Bạch Lạc Tích lấy ra chuôi kiếm gỗ chính mình bỏ ra rất nhiều tâm tư điêu khắc, cẩn thận thưởng thức.

"Quả nhiên thật sự khó coi cực kỳ."

Nhìn chăm chú một lát, ra kết luận, nàng không nghĩ tới Tiêu Yến sẽ luôn cất giữ, cũng không nghĩ tới Tiêu Yến sẽ ở nhiều năm sau, sinh thần của nàng, đem cam kết này thực hiện.

Đúng, hôm nay là sinh thần của Bạch Lạc Tích, có lẽ không ai nhớ tới, từ sau khi rời kinh, ngay cả bản thân nàng cũng đã quên ngày này, hôm nay nếu như không phải Tiêu Yến, nàng chắc cũng sẽ không nhớ tới.

Bởi vì Bạch Hiên làm phản, sinh thần của Bạch Lạc Tích đã biến thành cấm kỵ trong cung, Tiêu Yến không đề cập tới, không ai sẽ đi lo liệu.

"Mang rượu tới"

Bạch Lạc Tích lắc đầu một cái, cao giọng thét lên với phía ngoài.

"Vương Gia, ngài không thể.."

Thị vệ theo tiếng mà vào, nhìn dáng vẻ cuộn mình của Bạch Lạc Tích, nỗ lực khuyên bảo.

"Đi đi."

Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng có loại uy nghiêm khiến người ta không thể cự tuyệt.

"Vâng."

Trong lều chính.

Tiêu Yến nghe thái y hồi bẩm, khẽ cau mày, suy tư chốc lát, đứng dậy đi đến doanh trướng của Bạch Lạc Tích.

"Ra ngoài."

Ngăn lại thị vệ nỗ lực thông báo, Tiêu Yến giơ tay vén rèm lên, vừa vào hai bước liền nghe được mệnh lệnh lạnh như băng của Bạch Lạc Tích.

"..."

Tiêu Yến ngừng lại bước chân, không có đốt nến, trong lều đen kịt một màu, chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng người của đứa nhỏ, dựa ở bên trên giường, một tay cầm bầu rượu, một cái chân đạp ở bên giường.

"Ra ngoài."

Bạch Lạc Tích giơ lên bầu rượu, trong lúc vung tay nhấc chân hiển lộ hết hào khí giang hồ, thấy người tới không có lui ra, lau lau mỹ tưởu chảy ra của khoé miệng, mở miệng lần nữa.

"Vết thương trên cánh tay.. Xử lý rồi chưa?"

Tiêu Yến thử thăm dò mở miệng, Bạch Lạc Tích trong đêm tối có vẻ cô đơn và bất lực như vậy, trong cô đơn mang theo một tia thê lương, trong dũng cảm mang theo một tia bất đắc dĩ.

"Mẫu Hoàng?"

Bạch Lạc Tích để bầu rượu xuống, muốn đứng lên hành lễ.

"Đừng bái, chính là tới thăm vết thường của ngươi một chút như thế nào, hôm nay.. Ngươi chịu ủy khuất rồi."

Có lẽ là bóng đêm như vậy làm cho Tiêu Yến cũng có chút sầu não, hiếm thấy thừa nhận chính mình không thỏa đáng.

"..."

Đau đầu của Bạch Lạc Tích còn đang tàn phá, mặc dù ở dưới ảnh hưởng của chất rượu có chút mê muội, nhưng đau đớn vẫn chưa giảm bớt, giờ khắc này nàng càng không biết nên trả lời thế nào.

"Hôm nay là sinh thần của ngươi, không có chuẩn bị cái gì, chỉ có thể làm tròn lời hứa năm đó.. Trẫm cùng ngươi uống một chén, thế nào?"

Tiêu Yến nhìn bầu rượu bày trên bàn, thuận thế cầm lấy, đi tới bên cạnh Bạch Lạc Tích ngồi xuống.

"Sinh thần sao? Ta không xứng"

Bạch Lạc Tích giơ lên bầu rượu, chất lỏng cay độc kích thích cuống họng.

".. Trẫm ở đây cùng ngươi trãi qua sinh thần, ai dám nói không xứng."

Tiêu Yến cũng giơ bầu rượu lên, đã lâu không có uống rượu như vậy, chỉ là vào giờ phút này, trong lòng một mảnh chua xót, sinh thần của Ninh Vương và Hạ vương tự nhiên là đại sự trong cung, đều sẽ chuẩn bị sớm một tháng, Vương tộc thân thiết cũng sẽ vào cung chúc mừng, căn bản không cần chính mình hỏi đến, biết phải ngày đó tham dự thì được.

Không nghĩ tới, sinh thần đầu tiên Bạch Lạc Tích hồi kinh, vậy mà không người hỏi đến, nếu như không phải là mình vừa rồi nhớ tới, chỉ sợ cũng phải bỏ lỡ.