Thời tiết sau khi qua Tết cũng nhanh chóng ấm dần lên, mỗi sáng sớm khi mở cửa sổ ra có thể cảm giác được không khí hôm nay hít vào trong lồng ngực đã ấm áp hơn cả ngày hôm qua.

Chỉ còn không đến ba ngày nữa là bắt đầu đi học lại, lũ học sinh đứa thì vội vội vàng vàng chép bài tập, đứa thì lại tranh thủ chơi cho nốt, còn Diệp Khâm thì lại vừa chép bài vừa rong chơi.

Triệu Dược tích được một mớ, liền gọi tất cả đám bạn thân điên cuồng chơi bời một buổi trước khi phải đi học lại. Diệp Khâm cùng Lưu Dương Phàm có gây với nhau một trận, nhưng so với những va chạm nhiều năm như vậy giữa bọn họ, cũng không phải là chuyện gì to tát, hai người vừa mới gặp liền ngầm hiểu ý mà “bỏ qua hiềm khích lúc trước”, đầu sát bên đầu cùng nhau chép bài trong tiếng nhạc ầm vang.

Diệp Khâm đang chép bài của Chu Phong, tuy rằng thành tích hai đứa bọn cậu giống nhau nhưng lần này mỗi bài giải của cậu ta đều viết hoàn chỉnh rõ ràng, cũng đúng với đáp án.

Diệp Khâm càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, bèn ném một cái bút vào đầu Chu Phong cắt ngang dáng vẻ đang gào thóc khảm khiết của cậu ta, hỏi xem đã chép được bài của ai.

“Lớp trưởng chứ ai.” Chu Phong cầm mic nói, “Hai ngày trước tôi mới đến nhà cậu ta học bù, nhân lúc cậu ta không để ý mà mang vở bài tập về một tối.”

Diệp Khâm cúi đầu tiếp tục chép bài, vừa sửa đáp áp vừa làm giả bài tập là do chính mình làm, vừa mắng mỏ Chu Phong là kẻ phụ lòng tin của lớp trưởng, đúng không phải là người mà.

Nhưng mà hình như Diệp Khâm cũng hồn nhiên quên mất, chính mình cũng từng bao lần đi xin xỏ chép nhờ bài tập của Trình Phi Trì đấy thôi.

Tình hình của Lưu Dương Phàm bên kia không được thuận lợi như vậy, cậu ta học một trường cấp ba quốc tế, chương trình học còn nặng hơn nhiều so với Lục Trung, bài tập Tết phần lớn đều là bài luận và báo cáo thực tiễn, bài tập của Triệu Dược căn bản là không có giá trị để chép, cho nên bây giờ cậu ta đang vò đầu bứt tai nói đám người bọn họ thiếu một học bá phát triển toàn diện là kiểu như có thể viết bài luận bằng tiếng Anh ấy.

Diệp Khâm không hiểu sao lại nghĩ đến Trình Phi Trì, thành tích tiếng Anh của người đó cũng xuất sắc lăm, nghe nói còn từng tham gia chương trình biện luận bằng tiếng Anh do trường tổ chức.

Quà tặng giấu diếm đã lâu cuối cùng cũng đã tặng đi được, Diệp Khâm nghĩ rằng quan hệ của hai người đã có bước nhảy vọt nên đương nhiên là sẽ nhắn tin cho Trình Phi Trì mời anh đến club chơi.

Dẫu sao cũng đều biết nhau cả, gọi người qua trước để làm quen đã, tránh cho sau này gặp nhau lại thấy lúng túng.

Mãi đến tận khi trời tối, Trình Phi Trì vẫn chưa nhắn lại, Diệp Khâm nghĩ có khi nào anh vẫn còn để ý đến chuyện bạn bè cậu vu cho anh ăn trộm đồng hồ lần trước hay không, nhưng không phải anh cũng đã trả thù cậu rồi đó à, sao mà lại nhỏ nhen như vậy?

