Màn đêm buông xuống, ngẩng đầu nhìn phía trăng lưỡi liềm treo cao chân trời, gió tây gào thét, mang theo vài phần lạnh lẽo và ngột ngạt, để cả một sa mạc đầy rẫy hơi thở không có sinh khí, tiện tay nắm lên cát vàng bên cạnh, nhìn theo nó không ngừng từ bên trong khe hở chảy ra, không khỏi nắm chặt thêm.
"Thủ Bị, ngài làm sao ở chỗ này, mau trở về thôi, Tướng quân triệu ngài." Một thanh âm cắt đứt tâm tư.
"Được, vậy thì trở về."
Dứt lời, đứng dậy phủi cát đất một cái, quay người đi đến phía doanh trướng.
"Mạt tướng tham kiến tướng quân." Bạch Lạc Tích đi vào trướng chính.
"Điện hạ không cần đa lễ." Lưu tướng quân nâng dậy Bạch Lạc Tích.
"Không biết tướng quân tìm ta có chuyện gì?"
Lưu tướng quân không nói gì, mà là cầm lấy mật thư trên bàn đưa tới, Bạch Lạc Tích nhìn một lát, đem thư âm thầm cất vào trong ngực.
Sáu năm lẻ mười tháng, thời gian trôi qua thật nhanh, từ khi đi tới nơi này thì cũng không từng thấy người kia nữa, bây giờ một phong mật thư..
"Nếu như không có chuyện gì khác, mạt tướng xin được cáo lui trước." Bạch Lạc Tích gật đầu.
"Điện hạ trở về nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai thánh chỉ chắc thì đến rồi."
"Được.. Cảm tạ ngài nhiều năm chăm sóc như vậy." Bạch Lạc Tích nhìn lão tướng quân tóc mai có chút hoa râm trước mắt, nói ra một câu nói giấu ở đáy lòng.
"Trên đường cẩn thận." Lưu tướng quân mỉm cười đáp lại.
Nhìn bóng lưng của đứa bé kia, Lưu tướng quân không khỏi cảm khái, tháng ngày trôi qua thật nhanh, lúc trước khi Bạch Lạc Tích bị đưa tới mới mười tuổi, đứa trẻ nho nhỏ như là chịu phải kinh hãi gì, liên tiếp mấy ngày đều đang đờ ra, mãi đến tận Ninh Vương điện hạ xuất hiện, cũng không ai biết Ninh Vương nói với nàng cái gì, sau khi Ninh Vương đi nàng khôi phục bình thường, thế nhưng không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày máy móc dùng bữa, nghỉ ngơi, những người khác trong quân doanh đều cho rằng nàng là người câm.
Lưu tướng quân không hiểu, hoàng thượng tại sao phải đem một đứa bé ném cho chính mình, tuy trên thánh chỉ nói phải đối xử bình đẳng, nhưng đây dù sao cũng là con của vua, hắn không dám thất lễ, luôn cung cấp món ăn ngon, thì ở đứa trẻ kia khôi phục bình thường không mấy ngày, hắn đột nhiên lại nhận được một phong thánh chỉ không tưởng tượng nổi, nói đứa nhỏ này là mang tội trên người, niệm tình tuổi nhỏ miễn tội chết, đi đày đến biên cương sung quân. Ngày ấy nhận được thánh chỉ, Lưu tướng quân ngồi ở trên ghế nhìn đứa nhỏ, qua rất lâu, đứa nhỏ vẫn cứ yên lặng ngồi ở chỗ đó, cả người tỏa ra lạnh nhạt tránh xa người ngàn dặm, hắn cho tới bây giờ đều nhớ ánh mắt ngay lúc đó của đứa nhỏ, không có hoảng sợ, không có sợ hãi càng không có linh động, có chỉ là dửng dưng và đề phòng.
