “Đều đói cả rồi nhỉ? Quán này đồ ăn lên hơi chậm một chút thế nhưng ăn ngon lắm, buổi trưa mà tôi không kịp về nhà toàn qua đây gọi một món xào với một bát cơm, ăn no thì đến chiều mới có sức mà học được.”

Diệp Khâm ngước mắt lên nhìn xung quanh, vài chiếc bàn gỗ loang lổ vết sơn, trên tường treo một chiếc TV bị nhiễu hình, trông thế nào cũng thấy nát quá mức, không biết đồ nấu ra có ăn được không nữa.

Cậu lặng yên nhấc cánh tay lên khỏi mặt bàn bóng mỡ, lúc quay đầu lại liền trông thấy trên chiếc đĩa trước mặt mình xuất hiện mấy viên kẹo.

“Ăn tạm cái này trước đã.” Trình Phi Trì nói.

Nhãn hiệu của loại kẹo này, Diệp Khâm đã từng ăn, vị sữa bò là loại cậu thích nhất, lúc này quả thật cũng có hơi đói bụng, thấy Liêu Dật Phương không khách sáo xé vỏ kẹo ra, cậu cũng rụt rè cầm lên một cái, nhanh chóng xé vỏ ra bỏ vào miệng.

Bởi vì đói bụng nên lúc ăn cơm ba người đều cực kỳ yên lặng, nguyên liệu nấu ăn của quán này tươi ngon, gia giảm vừa đủ, bất ngờ phá vỡ cái nhìn phiến diện đối với những quán ăn bình dân của Diệp Khâm, hơn nữa buổi trưa cậu cũng chẳng ăn được mấy, thế nên bây giờ chỉ cần một đĩa trứng xào cà chua cậu cũng có thể một hơi đánh bay hai bát cơm.

Lúc tính tiền, Diệp Khâm theo thói quen móc tiền ra mời khách, nhưng Liêu Dật Phương kiên quyết không đồng ý, nói: “Bạn học Diệp, cậu như vậy là không đúng đâu, chúng ta sau này còn rất nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm mà, nếu như đều là cậu mời thì trong lòng chúng ta đều không thấy thoải mái đâu.”

Trình Phi Trì không nói lời nào, ngầm thừa nhận anh tán thành với quan điểm của Liêu Dật Phương. Diệp Khâm cạn lời, nghĩ thầm trong lòng làm ơn sau này đừng để tôi lại đụng phải hai người nữa là được, sau đó bĩu môi một cái như thể anh đây cũng chẳng đồng ý lắm với chuyện ba người cùng chia tiền cơm đâu.

Xe đạp của Liêu Dật Phương để ở gần đây, cậu ta ngồi lên xe rồi liền vẫy tay chào tạm biệt với hai người: “Hôm nay vui thật, sau này chúng ta năng liên lạc với nhau đi, cùng học cùng tiến bộ.”

Năng lượng tích cực này khiến Diệp Khâm có chút xấu hổ khó giải thích được.

Sau khi tiễn lớp trưởng đi, Diệp Khâm liền quay người lại đi về phía dựng xe đạp của mình, một cước đá bay một viên đá nhỏ, trông thấy Trình Phi Trì đi đằng trước cách đó không xa, cậu bèn gia tăng nhịp bước chân tiến về phía trước.

“Này!”

Trình Phi Trì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Khâm.

Diệp Khâm gọi xong mới bắt đầu tổ chức lại ngôn ngữ, do dự nói: “Chuyện kia… Ý tôi là vừa nãy cái chuyện kia…”

Trình Phi Trì móc ra từ trong túi áo khoác mấy viên kẹo còn lại, giơ lên trước mặt Diệp Khâm: “Chỉ còn lại có thế này thôi.”

Diệp Khâm lúc nãy đã ăn của người ta năm viên kẹo bây giờ nghe thấy vậy liền đỏ mặt, có cảm giác xấu hổ như mình bị xem là một tên nhóc:   “… Tôi không phải muốn nói đến cái này, ý tôi là chuyện khi nãy lúc tôi ở phòng bên trong quán net ấy.”