Cậu lại gửi đi một tin nhắn: 【Đừng có ngó lơ tôi mà, cùng lắm thì hai chúng ta đặt một phòng khác, không chơi chung với bọn họ.】

Trình Phi Trì vẫn không nhắn lại.

Diệp Khâm dù không vui lắm, nhưng vẫn lấy cớ là “chắc anh đi làm thêm rất bận” để kiềm chế lại ý nghĩ muốn oanh tạc hộp tin nhắn đến của người kia, tự thuyết phục mình nên là một người theo đuổi hiểu chuyện chu đáo biết quan tâm chăm sóc.

Nhưng đợi đến buổi học đầu tiên, khi Diệp Khâm gửi tin nhắn nói muốn trả tiền cho anh thế nhưng đầu bên kia vẫn không có phản ứng gì, cậu mới ý thức được có điều gì đó không ổn.

Hôm khai giảng hai người đứng cách xa nhau, không có cơ hội để nói gì, đến buổi nghỉ giữa giờ Diệp Khâm tự mình sang lớp bên tìm, nhưng mà thầy giáo lớp đó lại đang mải mê dạy quá giờ vì vậy cậu chỉ có thể ở bên ngoài cửa sổ nhìn từ xa, còn lén lút mở cửa sổ nhờ một bạn học chuyển giấy cho Trình Phi Trì ngồi ở đằng sau.

Hết chờ lại đợi, đến tận giờ nghỉ trước giờ tự học buổi tối, cậu vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn trả lời nào, lại chạy sang lớp bên một lần nữa nhưng vẫn không tóm được người, không biết đã đi đâu ăn cơm rồi.

Diệp Khâm không tin, tiết đầu tiên tự học buổi tối nhân lúc Liêu Dật Phương đến văn phòng biếu quà các thầy cô, liền nhờ cậu ta đưa quyển vở bài tập mà giáo viên đã chữa qua của cậu cho Trình Phi Trì, còn viết một hàng chữ nhỏ bằng bút chì vào ô chấm điểm—— “tan học tôi đi tìm anh nhé, thầy Trình.” Kết quả khi tiếng chuông vừa mới vang lên, quyển vở kia đã được trả về cùng với một tờ giấy, trên đó đều là những bút tích lít nha lít nhít về các bước giải sai bài tập của Trình Phi Trì

Vì không muốn đối mặt với cậu, mỗi đề Trình Phi Trì còn ghi ra thêm những cách giải khác nhau, căn cứ vào nguyên nhân làm sai mà ghi lời chú thích bên cạnh, ngoài vấn đề chức trách ra không nhắc đến một chữ nào khác nữa, làm một gia sư như anh đúng là vô cùng cẩn thận có trách nhiệm.

Sau khi tan học, Diệp Khâm cố nén lại lửa giận chờ Trình Phi Trì ở nơi để xe đạp, định gặp mặt anh thì sẽ hỏi thẳng xem thế là có ý gì, nhưng ai mà ngờ được lại một lần nữa là công dã tràng, Trình Phi Trì hôm nay không đạp xe đến mà đã đi thẳng về từ cổng chính.

Diệp Khâm không tin là mình xui xẻo, lần trước gặp mặt vẫn còn tốt đẹp cả, cậu nhận được hoa hồng, Trình Phi Trì cũng nhận được một lọ sao, vậy thì sao mới có mấy ngày đã lại trở mặt như là không quen biết vậy?

Nếu như vì chuyện trong khách sạn không cẩn thận nhắc đến cha anh, khiến Trình Phi Trì tức giận thì cái sự giận này cũng hơi lâu rồi đấy?

Mặt dày mày dạn không phải năng khiếu của Diệp Khâm, cậu có thể chủ động đến nước này cũng sắp chạm đến cực hạn rồi.

Cậu cắn răng nhẫn nhịn trong suốt mấy ngày với tâm thế của một thiếu gia phải ngẩng cao đầu, thì đến tuần thứ hai của học kỳ mới, trường học vẫn theo lệ cũ giống như trước đây mời một doanh nhân có tiếng và một học sinh gương mẫu lên diễn thuyết trước toàn trường. Lớp Khoa học tự nhiên (1) và (2) được xếp ngồi cùng với nhau, cho đến lúc này khoảng cách giữa hai người còn không đến năm mét.

