Trình Phi Trì không nói lời nào, Diệp Khâm cho là anh không chịu giúp, trề môi ra nhượng bộ nói:

“Vậy thì hai trăm chữ, hai trăm chữ là được chứ gì?”

Cậu vừa nói, vừa dựng thẳng hai ngón tay thon dài, cẩn thận dè dặt giơ số “2” lên.

Trình Phi Trì nhìn một lúc, hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Diệp Khâm cho là có hy vọng, nhếch mép lên cười, nói: “Thái độ học tập không nghiêm túc, chép sai bài tập để đối phó với giáo viên… Nhưng mà anh đừng có viết như thế đấy nhé, trọng tâm là phải viết thành kiểu như “em biết sai rồi, sau này sẽ học hành tử tế.”

“Chép sai bài tập?”

“Đúng vậy, chính là bài hôm qua đó.” Diệp Khâm dửng dưng nói, “Tôi chép sai hết các câu hỏi lựa chọn, có lẽ là do ánh sáng ở đây mờ quá nên… thôi không có gì đâu, mai tôi mang cái đèn bàn đến là được.”

Dáng vẻ kia, căn bản là không ý thức được mình bị đùa bỡn.

Trình Phi Trì không biết Diệp Khâm là giả bộ hay là ngốc thật. Nếu như là thật, vậy thì gia đình nhất định đã bảo vệ Diệp Khâm rất tốt rồi.

Trải qua cố gắng hợp tác nhiều mặt, cuối cùng coi như Diệp Khâm cũng hoàn thành bài kiểm tra ba nghìn chữ trước mười hai giờ đêm.

Trình Phi Trì đạp xe ở phía trước, thỉnh thoảnh lại quay đầu nhìn. Diệp Khâm theo anh cả buổi tối, mỗi ngày đều đến rạng sáng mới được đi ngủ, lúc này cậu đã buồn ngủ đến mức hồn vía đều lên mây cả, đội mũ trùm qua đầu vừa đạp xe vừa gật bên nọ lại gật bên kia, xe đạp hết lệch sang trái lại lệch sang phải, may mà nửa đêm không có người nào nếu không có đến tám phần sẽ xảy ra sự cố.

Lúc đến giao lộ chờ đèn đỏ, một chân Trình Phi Trì chống xuống đất đứng bên cạnh Diệp Khâm: “Cậu về nhà đi, đừng đi theo tôi nữa.”

Diệp Khâm chậm rãi dùng tay trái xoa tay phải, vì buồn ngủ quá mà phản ứng trì trệ: “… Gì?”

Trình Phi Trì cởi găng tay của mình ra, đưa cho cậu: “Cái này cho cậu đeo đó, về đi.”

Đôi găng tay này vẫn còn nhiệt độ của Trình Phi Trì, thực ấm áp. Diệp Khâm nhận lấy có chút không nỡ buông tay, có trời mới biết cậu cả tối nay vừa mới viết một bài kiểm tra dài dằng dặc, tay cũng sắp lạnh đến cứng đơ rồi.

Cậu cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi găng tay một lúc lâu, mà vẫn không đeo vào, Trình Phi Trì cho là bệnh kiều khí (*) của cậu lại tái phát, nói: “Tốt xấu gì thì cũng chắn được gió.”

(*)= yếu ớt, không thể chịu khổ, quen được hưởng thụ

Diệp Khâm ngẩng đầu lên, thần sắc mơ màng nhìn anh: “Đeo cái này vào rồi thì phải về sao? Nhưng… tôi còn phải tiễn anh mà.”

Vì buồn ngủ nên Diệp Khâm nói năng cũng không rõ ràng, cùng cậu nói lý lẽ hiển nhiên vô dụng. Trình Phi Trì không thể làm gì hơn đành tùy ý Diệp Khâm.

Cậu đeo găng tay vào, lúc đạp xe cũng có sức hơn, chống đỡ sức gió vừa đạp vừa hô “một hai ba một hai ba” tiếp sức cho chính mình. Lúc đưa Trình Phi Trì đến cửa tiểu khu, cậu dùng bàn tay đeo đôi găng của anh ra sức vẫy vẫy, cất giọng gào lên “Ngày mai gặp lại nhé!”.