Cậu ngóng trông Trình Phi Trì hứa hẹn sẽ không nói ra chuyện xấu lúc trước, ai mà ngờ được cái tên kia lại cực kỳ bình tĩnh thản nhiên, đứng ở đó đợi Diệp Khâm nói, hoàn toàn không có ý muốn chủ động nói tiếp.

Diệp Khâm vừa thẹn lại vừa sốt ruột, lúc nãy đã thực sự hết cách rồi, cậu đành dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, cũng đã nghe thấy bí mật của anh, chỉ cần anh không nói ra chuyện kia thì tôi cũng sẽ không nói ra.”

Trình Phi Trì ngẩn ra một lúc rồi cười lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Khâm nhìn thấy anh cười. Mấy lần trước đều là cười mà như không cười, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, lần này lại là thật sự nở một nụ cười.

Diệp Khâm chỉ thấy khoé miệng Trình Phi Trì giương lên, môi mỏng cong lên theo một độ cong rõ ràng, đôi mắt thoáng nheo lại, tựa như vừa nghe thấy một câu chuyện cười thú vị.

Diệp Khâm vừa định hỏi anh “cười cái gì mà cười”, Trình Phi Trì thuận theo hô hấp khẽ nâng cằm lên, nụ cười trên mặt không giấu diếm một chút nào: “Bí mật gì?”

Diệp Khâm trợn mắt lên, không thể tin nổi tố chất tâm lý của người này lại tốt như vậy, bí mật đáng sợ như thế cũng không sợ mình nói ra hay sao.

Hoặc là nói da mặt anh ta dày thì càng chính xác hơn.

Diệp Khâm da mặt rất mỏng tự giác cảm thấy như bị cười nhạo, mặt đỏ tới mang tai gần như muốn nổi khùng lên. Cậu cũng không nói gì tiếp được nữa, bèn đá một cục đá nhỏ bên cạnh lên bay đến gần sát bên chân Trình Phi Trì, vừa hất đầu lên liền giận đùng đùng chạy đi, dây giày không buộc chặt theo nhịp bước chân phất phơ phật phờ.

Lại một tuần nữa qua đi, mọi chuyện ở Lục Trung vẫn như bình thường, chỗ Liêu Dật Phương cũng không nghe thấy có chuyện gì khác liên quan đến Trình Phi Trì ngoài chuyện học hành.

Chính vào lúc Diệp Khâm buông lỏng đề phòng, cho là Trình Phi Trì đã âm thầm tiếp nhận điều kiện trao đổi, sau này không cần phải sợ anh ta nữa thì trong nhà lại xảy ra chuyện.

Cậu trốn hai tiết tự học buổi tối, chạy thẳng một mạch về nhà, vừa đẩy cửa ra đã trông thấy mẹ La Thu Lăng ngồi khóc trên sopha.

“Cô gọi con về làm gì!” Phản ứng đầu tiên của cha Diệp Khâm là cảm thấy mất mặt, ông ta nhanh chân đi tới đóng cửa lại, mệnh lệnh cho cậu, nói: “Con lên tầng trước đi, cha và mẹ con có chuyện muốn nói.”

Sau khi Diệp Khâm nhận được điện thoại của cô giúp việc liền vội trở về, lúc trước cậu đã dặn dò cô ấy nếu trong nhà có tình huống gì đặc biệt nhất định phải báo cho cậu, phòng ngừa trường hợp Diệp Cẩm Tường dám làm ra những chuyện như mang người bên ngoài trở về, cậu không nghĩ tới những lời đó của mình nhanh như vậy đã phát huy tác dụng.

La Thu Lăng không muốn để con trai nhìn thấy bộ dáng thương tâm bất lực của mình, bèn lau nước mắt đi cố nở nụ cười làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đẩy Diệp Khâm lên tầng: “Sao con lại về vào lúc này, không phải hôm nay còn có tiết tự học buổi tối sao? Lên làm bài tập trước đi, để mẹ bảo cô giúp việc chuẩn bị canh nóng…”

Trông thấy mẹ mình miễn cưỡng ra vẻ cười vui, trong lòng Diệp Khâm đau lòng lắm, cơn giận dữ xông thẳng đến đỉnh đầu, trở tay với lấy bình hoa sứ bày ở tủ bên cạnh ném xuống đất “choang” một tiếng, bình hoa kia liền vỡ tan.

