"Chúng thần vô năng."
Nghe được Bạch Lạc Tích quát mắng, thái y ngã quỵ ở mặt đất.
"Quỳ cái gì quỳ, nhanh đi nghĩ cách!"
Nhìn này đám lão đầu cổ hủ, Bạch Lạc Tích rất là bất đắc dĩ.
"Tiểu An, để người ta cố gắng càng nhanh càng tốt đi đón sư phụ lại đây, liền nói hết sức khẩn cấp."
Lúc này nàng chỉ có thể nghĩ đến Minh Trúc, dựa theo lời giải thích của thái y, Tiêu Yến hết thuốc chữa, trừ phi Hoa Đà tái thế.
"Vâng, nô tỳ vậy thì đi."
Tiểu An chạy ra ngoài điện.
"Lạc Tích, đừng bận việc, thân thể của trẫm tự mình biết, chống đỡ không được bao lâu."
Tiêu Yến mỉm cười với nhìn về phía Bạch Lạc Tích, nữ nhi này này cô mắc nợ nhiều nhất, nhưng một mực là Bạch Lạc Tích ở trong lúc nguy cấp đem hết toàn lực bảo vệ, ở khi cô hấp hối tìm khắp danh y.
"Mẫu Hoàng, ngài sẽ không có chuyện gì, sư phụ rất nhanh sẽ đến, nàng là thần y, chút độc này không thành vấn đề."
Bạch Lạc Tích lời nói này nói đến có chút không có sức, Minh Trúc tuy là thần y cũng không phải thần tiên, các vị thái y nghiên cứu mấy ngày cũng không tìm được thuốc giải, nàng không dám hứa chắc Minh Trúc có thể giải được.
"Ngươi đến đây, cùng Mẫu Hoàng trò chuyện."
Tiêu Yến vẫy tay về phía Bạch Lạc Tích.
"Ân, Mẫu Hoàng."
"Ngươi có thể giúp trẫm một chuyện không?"
"Đương nhiên, ngài nói."
"Trẫm nếu như có cái chuyện bất trắc gì, ngươi phải giúp trẫm gánh lấy trọng trách này, giang sơn xã tắc thì giao cho ngươi, không nên để cho trẫm thất vọng."
Tiêu Yến hơi giơ tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt của Bạch Lạc Tích, ánh mắt tràn đầy trìu mến, cô nợ đứa nhỏ này quá nhiều, ông trời cũng không cho cô cơ hội bù đắp, hiện tại duy nhất cô có thể cho chỉ có vị trí chí tôn này, chỉ là.. Cũng là khổ cực dị thường.
"Mẫu Hoàng! Nhi thần chưa từng nghĩ tới, ngài chắc chắn bình yên vô sự."
Bạch Lạc Tích kinh ngạc với giao phó của Tiêu Yến, mở miệng từ chối.
"Đừng từ chối, trẫm đã nghĩ xong thánh chỉ, phân biệt giao cho Trang Ôn và Thừa Tướng."
"Mẫu Hoàng, ngài.."
Bạch Lạc Tích cắn cắn môi dưới, trong mắt mang theo nước mắt lại quật cường không chịu lướt xuống, trước đó bị đày đi, nàng sợ hãi mất đi Tiêu Yến, nhưng cũng chỉ là sợ Tiêu Yến không yêu chính mình, nhưng bây giờ nàng thật sự sợ, sợ mất đi Tiêu Yến, sợ Tiêu Yến từ trong thế giới của nàng biến mất, giờ khắc này Bạch Lạc Tích tình nguyện Tiêu Yến dậy sức đánh chính mình một trận, cũng không nguyện thấy được người ở bên trên giường mỉm cười.
"Không tốt rồi! Không tốt rồi.."
Thị vệ ở ngoài cửa hô lớn, âm thanh đột nhiên biến mất, hẳn là bị Vinh Thiển đánh gãy.
"Làm sao vậy?"
Nhìn Vinh Thiển đẩy cửa mà vào, Tiêu Yến mở miệng dò hỏi.
"Hoàng thượng.."
Vinh Thiển vẻ mặt nghiêm nghị, há miệng, muốn nói lại thôi.
"Nói đi."
"Hạ vương, nàng.. Chết rồi."
Vinh Thiển nhìn vẻ mặt Tiêu Yến, chậm rãi mở miệng.