Hết chương 1
Chương 2: Đón lấy.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau liền nhận được thánh chỉ, truyền chỉ quan viên lải lải nhải nhải văn tự đọc nửa ngày, nội dung giống như mật thư thu được của hôm qua, không nằm ngoài là muốn Bạch Lạc Tích hồi kinh.
"Mời ngài tiếp chỉ." Cuối cùng đọc xong, tâm tư của Bạch Lạc Tích đã bay ra ngoài.
"Thần lĩnh chỉ tạ ân." Người ở bên cạnh Bạch Lạc Tích nhắc nhở tiếp nhận thánh chỉ.
"Mời ngài tức khắc khởi hành." Quan viên truyền chỉ ngữ khí cung kính.
"Mời ngài cho ta chút thời gian, sửa sang một chút.." Bạch Lạc Tích vẫn chưa nói hết đã bị cắt đứt.
"Hoàng thượng cố ý dặn, lập tức khởi hành." người kia đúng mực nói.
".. Được." Nếu như không có mật thư của tối hôm qua, cũng thật là trở tay không kịp.
Bạch Lạc Tích quay người gật đầu với Lưu tướng quân.
"Lạc tích cáo từ, ngài.. Chú ý thân thể" Trong lòng Bạch Lạc Tích hiểu rõ, nếu như không có vị lão tướng quân này, chính mình không sống được tới giờ, nhưng nàng không có gì có thể báo đáp.
"Yên tâm đi, trở lại rồi tất cả cẩn thận." Lưu tướng quân dặn dò.
"Xin mời." Quan viên truyền chỉ làm tư thế mời.
Bạch Lạc Tích ngồi ở trong xe ngựa, rất mộc mạc nhưng rất thoải mái, tốc độ đi của xe ngựa rất nhanh, xóc nảy đến nàng có chút choáng váng đầu, yên lặng nhắm hai mắt lại, giảm bớt không thoải mái.
Hoàng cung.
"Mẫu Hoàng, Tích Nhi đã ở trên đường rồi, hai ngày nữa thì đến." Tiêu Lạc Vân bưng tách trà đứng bên cạnh bàn hầu hạ.
"Ừm." Tiêu Yến tiếp tục lật xem quyển sách trên tay, vẫn chưa ngẩng đầu.
"Hai ngày sau.." Tiêu Lạc Vân muốn hỏi chính là Tiêu Yến có ra khỏi thành đón hay không.
"Ngày ấy trẫm phải đi ngoại ô kinh thành dâng hương, ngươi sắp xếp đi." Tiêu Yến thuận miệng nói ra quyết định.
"Mẫu Hoàng, Tích Nhi nàng nhiều năm chưa hồi kinh, nhất định là nhớ nhung ngài." Tiêu Lạc Vân biết, nếu như ngày ấy hoàng thượng không xuất hiện, chẳng khác nào tuyên cáo với chúng thần thái độ của cô, chuyện này để con đường sau này của Bạch Lạc Tích càng thêm gian nan.
"Hừ, đón nó hồi kinh đã là vạn bất đắc dĩ, nói cho nó biết đừng hy vọng xa vời cái khác."
Tiêu Yến nói xong bỏ xuống thư tịch trong tay, đứng dậy rời khỏi, lưu lại Tiêu Lạc Vân đứng ngây ra ở bên, người sau hơi thở dài.
"Điện hạ, đưa cho lão nô đi." Vinh Thiển tiếp nhận tách trà trong tay của Tiêu Lạc vân.
"Nếu như có cơ hội, mời ngài khuyên nhủ Mẫu Hoàng." Tiêu Lạc Vân nhẹ giọng nhờ vả.
"Điện hạ, có cơ hội lão nô chắc chắn thử xem, chỉ là ngài hiểu rõ tính khí của hoàng thượng" Vinh Thiển có chút khó xử.
"Được, ngài làm việc đi, ta trở về trước" Tiêu Lạc Vân chậm rãi đi ra cửa điện, trong lòng yên lặng suy tư cảnh tượng của hai ngày sau.
Hết chương 1