Ngày mai là thứ bảy, bên quán kia được nghỉ luân phiên, Trình Phi Trì muốn nói với Diệp Khâm bảo cậu đừng đến, nhưng lại cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi, không tìm thấy người, Diệp Khâm tự nhiên sẽ bỏ về thôi, dù sao cũng nên cho cậu ấy biết rõ thái độ của mình.

Sáng sớm hôm sau, Trình Phi Trì đang đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của cha cô bé mà anh làm gia sư, nói trong nhà đột nhiên có việc nên phải ra ngoài một chuyến bảo anh hôm nay không phải đến nữa.

Trình Phi Trì hỏi ông ấy ngày mai thì có thời gian không, anh dựa theo lực học của cô bé để sắp xếp nội dung phụ đạo mỗi tuần, nếu thiếu một buổi chỉ sợ ảnh hưởng đến tiến độ. Ở đầu dây điện thoại bên kia có tiếng người đàn ông hàm hồ từ chối, lại mơ hồ nghe thấy tiếng cô bé kia ồn ào “con không đi con muốn gặp thầy Trình” những lời kiểu như thế, lại còn có cả tiếng khuyên lơn liên miên của cha mẹ cô bé.

Trong lòng Trình Phi Trì liền nghĩ công việc này không làm được nữa rồi, anh dừng xe lại đứng ở ven đường, soạn một tin nhắn có thông tin về tài khoản ngân hàng của mình gửi qua cho người đàn ông kia, lịch sự mời ông ấy thanh toán tiền gia sư tháng trước.

Gửi tin nhắn xong, Trình Phi Trì ngước mắt lên nhìn dòng người qua lại trên đường, bỗng nhiên trong lòng anh sinh ra một loại mờ mịt không biết nên đi đường nào.

Từ khi hiểu chuyện, cuộc đời của anh liền giống như một cái động cơ quay vòng, vận tốc quay càng lúc càng nhanh, ngày đêm không ngừng nghỉ, ngẫu nhiên bị kẹt một chút lại khiến anh không biết làm thế nào để tiêu phí thời gian rảnh rỗi.

Trình Phi Trì quyết định trước tiên cứ đến thư viện mượn hai quyển tuyển tập đề thi Olympic đã, trên đường trở về thì tiện đi chợ mua thức ăn. Tìm được việc để làm rồi, trong lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhàng, lúc xong hết việc đi lên tầng Trình Phi Trì còn đang cân nhắc cá này nên kho hay hấp hoặc là nấu canh cũng được, trẻ con đều thích uống.

Trình Hân dạy môn Ngữ văn tiểu học, am hiểu dạy dỗ các em bé, trước đây khi sức khỏe của bà còn tốt, trong nhà thường ầm ĩ không khác gì nhà trẻ. Có lúc còn có đứa nhỏ ở lại ăn cơm, vì vậy phàm là thứ bảy Trình Phi Trì ở nhà đều sẽ chú ý đến việc nấu nướng.

Vừa hơn mười giờ, đứa nhỏ kia đã đến. Trình Phi Trì về đến nhà đầu tiên là gõ cửa phòng báo với Trình Hân là bữa trưa nay anh sẽ chuẩn bị, sau đó thì mang thức ăn vào bếp.

Trình Hân ngồi bên ban công kể chuyện cho bạn nhỏ kia nghe, âm thanh dịu dàng xuyên qua ván cửa truyền đến, hình như bà đang kể câu chuyện của cô bé quàng khăn đỏ và sói xám.

Những câu chuyện mà mỗi đứa trẻ đều nghe quen tai đến mức có thể đọc thuộc lòng, thì Trình Phi Trì khi còn nhỏ đều phải lén lút đọc. Trình Hân rất ít khi kể chuyện cho anh nghe, có thể bình thản kể một câu chuyện không có gì lạ bằng tình cảm dạt dào khiến người ngoài say mê, nhưng cố tình lại không làm thế với chính con trai mình, bà chỉ nói với anh những thứ đó đều là giả, người lớn bịa ra để dỗ trẻ con mà thôi, con chỉ cần học thật giỏi là được rồi đừng làm mẹ mất mặt.

