Tiểu An cõng lấy Bạch Lạc Tích xuyên qua cánh rừng, một thôn trang nhỏ thình lình xuất hiện ở trước mắt, dựa vào núi, ở cạnh sông, tự cấp tự túc, sinh hoạt đương nhiên an ổn thoải mái.
"Cốc cốc cốc."
Tiểu An đi tới trước một nhà tranh, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, đi quá chậm, đã vào đêm, nàng không dám quá lớn tiếng, để tránh khỏi làm phiền chủ nhân của gian nhà.
"Ai đó?"
Chờ đợi chốc lát, một thanh âm mang theo già nua truyền đến.
"Chúng ta là.. Thủ quân đóng quân một bên, đi chấp hành nhiệm vụ, gặp phải mai phục."
Tiểu An hơi dừng lại, mở miệng trả lời, ngoại trừ che giấu thân phận thực sự, nàng không có nói láo, lần này ra ngoài xác thực là nhận được mệnh lệnh cấp trên, để hai người đưa một phong mật thư cho Thái Thú, ai biết trên đường gặp phải hơn mười người hắc y nhân, nói là phụng mệnh hoàng thượng, bí mật thẩm vấn.
"Cót két"
Theo cửa gỗ mở ra, ánh nến hơi yếu chiếu vào trên mặt Tiểu An, một lão phu nhân đứng ở bên trong cửa nhìn hai người.
"Quấy rối ngài rồi, chúng ta.."
Tiểu An sợ bộ dáng của mình hù dọa đối phương, vội vàng mở miệng.
"Vào trước đi."
Không đợi Tiểu An nói xong, cụ già đã đem hai người mời đến trong phòng.
"Tuổi tác nhỏ như vậy, các ngươi là quân đội đóng quân?"
Cụ bà thắp sáng chân nến trong phòng, quan sát tỉ mỉ, hai đứa trẻ này rõ ràng tuổi quá nhỏ.
"Ta không lừa gạt ngài."
Tiểu An chỉ vào quân phục trên người, có chút nóng nảy, nàng sợ cụ bà đem hai người ném ra ngoài.
"Ừm, đứa nhỏ này bị thương không nhẹ, nhưng chỗ này của ta không có dược liệu."
Cụ bà không có tiếp tục truy hỏi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lạc Tích đã ngất.
"Cầu xin ngài nghĩa cách một chút, cứu điện.. Nàng."
Tiểu An biết Bạch Lạc Tích nếu như không thể trị liệu thích đáng, cho dù bây giờ còn sống sót, qua mấy ngày cũng..
"Đã vào đêm rồi, ngày mai ta đi mời thần y đến xem chút đi, ngươi yên tâm, thần y y thuật cao minh, quanh năm ẩn cư ở sau núi này, người trong thôn có bệnh, nàng đều có thể chửa hết."
Cụ bà nhìn hai đứa bé, lòng thương hại tự nhiên mà sinh ra.