Diệp Khâm nghĩ thầm lần này xem anh chạy đâu cho thoát, ai biết được vừa mới vào hội trường chỉ cần không có tập trung một chút xíu thôi, đã không thấy bóng dáng Trình Phi Trì xếp trước mấy hàng nữa, bạn học lớp anh nói vì có việc nên đã về sớm rồi.

Vì đang ở nơi đông người, Diệp Khâm mới nhẫn nhịn không đập điện thoại, nhưng ngón tay cậu lại siết chặt đến mức trắng nhợt.

Chuyện đã đến nước này, mà còn không nhận thấy Trình Phi Trì đang cố ý muốn tránh né cậu thì đúng là quá ngốc rồi.

Thời tiết đầu xuân, vạn vật giống như được trút bỏ được hết đi nét tiêu điều của mùa đông, sân tập không có đám học sinh đuổi nhau ồn ào so với phòng thi còn yên tĩnh hơn.

Trình Phi Trì đi ra khỏi hội trường, đi qua đường chạy cùng thảm cỏ trở lại phòng học tùy tiện mở ra một quyển sách đang đặt trên bàn.

Anh sớm rời khỏi chỗ kia là vì để chuẩn bị cho vòng loại kỳ thi Vật lý đầu tháng Ba, nhưng lý do chân chính thì chỉ có mình anh biết, đó là bởi vì một người nào đó chuẩn bị diễn thuyết trên sân khấu.

Trình Phi Trì không muốn gặp lại người kia, nhưng lại không khống chế được muốn đoán xem nguyên nhân khiến người kia xuất hiện ở đây.

Nếu như nhớ không nhầm, sự nghiệp của người kia nằm ở trung tâm thành phố S, không thường ở lại thủ đô. Trong Tết, Trình Hân đã nói người kia cũng trở về rồi, nhưng hiện tại lại xuất hiện trong hội trường của Lục Trung chắc hẳn là được mời đến để diễn thuyết.

Về phần ông ta sau khi nói chuyện xong rồi đi đâu thì không biết được, nỗi bất an trong lòng Trình Phi Trì càng lúc càng kịch liệt, anh không có cách nào thuyết phục bản thân mình không liên kết sự xuất hiện của người đàn ông kia với nhà mình.

Sau khi ra khỏi hội trường, Trình Phi Trì cũng xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, lý do là không yên tâm cho sức khỏe mẹ mình.

Giáo viên chủ nhiệm họ Thẩm, lúc phê duyệt đơn xin nghỉ cũng có hơi do dự mà nói: “Nếu quả thật trong nhà khó khăn quá thì nói với tôi, vay tiền học cho các em học sinh nghèo vượt khó có hộ khẩu trong thành phố tuy là có hơi khó xin, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể được.”

Trình Phi Trì biết giáo viên chủ nhiệm là đang lo lắng chuyện anh làm thêm ở ngoài lại bị báo cáo, bèn giải thích: “Thầy yên tâm, lần này là em về nhà thật.”

Khi đến cửa tiểu khu Ngọc Lâm, Trình Phi Trì nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen từ cánh cửa hẹp miễn cưỡng lách qua lao đi, thân xe không cẩn thận còn đụng vào rào chắn.

Tài xế lúc này liền thuận lý thành chương đến lý luận với bác bảo vệ trong phòng trực ban, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế sau bởi vì bị vướng nên không thể xuống xe, đành phải mở cửa sổ thò đầu ra bao che cho tài xế của mình, hỏi bác bảo vệ kia có biết xe của ông ta bao nhiêu tiền có thể mua được bao nhiêu cái rào chắn nát này hay không.

Bác bảo vệ đã làm ở đây mười năm, người ăn vạ kiếm chuyện như thế nào mà chưa từng thấy qua, lúc này liền ăn miếng trả miếng nói: “Các anh biết rõ rào chắn của chúng tôi cũ rồi thì đừng nên cố tình lái vào mới phải chứ, bên trên còn có camera giám sát đó, chiếc xe bảo bối này của anh làm sao mà bị như vậy cứ xem camera là rõ ràng cả thôi, nếu không chúng ta báo cảnh sát để họ đến xử lý đi thì thế nào?”

