Triều cục không có vì sự kiện này chịu ảnh hưởng, ngày mai tảo triều, Tiêu Yến luận công ban thưởng, Bạch Lạc Tích tất nhiên là gấp bội được quan tâm, vừa nhậm chức thì lấy được đại công như vậy.

Cho dù mọi người đã đoán được sẽ thăng quan mấy cấp, mà khi Tiêu Yến tuyên bố đem cấm quân giao do Bạch Lạc Tích chưởng quản, vẫn là tất cả xôn xao, chỉ là Vương thái phó lần này cũng không có ngăn cản, mà là đem cấm quân chắp tay nhường cho.

Ninh vương và Hạ vương cũng được phong thưởng, đem binh quyền tái ngoại giao cho Hạ vương, binh quyền trú quân xung quanh kinh thành giao cho Ninh Vương, nhìn như binh quyền phân phối công bằng, kì thực giấu diếm huyền cơ.

Sau khi đơn giản phong thưởng, Tiêu Yến lộ ra vẻ mỏi mệt, mấy ngày liền bôn ba, mưu tính căng thẳng, cô cơ hồ không có nhắm mắt.

"Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi một chút trước đi." Sau khi bãi triều, Vinh Thiển bưng canh sâm đến gần.

"Ừm, cũng tốt." Bưng lên canh sâm, nhíu mày lại, vẫn là một hơi cạn sạch, đang muốn đứng dậy liền nghe đến ngoài cửa mấy cung nhân trầm thấp nói nhỏ.

"Chuyện gì?" Vinh Thiển nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Yến, quay về cung nhân ngoài cửa lên tiếng dò hỏi.

"Hoàng thượng.. Ngoài cung có người tự xưng có thể trị bệnh nặng của Điện hạ." Một cung nhân cẩn thận từng li từng tí một mở miệng.

"Mời vào đây." Nghe có người chủ động tới cửa, Tiêu Yến tất nhiên là không thể bỏ qua.

Qua một lát, nữ tử một bộ áo bào màu tím nhạt đi vào đại điện, trên người tỏa ra khí tức tuyệt nhiên bất đồng với Tiêu Yến, tuy không giống vương giả khiến người ta kính nể, nhưng cũng khiến người ta không dám khinh nhờn.

"Tham kiến hoàng thượng." Nữ tử nhẹ nhàng cúi đầu, ngữ khí cung kính, nhưng cũng không có sợ hãi.

"Mau mau mời dậy, không biết xưng hô như thế nào?" Tiêu Yến hiếm thấy khách khí.

"Thảo dân Trúc Minh." Nữ tử nói rõ sự thật.

"Ngài là.. Thần y nổi tiếng trong chốn giang hồ?" Tiêu Yến kinh ngạc đứng dậy, thần y trong lời đồn Trúc Minh chưa bao giờ dễ dàng xem bệnh cho người, cần phải lấy ra đồ vật quý giá trao đổi, bây giờ vị thần y này chính mình đến cửa.. Tiêu Yến nghĩ không thông.

"Chính là thảo dân." Trúc Minh không e dè.

"Không biết thần y muốn trẫm lấy cái gì trao đổi?" Sau khi kinh ngạc, Tiêu Yến chậm rãi ngồi xuống, khẽ cau mày, ánh mắt đảo qua người dưới bậc.