Trình Hân bên ngoài không màng danh lợi, nhưng chưa bao giờ ân cần dạy bảo con trai, chỉ có thân là người trong cuộc Trình Phi Trì mới biết, sự ràng buộc và khống chế của bà ấy đối với anh đều thể hiện trong vô hình, một ánh mắt lạnh lùng, một câu nói nặng nhẹ cũng đủ khiến Trình Phi Trì cảm nhận được áp lực, từ đó chủ động học được tự hạn chế mình, hiểu được cần phải mạnh mẽ hơn.

Anh biết cha mẹ người khác không phải ai cũng đều như thế này, nhưng anh tình nguyện tin tưởng rằng mẹ yêu mình theo một cách đặc biệt.

Chí ít, mẹ đối xử với những đứa trẻ khác không giống với anh. Bác sĩ nói tâm tình tốt cũng sẽ khiến bệnh tình hồi phục, vì vậy Trình Phi Trì bằng lòng thông qua cố gắng của mình đổi lấy một nụ cười mỉm của mẹ.

Gọt xong hai quả táo, Trình Phi Trì mở tủ trên ra lấy bát thủy tinh xuống, trong nhà anh không thường dùng loại này, anh còn dùng nước rửa sạch hai lần, lúc quay lại thì phát hiện trên tấm thớt đã thiếu mất một quả.

Người trộm táo cũng cực kỳ cả gan, còn dám dựa vào tủ lạnh gặm, cắn một miếng xuống phần thịt quả phát ra âm thanh rộp rộp.

Từ lúc Trình Phi Trì vào cửa, Diệp Khâm đã trốn đằng sau cửa bếp nhìn trộm, cái tên này không biết đang nghĩ gì mà rất nhập tâm, một lúc lâu cũng không phát hiện ra sự tồn tại của mình.

“Sao cậu lại ở đây?” Trình Phi Trì sửng sốt hồi lâu mới hỏi.

Diệp Khâm còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng kinh sợ thế này của anh bao giờ, cảm thấy vô cùng mới mẻ, cậu chỉ lên trần nhà: “Tôi cũng chẳng biết nữa, tự nhiên chớp mắt một cái liền rơi từ trên trời xuống đây.”

Trình Phi Trì thế mà lại thật sự ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng mà Diệp Khâm chỉ, sau khi hiểu ra vấn đề liền để lộ ra một tia bối rối không phù hợp với hình tượng hàng ngày, anh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nói: “Đứa nhỏ trong phòng là gì của cậu?”

Lời nói dối lập tức bị vạch trần, Diệp Khâm cảm thấy không thú vị nữa, cắn một miếng táo nhoàm nhoàm nói: “Em gái tôi.”

Nhưng thật ra là em gái của Chu Phong, lúc trước vô tình nghe nói con bé học gia sư của một cô giáo có tuổi trong tiểu khu Ngọc Lâm, cậu tùy tiện hỏi biết được cô giáo kia chính là Trình Hân liền cảm thấy có hy vọng không cần làm gì mà đã có được thứ mình cần.

Vì thế Diệp Khâm cưỡng ép nhận em gái tám tuổi nhà họ Chu là em kết nghĩa, còn chủ động nhận việc đưa đón con bé đi học gia sư. Ai mà biết được vừa đưa con bé vào cửa thì Trình Phi Trì lại không ở nhà, hỏi bóng hỏi gió mới biết hóa ra đến nhà người khác làm gia sư.

Đúng là người một nhà nghèo kiết xác. Diệp Khâm nghĩ như thế, sau đó cậu bị hệ thống sưởi khiến cho buồn ngủ bèn dựa vào sô pha ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì Trình Phi Trì đã trở về.

“Con bé là em gái cậu?” Trình Phi Trì nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Chẳng thế thì sao nữa?” Diệp Khâm điên cuồng tẩy não chính mình, nói ra những lời khiến bản thân cũng sắp tin sái cổ: “Em gái ruột đấy, anh không nhìn thấy hai anh em tôi giống nhau như đúc sao?”