Người đàn ông ngồi ở ghế sau đang khua tay múa chân, khí thế nhất thời lại bớt đi mấy phần, gã tài xế ỷ thế hiếp người cũng không nói ra được lời nào. Trình Phi Trì thấy bác bảo vệ chắc không phải chịu thiệt thòi gì đâu, liền quên đi khúc dạo ngắn này rồi đạp xe đi qua lối dành cho người bi động tiến vào bên trong.

Trình Hân ngạc nhiên khi thấy anh đột ngột trở về: “Không phải con nói hôm nay có buổi tọa đàm à, sao lại về sớm như vậy?”

Trình Phi Trì liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên bàn ăn có hai cốc trà uống dở, còn đang bốc khói, bèn hỏi thẳng: “Ai đến vậy mẹ?”

Trình Hân cũng không trốn tránh, đáp: “Một người bạn.”

Trình Phi Trì không hỏi ra được “đó là người bạn nào”, vì cái nhà này vẫn do Trình Hân làm chủ, mà anh cũng không có lập trường để can thiệp vào cuộc sống riêng của mẹ mình.

Bà gần đây lại bắt đầu phải uống thuốc, tinh thần mệt mỏi nên lúc này nhìn qua cũng hơi yếu ớt. Trình Phi Trì bèn dìu mẹ mình trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy có một bức ảnh được kẹp trong một quyển sách đặt trên mặt bàn trong phòng ngủ chính.

Trong hình là ba người đang mặc áo tốt nghiệp, bối cảnh là tấm bảng Đại học Sư Phạm của thủ đô, hiển nhiên là được chụp vào lễ Tốt nghiệp. Cô gái để tóc dài đứng ở giữa là Trình Hân, bên cạnh là hai anh bạn học, ba người đều cười lên nhìn vào ống kính bất kể là ai cũng sẽ thấy quan hệ của bọn họ chắc hẳn rất tốt.

Trình Phi Trì nhớ mang máng khi còn nhỏ anh cũng đã từng nhìn thấy bức ảnh này, dường như những năm nay cũng không thấy Trình Hân lấy ra xem lại nữa.

Lúc đó toàn bộ lực chủ ý của anh đều dừng lại trên người một chàng trai cao hơn một chút đứng bên trái, thân thể của Trình Hân có phần nghiêng về người này đến gần người này hơn, nhưng lúc nãy rảnh rỗi Trình Phi Trì mới để ý đến người đứng bên phải, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen mắt.

Còn không đợi đến khi anh nghĩ ra là ai, tiếng chuông lớn của điện thoại trong túi quần lại đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Trình Phi Trì lôi điện thoại ra, là điện thoại của Diệp Khâm gọi tới, anh do dự hồi lâu đến cuối cùng vẫn là không nghe máy.

Đi rửa cốc xong Diệp Khâm lại gửi tin nhắn đến, lúc này tính khí của cậu đã không còn biết nhẫn và nhịn là gì nữa, còn dùng giọng điệu như hạ tối hậu thư nói: 【Anh mà vẫn không để ý đến tôi nữa, thì tôi cũng không quan tâm đến anh nữa đâu!】

Trình Phi Trì đặt điện thoại xuống, đứng yên tại chỗ nhìn vào lọ sao được bày ở đầu giường.

Anh thừa nhận mấy ngày nay là đang cố ý tránh cậu.

Lúc trước không tránh không né thậm chí là còn đáp lại, là vì anh đã vạch cho cậu một đường trong phạm vi bạn bè, đã định nghĩa cho mối quan hệ của hai người cũng có đầy đủ tự tin sẽ không đi lệch. Nhưng sau chuyện hôm lễ Tình nhân kia, anh nhận ra mình đã mất đi sự thản nhiên, quyền khống chế với mối quan hệ này.

Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, nếu hình dung cuộc đời anh luôn sống trong khuôn phép cũ cũng không có gì là quá đáng, vì vậy đối với những cảm xúc tự nhiên nhạy cảm đi lệch khỏi quỹ đạo như thế này, bản năng tránh đi những điều có hại đã khiến anh nhận ra nguy hiểm đang áp sát, tự động dựng lên một tấm lưới vô hình cô lập ngăn cách mình với hiểm nguy, ngăn cản những tiếp xúc gần gũi cùng những manh nha phát triển.

Anh so với ai cũng đều rõ ràng hơn an nhàn hưởng thụ là sẽ phát sinh tham lam giường ấm, càng là những thứ ngon ngọt dụ người lại càng không để mặc bản thân mình sa vào.

Hiện thực tranh đoạt giành giật từng giây từng phút, cũng không thể ngăn cản anh chần chừ tiến bước.

Từ sau khi lên lớp mười một đã bắt đầu đếm ngược cho kỳ thi Đại học, giai đoạn này đám học sinh vẫn còn đang mê man trong những khái niệm đối với con đường đi trong tương lai của bản thân, trong những tình huống như vậy phần lớn đều có cha mẹ giúp đỡ ra quyết định.

Lớp Khoa học tự nhiên (1) là lớp xuất sắc của Lục Trung, có một vài bạn học đã tranh xuất tuyển thẳng vào các trường Đại học danh tiếng từ sớm, còn nếu gia cảnh không tồi thì đều cũng lên công tác chuẩn bị cho việc đi du học, các tài liệu quảng cáo của các khóa học thi bằng IELTS, TOEFL, SAT luôn không ngừng được truyền trong lớp.

Trình Phi Trì cũng từng đọc qua mấy lần, nhưng cũng không để ở trong lòng, vì anh sắp tham gia kỳ thi Vật lý cấp ba toàn quốc. Cuộc thi này là quyết định đột xuất, anh đã từng nghỉ học một năm còn chuyển trường giữa chừng, tư cách được cử đi thi cũng không dễ gì mà lấy được, nhưng anh đã lên mạng tìm hiểu, có rất nhiều các khoa đang hot ở các trường Đại học đều đánh giá rất cao với những thí sinh nhận được các giải thưởng như vậy, đây cũng là một lợi thế cần phải nắm bắt cho nên đi thi cũng không phải có gì không tốt.

Vì cuộc thi sắp tới, anh đã nghỉ việc ở quán ăn buổi tối còn bỏ ra tiền đi làm thêm ở nửa năm để đăng ký lớp học. Cuộc thi Toán là vào nửa cuối năm, ở giữa vừa vặn cho anh thời gian để chuẩn bị cho cả hai cuộc thi.

Hôm nay học xong tiết tự học buổi tối thì về nhà, Trình Hân ở trong phòng đang chuẩn bị tài liệu cho buổi phụ đạo ngày mai, bỗng nhiên bà lại gõ cửa phòng Trình Phi Trì, đưa cho anh một tấm thẻ ra vào tạm thời của trường cấp ba quốc tế.

“Chín giờ sáng mai, tập hợp ở cổng Lục Trung.”

Trình Phi Trì nói mai mình còn có tiết, Trình Hân liếc mắt một cái liền nhìn thấy sách đề thi trên bàn, nói: “Bỏ một tiết cũng không sao, buổi giao lưu bên đó quan trọng hơn.”

Trình Hân không chỉ là mẹ của anh, mà càng là một giáo viên có kinh nghiệm, lời của bà nói đương nhiên anh sẽ nghe theo.

Nhưng hôm sau đến trường, Trình Phi Trì mới biết đó là một buổi chiêu sinh cho các trường Đại học ở nước ngoài do trường cấp ba quốc tế tổ chức, tất cả thành tích của các học sinh ở đây cùng với những biểu hiện thường ngày đều được tập hợp lại.

Trình Phi Trì lúc này liền gọi điện về nhà hỏi Trình Hân đây là chuyện gì, nhưng bà chỉ nói để anh đi xem thế nào, những cái khác đợi sau khi trở về rồi mới nói.