Diệp Cẩm Tường giật cả mình: “Làm gì thế, muốn đánh cha sao? Con muốn làm phản đấy à.” Sau đó còn chỉ vào La Thu Lăng, nói, “Đây là đứa con trai ngoan mà cô dạy dỗ ra đó hả? Cô xem nó có còn chút nào ra dáng người kế thừa của Diệp thị hay không?”

Một khi lửa giận bị nhen lên, cái gọi là hàm dưỡng của Diệp Cẩm Tường liến biến thành tro bụi, dễ dàng để lộ ra một mặt thô lỗ mà ông ta đã giấu diếm đi.

Tuy không muốn thừa nhận, thế nhưng trong tiềm thức Diệp Khâm rất rõ ràng, có đến tám phần mười những bất thường cùng táo bạo trên người cậu đều là do di truyền từ Diệp Cẩm Tường mà ra.

La Thu Lăng sợ hãi, không kịp lau nước mắt, liều mạng đẩy Diệp Khâm lên tầng: “Khâm Khâm, ngoan nào con, con đi lên trước đi, mẹ lập tức đến ngay.”

Diệp Khâm bám vào tay vịn cầu thang nhưng vẫn bất động, một đôi mắt đen láy gắt gao nhìn Diệp Cẩm Tường, giống như chú báo nhỏ không ngại thách thức quyền uy, cưỡng ép cha mình phải tự khai báo những lỗi lầm đã mắc phải.

Diệp Cẩm Tường ở trong phòng khách đi tới lui hai vòng, đại khái vì mình là người gây ra lỗi lầm nên không có cái cớ nào để vin vào mà nói, lúc mở miệng ra lần nữa ngữ khí cũng yếu đi không ít. 

“Chuyện cũng không phải như em nghĩ đâu, anh cũng không biết được sao đồ của người phụ nữ kia lại ở trên người anh.” Sau đó ông ta còn thề thốt với La Thu Lăng, nói, “Em biết đấy, bên ngoài có rất nhiều người muốn tiếp cận anh, thế nhưng anh bảo đảm là mình chưa từng nhìn ai nhiều hơn một lần.”

Tất nhiên là Diệp Khâm không tin những lời Diệp Cẩm Tường nói, nhưng cậu cũng không dám nói sự thật cho mẹ mình.

Ngày hôm sau, trong nhà lại khôi phục sự yên lặng, La Thu Lăng vừa tưới hoa vừa chẳng có cách nào khác đành kể lại chuyện hôm qua cho con trai mình nghe. Cả quá trình cũng không có bất kỳ điều gì quanh co kỳ lạ, giống như La Thu Lăng nói có lẽ là tại bản tính nhạy cảm trời sinh của phụ nữ nên bà cũng sớm nhận ra một vài thứ.

“Nhưng hôm qua con cũng nghe thấy rồi đó, chỉ là mẹ đã quá nhạy cảm, suy nghĩ vu vơ không có căn cứ mà thôi. Cha con bận rộn công việc, rồi đi xã giao nhiều như vậy, thuờng xuyên có giao thiệp với người khác, những hiểu lầm nhỏ như vậy cũng không tránh khỏi. Con còn nhỏ, nghe lời mẹ đi, đừng truy cứu nữa.”

Thời điểm La Thu Lăng nói những lời này, giọng nói của bà thực dịu dàng, trên mặt còn mang theo nụ cười, dù Diệp Khâm không tìm được ý cười trong mắt bà.