Buổi trưa bốn người cùng ngồi ăn cơm trên một chiếc bàn, Trình Phi Trì nhìn qua nhìn lại ba lần cũng không thấy hai anh em kia có nét nào giống nhau. Cô bé con kia lại có phần giống với cậu bạn Chu Phong trong đám bè lũ của Diệp Khâm, hay diễu võ giương oai trước mặt anh trong tiết Thể dục hơn.

Trình Hân cười ôn hòa, nói: “Cơm nước đều là Tiểu Trình nấu, có thể không hợp khẩu vị của hai anh em cháu được.”

“Không đâu không đâu, ăn ngon lắm ạ.” Diệp Khâm lần đầu đến nhà, rất muốn giữ thể diện cho Trình Phi Trì, chẳng hề ngại ngùng gì cả còn múc một bát canh đầy cho Chu Giáng: “Em mau ăn đi, ăn hết anh lại múc cho.”

Chu Giáng bị “anh trai ruột” ép uống liền ba bát canh, buổi chiều cứ phải chạy vào nhà vệ sinh suốt. Diệp Khâm ngược lại thoải mái tự tại, thừa dịp Trình Phi Trì rửa bát, đi một vòng thăm quan căn nhà không lớn lắm này, chốc lát sau đã chạy về bám vào cửa bếp, hỏi: “Tôi có thể vào phòng anh được không?”

Trình Phi Trì cho là cậu muốn chép bài, lúc trở về phòng thì lại nhìn thấy Diệp Khâm đang giang rộng chân tay nằm trên giường mình, cậu đội mũ áo lên hở ra một mảng bụng, theo tiếng hít thở phập phồng lên xuống.

Khi Trình Phi Trì mới đi đến bên bàn học ngồi xuống, Diệp Khâm liền tỉnh dậy, ở trên giường lăn qua lộn lại mới ấp a ấp úng nói: “Thật ngại quá… có thể cho tôi mượn giường của anh một chút được không?”

Trình Phi Trì thầm nói trong lòng tôi không đồng ý thì cậu cũng dùng rồi đấy thôi? Nhưng nghĩ đến bộ dáng buồn ngủ không mở nổi mắt đáng thương của Diệp Khâm đêm qua, còn có bàn tay run cầm cập phất phơ trong gió rét nói với anh câu “ngày mai gặp lại nhé” kia nữa, đều khiến Trình Phi Trì rốt cuộc cũng đành nuốt câu nói kia trở lại trong bụng.

Khi lại tỉnh dậy một lần nữa, tinh thần của Diệp Khâm đã được lên dây cót, cậu quan sát căn phòng có không gian không lớn này, câu được câu chăng theo sát Trình Phi Trì nói chuyện: “Sao phòng của anh lại nhỏ như vậy… Có máy chơi game không? Bóng rổ nữa? Lego thì sao? Xe ô tô điều khiển từ xa chắc là có chứ… Chỉ có đống giấy khen kia thôi sao? Không phải chứ, anh chẳng thú vị chút nào…”

Diệp Khâm đi đến trước tủ kính, đưa tay ra chạm vào những chiếc cúp không dính một hạt bụi nào, xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn khiến cho đầu ngón tay của cậu lập tức cuộn tròn lại, càng ngày càng xác định đây không phải là thế giới mình có thể hiểu được, Diệp Khâm quay đầu qua hỏi Trình Phi Trì đang sắp xếp sách vở trên bàn học bên cạnh: “Nhận được nhiều giải thưởng như vậy mà anh không có bức ảnh nào lúc nhận thưởng sao?”

Trình Phi Trì ngẩn ra một lúc, mới lắc đầu nói: “Không có.”

“Không chụp được sao?” Diệp Khâm bật thốt ra.

Trình Phi Trì không muốn trả lời câu hỏi này, đáp một tiếng qua loa rồi dời tầm mắt đi tiếp tục công việc của mình.