Anh mang theo một bụng đầy nghi vấn mà leo lên xe buýt, trên đó dường như đều đã ngồi chật cả rồi. Sau khi cùng chào hỏi với lớp trưởng lớp Khoa học tự nhiên (2) là Liêu Dật Phương, Trình Phi Trì ngước mắt lên liền trông thấy Diệp Khâm đang ngồi ở hàng ghế sau bên cạnh cửa sổ.

Lúc anh còn chưa lên xe, Diệp Khâm đã nhìn thấy rồi.

Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, cái tên này trong nhà không phải là nghèo đến trống trơn sao, thế mà lại có thể đi du học được?

Nhưng nghĩ lại, nói không chừng là thấy hoạt động này của trường học không mất tiền, không xin đi thì cũng phí, cho nên cái anh chàng nhà nghèo còn chưa ra khỏi nổi thủ đô này mới tham gia để có thêm kiến thức.

Diệp Khâm ở trong lòng dùng thái độ bề trên nói Trình Phi Trì một lượt xong, lại dời đi tầm mắt khỏi người anh, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lỗ tai vẫn đang dựng lên nghe anh nói chuyện với Liêu Dật Phương.

“Bạn học Trình sao cũng đến đây, lúc trước chưa từng nghe thấy cậu nhắc đến chuyện này đó.”

“Ừ, quyết định đột xuất.”

“Cậu định đến trường nào phỏng vấn? Nói không chừng chúng ta có thể đi chung này.”

“Còn chưa nghĩ ra.”

“Ý, đừng đi về phía sau nữa, chỗ bên cạnh bạn học Diệp còn trống kìa!”

Diệp Khâm giật mình một cái, quay đầu lại nhìn Trình Phi Trì mà anh lúc này cũng đang nhìn cậu, ngay sau đó lại dời đi tầm mắt, vừa đi về phía sau vừa nói với bạn học Liêu: “Thôi, phía sau có bạn lớp tôi.”

Đúng chín giờ, giáo viên lên xe điểm danh, sau khi cửa đóng lại chiếc xe liền lăn bánh lên đường.

Chu Phong cùng lớp trưởng ngồi ở hàng trước giống như là đang đi du Xuân, còn mang theo đồ ăn vặt phân phát cho mọi người, lúc đến chỗ Diệp Khâm còn khuyên nhủ: “Đi ra ngoài chơi là phải vui vẻ lên, mau nhìn cảnh “xuân” tốt đẹp” ngoài kia kìa, trong túi có bánh ngọt khoai chiên với sữa đó, cuộc sống tốt đến nhường nào chứ tội gì lại phải nghĩ đến chuyện không vui… ấy ấy ấy tôi có chỗ nào nói không đúng à, cậu trước tiên đừng có khóc nữa mà.”

So với trước đây, sự yếu đuối của Diệp Khâm quả có chút khác thường. Tối hôm qua bọn họ đến Haidilao tìm người, trông thấy cậu một mình chiếm nguyên một bàn, đối diện còn bày rất nhiều đồ chơi hình Doraemon, vừa đổ dầu ớt vào nồi lẩu vừa lau nước mắt.

Tuy rằng Diệp Khâm vẫn luôn chắc chắc là bởi vì cay nên mình mới thế, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nhưng Chu Phong vẫn cảm thấy có hơi quái lạ.

Sau đó Lưu Dường Phàm còn đùa: “Dáng dấp kia của A Khâm, ai không biết còn tưởng cậu ta thất tình đó.”

Giờ phút này Chu Phong lại dùng khóe mắt liếc nhìn Trình Phi Trì đang ngồi ở dãy ghế cuối cùng, giống như là bản thân đã có chút hiểu rõ.

“Ai khóc?” Diệp Khâm ném tờ giấy ăn mà Chu Phong đưa qua xuống đất, trừng đôi mắt đỏ hoe lên mà táng cậu ta một cái, “Đi ăn đồ của cậu đi, đừng có để ý đến tôi!”