Đến buổi tối, Diệp Khâm lăn qua lộn lại hồi lâu, cậu không tài nào ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh chiếc xe thương vụ màu đen của Diệp Cẩm Tường dửng dưng tiến vào tiểu khu Ngọc Lâm kia, dừng lại dưới tầng toà nhà số ba, ngay sau đó trước mắt cậu lại hiện lên khuôn mặt dữ tợn của Diệp Cẩm Tường: “Đây là đứa con trai ngoan mà cô dạy dỗ ra đó hả? Cô xem nó có còn chút nào ra dáng người kế thừa của Diệp thị hay không?”

Diệp Khâm mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, cứ nhìn chằm chằm như thế đến khi mắt đã mỏi cũng không chịu nhắm lại.

Đúng vậy, ông ta nào chỉ có mỗi một đứa con trai, đương nhiên sẽ không quan tâm đến mẹ, không để ý đến cái nhà này.

Diệp Khâm bỗng nhiên lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Trình Phi Trì khi anh ta cúi xuống nhìn cậu, thám tử bên kia gửi tin đến báo là từ năm ngoái Diệp Cẩm Tường mới lại liên hệ được với mẹ con Trình Hân, mấy lần đến tiểu khu Ngọc Lâm đều là lén lút tranh thủ lúc Trình Phi Trì không có nhà, thông tin trên sơ yếu lí lịch của Trình Phi Trì cũng ghi là cha đã qua đời, nếu chiếu theo như vậy có lẽ anh ta không hề biết gì về chuyện này, thậm chí có khi còn không biết cha mình vẫn còn trên cõi đời này.

Nhưng mà…

Diệp Khâm cắn chặt răng, không khống chế được mà liên hệ Trình Phi Trì cùng Diệp Cẩm Tường với nhau.

Người kia sớm muộn rồi cũng sẽ muốn nhận tổ quy tông, nói không chắc còn có thể thay thế mình kế thừa sản nghiệp Diệp thị. Cậu cũng chẳng quan tâm gì đến cái thân phận người thừa kế này, thế nhưng Diệp thị vốn nên mang họ La, tất cả những thứ này đều thuộc về mẹ La Thu Lăng của cậu, Diệp Cẩm Tường dựa vào cái gì? Trình Phi Trì dựa vào cái gì chứ?

Hình ảnh trước mắt thoáng xẹt qua một cái, Diệp Khâm nhìn thấy đôi đồng tử màu hổ phách khẽ mở ra, trên mặt Trình Phi Trì hiện lên một nụ cười có thể gọi là châm biếm.

Anh ta chắc là trong lòng vẫn luôn cười nhạo mình đây mà, cười mình không biết tự lượng sức mình, cười mình tưng bừng nhảy nhót nhưng vẫn bị anh ta ép tới không thể nhúc nhích được, như một tên ngốc nực cười chẳng làm nên trò trống gì vậy.

Diệp Khâm mạnh mẽ khép lại đôi mắt, hàng lông mi dày trong bóng tối không ngừng run rẩy.

Bên này Diệp Khâm siết chặt nắm đấm, mơ mơ màng màng mãi mới thiếp đi được, bên kia Trình Phi Trì người quấy nhiễu không cho cậu được yên giấc thì đã rời giường. Anh mặc quần áo vào, đánh răng rửa mặt rồi nấu bữa sáng, lúc xách xe đạp đi ra khỏi toà nhà, mảnh trăng cong cong nhợt nhạt vẫn treo cuối chân trời.

Ông chủ ngày hôm qua đã dặn sáng nay anh phải đến cửa hàng sớm một chút, nói có một người khách quen lâm thời đặt làm một lô màn thầu để đem lên chùa trên núi Hồng Diệp cúng bái, trong cửa hàng còn phải tiếp khách, sợ là sẽ rất bận.

Trình Phi Trì từ nhỏ đã phụ giúp mẹ mình làm việc nhà, nhào bột làm bánh gì đó cũng xem như là quen tay, trước hừng đông đã giúp mọi người làm xong một trăm cái bánh màn thầu. Ông chủ vui vẻ, cho anh nghỉ sớm một chút, còn nhét vào giỏ xe bánh bao và sữa đậu nành cho Trình Phi Trì, để anh mang đến trường chia cho bạn học.