Diệp Khâm không khỏi cau mày. Hôm nay cậu chủ đích đến đây là muốn xem người đàn bà Diệp Cẩm Tưởng giấu diếm nhiều năm có gì ghê gớm, ai ngờ đâu người đàn bà ấy lời nói cử chỉ cùng với dáng vẻ bên ngoài đều bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí là hiền lành đến có hơi yếu đuối. Cậu không có ham muốn ỷ mạnh hiếp yếu, nếu không phải sự việc này khiến mẹ La Thu Lăng của cậu phải khóc thì Diệp Khâm căn bản không có cách nào sinh ra cảm giác chán ghét với người đàn bà này.

Theo lý mà nói nếu đã bám được vào Diệp Cẩm Tường, cuộc sống sinh hoạt của hai mẹ con nhà này đâu thể túng quẫn như vậy, nhưng sự thực bày ra trước mắt, mỗi một đồ vật trong căn nhà này đều có thể nói rõ tình trạng quẫn bách của gia đình. Vừa nãy khi Trình Phi Trì mở tủ quần áo ra, Diệp Khâm tinh mắt nhìn thấy trong đó toàn là quần áo cũ màu đen xám, cộng thêm đồng phục cũng không quá năm sáu bộ, so với tủ quần áo của cậu nào là quần bò, jacket, áo bóng chày, áo gió, còn có gần đây mới sắm thêm các loại áo khoác lông vũ thật sự không bằng nổi một phần mười.

Lão già Diệp Cẩm Tường kia lại keo kiệt như vậy sao? Hay là nói hai mẹ con này giả thanh cao, không chịu nhận sự giúp đỡ của ông ta?

Diệp Khâm càng nghĩ càng phiền lòng, đặt mông ngồi lại xuống giường, lôi điện thoại mới đổi từ trong túi ra: “Đứng yên đừng nhúc nhích, để tôi chụp cho anh một tấm.”

Trình Phi Trì không theo kịp tốc độ thay đổi tư duy của Diệp Khâm, anh ngẩng đầu lên vừa muốn cản lại thì chỉ còn kịp nghe thấy “tách tách” một tiếng, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên mười tám tuổi sáng rõ dưới ánh mặt trời ban trưa được ghi lại bằng hình ảnh trên màn hình.

Đông chí năm đó, thủ đô có trận tuyết đầu tiên rơi xuống.

Buổi tối quán ăn kia cực kỳ bận rộn, bất luận là thanh niên phong trần vừa mới mệt mỏi vì tan tầm, hay là người trung niên khó nhọc mới đi kiếm ăn về, đều chọn gọi một phần sủi cảo nóng hổi, ba đến năm người bạn tụ tập cùng một chỗ lấy lý do chúc mừng ngày lễ truyền thống mà ầm ĩ cạn chén.

Sau bếp tất cả mọi người đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, Diệp Khâm có dùng tiền cũng không mua được thời gian của anh chàng phục vụ như mọi khi, một mình cậu ngồi ở bên ngoài chán quá liền chạy đến cửa phòng bếp dáo dác nhìn.

“Có việc gì làm được để đuổi cái không khí lạnh này đi không cho tôi làm với?” Cậu rướn cổ lên hỏi.

Trình Phi Trì cũng không rảnh để quản đến Diệp Khâm, anh nghĩ tiểu thiếu gia này không chịu nổi khổ, cứ để cậu tự mình nếm trải vị đắng sẽ biết khó mà lui.

Nhưng điều anh không nghĩ đến là, anh đi bưng bê đồ ăn mất bao nhiêu thời gian thì Diệp Khâm cũng rửa bát từng đấy thời gian. Từng cái bát từng cái đĩa to nhỏ rửa sạch sẽ xếp đống chỉnh tề bên cạnh, càng gần đến khi sắp dọn quán, Diệp Khâm càng nghiêm túc, rửa bát đến chảy cả mồ hôi trên trán cũng chỉ dùng cánh tay quệt qua một chút, bọt xà phòng dính ở trên mặt mà cũng không hay.

“Tôi xong ngay đây, chờ tôi một chút.” Diệp Khâm tranh thủ nói với Trình Phi Trì nhưng động tác trên tay không ngừng lại một khắc nào.

