Trong đại điện yên tĩnh cực kỳ, chổi lông gà không hề sai lệch hạ xuống, mặc dù không có uy lực lớn như roi ngắn, nhưng đánh liên tục như vậy cũng làm cho Bạch Lạc Tích khó có thể chịu đựng.
"Ạch.."
Kêu rên lên tiếng, Bạch Lạc Tích bắt đầu giãy dụa.
"Bản lĩnh xông Vương phủ đi đâu rồi? Mấy cái như thế thì không chịu nổi?"
Tiêu Yến hơi dừng lại, cho Bạch Lạc Tích cơ hội thở lấy hơi.
"..."
Lại là yên lặng một hồi, Bạch Lạc Tích không biết nên nói cái gì.
"Làm đại sự phải có kiên trì, chuyện chậm thì tròn."
Tiêu Yến bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ, chổi lông gà tiếp tục hạ xuống, nhưng không giống với vừa rồi, cô mở miệng giảng giải, mang theo ý đồ giáo dục rõ ràng.
"Bây giờ chứng cứ không đủ để đem Vương gia nhổ tận gốc."
"Bốp bốp bốp bốp bốp."
Nói xong một câu nói, liên tục năm cái rơi vào mông đứa nhỏ.
"Ách.."
Bạch Lạc Tích nhẫn nhịn đau đớn, lý giải lời của Tiêu Yến, những thứ này nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là chuyện của Tiểu An dấy lên lửa giận báo thù của nàng.
"Câm miệng! Biết mình gây họa bao lớn? Lại gọi người đem ngươi ném vào phòng tối."
Tiêu Yến bất mãn kêu đau của Bạch Lạc Tích, mở miệng uy hiếp
Không cần, nhi thần không.. "
" Bốp bốp bốp bốp bốp. "
Lại là năm cái không chút nào gián đoạn đánh vào một chỗ, Bạch Lạc Tích gắt gao cắn môi dưới, không dám lên tiếng nữa.
" Vốn là có thể thừa dịp Vương gia thả lỏng cảnh giác, chậm rãi tước quyền, ngươi ồn ào như thế, Vương gia tất nhiên bắt đầu đề phòng. "
Tiêu Yến đã kế hoạch xong tất cả, hiện tại đều bị Bạch Lạc Tích làm xáo trộn, càng nói càng tức, ra tay đương nhiên cũng nặng chút.
" Bốp bốp bốp bốp bốp. "
" Ô.. "
" Khôi phục thân phận, Vương gia đương nhiên không dám dễ dàng động ngươi, chứng cứ trong tay Bạch Lương, hiện tại lấy ra còn quá sớm. Đợi thêm mấy năm, Vương thái phó già rồi, Vương gia như rắn mất đầu, khi đó mới có thể một đòn chiến thắng, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, chút điểm kiên trì này đều không có? "
Tiêu Yến tiếp tục dạy dỗ, Bạch Lạc Tích lại là cả kinh trong lòng, những thứ này nàng không nghĩ tới.
" Bốp bốp bốp bốp bốp. "
" Ạch.. Mẫu Hoàng, nhi thần biết sai rồi. "
Bạch Lạc Tích bây giờ là tâm phục khẩu phục, trận đánh này không đánh uổng, để nàng lần nữa lãnh hội mưu lược của Tiêu Yến.
" Trẫm xem người chính là đòi đánh. "
Ném xuống chổi lông gà trong tay, Tiêu Yến vốn không muốn vì chuyện này trách nặng, sợ Bạch Lạc Tích thương tâm, nhưng cách làm của đứa nhỏ thực sự chọc giận cô.
" Vâng, Mẫu Hoàng, nhi thần.. Ô ô ô. "
Bạch Lạc Tích từ trên bàn té xuống đất, quỳ ở bên chân Tiêu Yến, nước mắt nước mũi chảy một mặt, dáng vẻ rất đáng thương.
" Dáng vẻ không tiền đồ. "
Tiêu Yến không khỏi buồn cười, lúc trước đánh nặng như vậy cũng không thấy Bạch Lạc Tích khóc thành như vậy, hôm nay hiển nhiên là đang làm nũng lăn lộn.
" Mẫu Hoàng, nhi thần thật sự biết sai rồi, không nên kích động mạo hiểm, chỉ là Tiểu An.. "
Bạch Lạc Tích đem đầu nhỏ nỗ lực cọ đến làn váy Tiêu Yến, tận lực đem nước mắt nước mũi đều lưu lại ở phía trên
" Thuốc giải trẫm đã mệnh Thái Y Viện nghiên cứu chế tạo, yên tâm đi. "
Tiêu Yến ghét bỏ kéo về làn váy, hơi tránh xa Bạch Lạc Tích.
" Mẫu Hoàng.. "
Đứa nhỏ thấy Tiêu Yến thoát đi ma trảo của chính mình, ủy khuất ngẩng đầu nhìn.
" Đứng lên đi, bao lớn rồi, vẫn giống như đứa trẻ."
Tiêu Yến kéo dậy Bạch Lạc Tích quỳ trên đất, cầm lấy khăn trên bàn, nghiêm túc giúp đứa nhỏ lau sạch..