Lúc cầm theo túi đồ ăn bước vào lớp, bạn học ngồi hàng trước đến sớm giống Trình Phi Trì vội la lên: “Wow hôm nay nhiều vậy sao, có phần của tôi không?”

“Có.”

Trình Phi Trì trước tiên đi đến chỗ ngồi thả cặp xuống nhét vào trong bàn, đẩy mấy lần cũng không nhét vào được bèn mò tay vào kiểm tra, sau đó lấy ra được một chiếc túi giấy tinh xảo màu hồng phấn.

Bạn học ngồi hàng trên đi qua đòi bánh bao ăn, liền trông thấy trong túi giấy kia nào là sữa, sandwich còn có một hộp kẹo sữa nhập khẩu từ Mỹ được đóng gói đẹp đẽ nữa chứ, cậu ta trợn cả mắt lên, nói: “Học bá à cậu được lắm nha, thư tình của mấy đứa con gái càng ngày càng nhiều, bây giờ cả đến bữa sáng cũng có luôn.”

Trình Phi Trì chuyển đến Lục Trung đã hơn hai tháng, bạn bè trong lớp không rõ về anh lắm chỉ biết thành tích của anh tốt, nên thường gọi anh là học bá học bá.

Trình Phi Trì mò đến tấm card ở đáy túi, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Một ngày vui vẻ bắt đầu từ bữa sáng.

Ký tên là hai chữ cái YQ. Trình Phi Trì điểm lại trong đầu tất cả những người mà anh có thể biết một lượt, trong đó cũng không có ai có hai chữ cái “YQ” này. Đợi một ngày cũng không có ai đến nhận, Trình Phi Trì đoán mấy món đồ kia chắc là đưa nhầm người.

Nhưng đến sáng hôm sau, túi giấy màu hồng phấn lại một lần nữa xuất hiện trong ngăn bàn của Trình Phi Trì, mấy bạn học đến sớm hơn anh cũng nói không thấy ai là người đặt vào, lúc này lời ghi trên chiếc card kia lại là:

Sandwich hôm qua ăn có ngon không? Hôm nay đổi vị mới nhé!

Ký tên vẫn là “YQ”.

Cứ như vậy đến tận thứ Năm, Trình Phi Trì vẫn không thể nào biết được ai là người tặng những món đồ này,  ngược lại người tặng bữa sáng lại không nhịn được, đã đổi lại chữ ký.

Tự muốn để lộ ra thân phận, nhưng lại là kiểu nửa vời muốn nói lại thôi mà không triệt để, đoạn đầu còn thân mật kiểu có chút ám muội khi dùng “Yours lovely” mở đầu, đoạn sau lại như lôi kéo suy tư của người khác khi chỉ chừa lại một chữ Hán còn viết rất ngoáy.

Trình Phi Trì nhìn một lát, giống như là chữ “Thiết” (铁) kết hợp với “YQ”, anh đã mở rộng phạm vi đến toàn bộ học sinh trong Lục Trung, phàm là có ấn tượng đều không bỏ qua, lại thêm thắt một vài chi tiết, lúc này rốt cuộc cũng có kết quả.

Tên tiếng Trung của Diệp Khâm là 叶钦 có bộ Thiết đầu trong chữ Khâm, phiên âm là Ye Qin, viết tắt là YQ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Khâm vừa ngáp vừa vào lớp học đúng lúc tiếng chuông vào tiết vang lên, liếc mắt liền trông thấy trên bàn học của mình có một đống túi giấy màu hồng phấn. Cậu lại gần nhìn, còn rất quen mắt hình như là loại Chu Phong đã chọn giúp cậu.

Có một chiếc card đặt ở phía dưới đáy túi, dưới hàng chữ ngoáy tít của Diệp Khâm nhiều hơn một hàng chữ bằng nét bút mực thanh thoát.

Bạn học Diệp, chiếc bàn cạnh cửa sổ từ dãy thứ tư đếm ngược hai bàn là vị trí của tôi.

Cách thức ký tên cũng ngay ngắn cẩn thận.

Yours sincerely

Trì.