Cuối ngày ông chủ còn trả cho chân rửa bát tạm thời của cậu hai trăm tệ, Diệp Khâm cười sướng khóe miệng kéo đến tận mang tai, hoàn toàn quên mất chính mình đã lãng phí bao nhiêu tiền ở nơi này, cậu dùng bàn tay vì ngâm trong nước lâu mà trở nên trắng nhợt đếm đi đếm lại hai tờ tiền màu đỏ kia, sờ lấy sờ để, dào dạt đắc ý mà nói muốn mua hai đôi găng tay mới còn phải bằng lông dê.

Vừa ra đến bên ngoài cậu liền ủ rũ, mùa đông trời lạnh đến hơi thở ra cũng có thể đóng băng, tuyết rơi cả một ngày mà vẫn còn chưa hết cứ lả tả lả tả từ trên bầu trời như động đen không đáy rơi xuống. Một cái hắt xì lớn cũng khiến não Diệp Khâm nhói đau, lúc tay chân co ro dắt xe ra, Trình Phi Trì đang đạp lên tuyết đi tới trước mặt cậu.

“Lại quên mang găng tay?”

Diệp Khâm rụt cổ lại, không muốn để anh nhìn thấy mình chột dạ, “ừ” một tiếng nho nhỏ.

Trình Phi Trì rút găng tay từ trong túi áo khoác ra, lúc Diệp Khâm hân hoan vươn tay ra để anh đi vào cho mình thì người trước mặt cao hơn cậu nửa cái đầu lại nâng tay lên dùng lớp lót bằng lông bên trong của chiếc găng lau đi những vết dầu mỡ dính trên mặt cậu.

Diệp Khâm theo bản năng khép đôi mắt lại, thời điểm mở ra lần nữa, Trình Phi Trì đã chậm rãi đi đến dưới mái hiên trước mặt cậu, dùng tay không phủi đi lớp tuyết đọng, dắt xe một cách khó khăn ra đường.

Diệp Khâm chậm chạp đeo găng tay vào, cậu luôn cảm thấy bầu không khí hôm nay yên tĩnh đến lạ lỳ, thích hợp để nói gì đó, cũng thích hợp để đòi hỏi chút gì đó.

“Này,” Diệp Khâm đi phía sau Trình Phi Trì, kêu lên, “Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

Trình Phi Trì không quay đầu lại: “Đông chí.”

“Còn nữa.”

“Không biết.”

Diệp Khâm nhận ra Trình Phi Trì đang kháng cự quay đầu, thói không chịu thua của cậu lại nổi lên, cố tình muốn tên này nhất định phải quay đầu lại.

“Là ngày thứ bốn mươi lăm tôi theo đuổi anh.” Diệp Khâm cất giọng nói, “Cũng là sinh nhật của tôi.”

Trình Phi Trì sững người, bước chân của anh dừng lại.

Không biết lý do vì sao, mà trái tim của Diệp Khâm lại đập hơi nhanh. Cậu nuốt xuống ngụm nước miếng, gió phương Bắc che đi những run rẩy trong thanh âm của Diệp Khâm: “Anh không có gì để nói với tôi à?”

Diệp Khâm không ý thức được mỗi lần kéo dài ngữ điệu, thanh âm của cậu có biết bao nhiêu mềm mại. Thật giống như đang làm nũng, lại giống như hết thảy ánh nắng mặt trời ấm áp thư thích đều tập trung trên người Diệp Khâm, khiến cho cái lạnh thấu xương ở xung quanh cũng không còn khó chịu đựng đến vậy nữa.

Trình Phi Trì xoay người lại, chân đạp trong tuyết phát ra những âm thanh khô khốc.

Diệp Khâm đứng dưới ánh đèn đường, một chút ánh sáng tỏa xuống khiến đôi mắt cậu trong veo sáng rõ, bên trong đó ẩn chứa một điều có tên là “mong đợi”.

Trình Phi Trì nhìn cậu, chậm rãi thở ra một hơi lại giống như là thỏa hiệp, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”