Ngày hôm sau, Thịnh Khải Luân đang ngồi làm việc ở Hoàng Thịnh Quốc Tế thì nhận được cuộc gọi đến từ Trương Cẩn Trung:“ Tối nay lúc 7 giờ nhớ tới nhà hàng Phượng Hoàng nha…Hạ Mạt quay về thành phố X rồi, cô ấy nói muốn mời chúng ta ăn cơm”.

Giọng của Thịnh Khải Luân lạnh lẽo vang lên: “ Tôi không rảnh, hôm nay là cuối tuần tôi phải đưa Hạ Lam về Thịnh gia trang ăn cơm họp mặt gia đình”.

Trương Cẩn Trung nhíu mày: “ Ngay cả Hạ Mạt cậu cũng không để ý đến sao? Cô ấy vì cậu nên mới quay về đây mà cậu nở đối xử với cô ấy lạnh nhạt như vậy hay sao?? Khải Luân rốt cuộc Diệp Hạ Lam kia đã cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì vậy hả??”.

Thịnh Khải Luân có chút không vui: “ Nè Trương Cẩn Trung, lần sau mong cậu tôn trọng vợ của tôi một chút đi…nếu không còn chuyện gì khác nữa tôi cúp máy đây”.

Hạ Mạt đến gặp mặt Trương Cẩn Trung và Hàn Dĩ Phong ăn tối, ba người gặp nhau ở phòng bao trong một nhà hàng 5 sao sang trọng nổi tiếng nhất ở thành phố X.

Hạ Mạt tươi cười chào hỏi hai người anh khóa trên của mình: “ Lâu quá không gặp, em nghe nói anh Dĩ Phong đã kết hôn rồi phải không?! anh Cẩn Trung thì đã trở thành đại luật sư danh tiếng nhất ở thành phố X rồi…thời gian đúng là làm mọi thứ thay đổi, mọi người cũng thay đổi nhiều quá”.

Hàn Dĩ Phong nhếch môi mỉm cười bỡn cợt: “ Em biết thông tin chậm quá đó, anh kết hôn rồi cũng ly hôn mất rồi…mấy cuộc hôn nhân chính trị vốn không thể duy trì lâu được trước giờ luôn là như vậy mà hahaha”.

Hạ Mạt nhíu mày tỏ vẻ trách móc “ Cái anh này hôn nhân mà anh cứ xem như trò đùa là sao hả???”.

Hàn Dĩ Phong nhún vai “ Anh trước giờ không có ý định kết hôn tại gia đình ép buộc thôi, anh nhất định sẽ dành cả đời để ăn chơi vậy mới đáng sống chứ hahaha”.

Hạ Mạt lắc đầu thở dài “ Em bó tay anh luôn rồi đó” sau đó cô quay sang Trương Cẩn Trung rồi hỏi “ Còn anh tính khi nào mời em uốn rượu mừng đây hả??”.

Trương Cẩn Trung uống một ngụm rượu vang đỏ rồi mỉm cười nói: “ Chưa nói trước được bởi vì anh vẫn còn đang trong giai đoạn tìm kiếm hihi…”.

Hạ Mạt bưng ly rượu lên: “ Chúng ta uống mừng một ly ngày gặp mặt nhau chứ?!”.

Hàn Dĩ Phong và Trương Cẩn Trung không từ chối cùng nâng ly lên rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Trương Cẩn Trung có chút đăm chiêu; “ Hạ Mạt à, em nói mọi người thay đổi nhưng thật ra…em cũng thay đổi đó”.

Hàn Dĩ Phong cũng tán thành câu nói của Trương Cẩn Trung: “ Phải đó, em giờ đã là đại minh tinh nổi tiếng khắp cả nước rồi gì…trong chúng ta em là người thành công nhất rồi còn gì”.

Hạ Mạt mỉm cười e lệ: “ Anh toàn nói quá thôi, người thành công nhất phải là Khải Luân mới đúng chứ, anh ấy bây giờ làm CEO của Hoàng Thịnh Quốc Tế tập đoàn lớn nhất thành phố X chẳng những vậy còn ký kết được hợp đồng đưa sản phẩm vào thị trường ở Hàn Quốc nữa, em có là gì so với anh ấy đâu”.

Hàn Dĩ Phong gật gật đầu: “ Về chuyện này thì không thể phủ nhận quả thật trong một năm qua Khải Luân có những bước tiến rất dài trên thương trường trong nước và cả quốc tế…cậu ấy của bây giờ khác hẳn ngày xưa”.

Hạ Mạt xem đồng hồ trên tay rồi tỏ vẻ trông ngóng nhìn ra phía cửa, cô cau mày hỏi: “ Sao giờ này Khải Luân còn chưa tới nữa?? Anh ấy là người rất đúng giờ cơ mà”.

Hàn Dĩ Phong và Trương Cẩn Trung đưa mắt nhìn nhau không biết phải trả lời thế nào, cả hai đều không muốn Hạ Mạt tổn thương đau khổ khi biết Thịnh Khải Luân đã kết hôn nên cứ ậm ừ không nói gì.

Hạ Mạt quay sang nhìn Hàn Dĩ Phong và Trương Cẩn Trung rồi lên tiếng: “ Hai anh thử gọi điện cho Khải Luân xem anh ấy đã tới chưa, em thấy đói lắm rồi đó”.

Trương Cẩn Trung biết Thịnh Khải Luân sẽ không tới nên đành nói dối với Hạ Mạt: “ Khải Luân nói hôm nay bận đi gặp đối tác rồi hay là chúng ta cứ ăn cơm trước hôm khác lại hẹn với cậu ấy có được không?”.

Hạ Mạt tỏ vẻ thất vọng nhưng cô cũng nhanh chóng mỉm cười: “ Không sao đâu, vì anh ấy em có thể từ bỏ tất cả nói chi… chỉ là chờ đợi vài ngày”.

Hàn Dĩ Phong an ủi Hạ Mạt: “ Lần sau nhất định anh sẽ lôi cậu ấy đi cùng mà em đừng buồn nha”.

“ Không sao đâu anh ấy bận công việc mà… hihi chúng ta ăn cơm thôi”.

Cả tối Hạ Mạt ăn cơm và trò chuyện với Trường Cẩn Trung cùng Hàn Dĩ Phong rất thân thiết vui vẻ cứ như cái thời mà tất cả còn đi học.

Nhiều kỷ niệm vui buồn đều được nhắc lại.

Lúc chia tay cả ba cùng hẹn sẽ gặp lại nhau trong thời gian sắp tới và lần tới chắc chắn phải có mặt của Thịnh Khải Luân thì bạn bè mới hội tụ đầy đủ.

Hạ Mạt lên xe rời đi, ánh mắt của cô đượm buồn kèm theo thất vọng, cô thầm nghĩ” Hôm nay anh ấy không xuất hiện chẳng lẽ mình đã không còn vị trí nào trong tim anh ấy hay sao?! Nhưng không sao mình nhất định sẽ giành lại Khải Luân bằng mọi giá”.

Trên đường về Trương Cẩn Trung khẽ cười rồi lại rũ mắt buồn tủi, anh cũng từng yêu chỉ là tình yêu của anh không thể bày tỏ tới người mà anh yêu thương được.

Trương Cẩn Trung đem lòng yêu Hạ Mạt nhưng lúc đó anh biết Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt có tình cảm với nhau, trên phương diện là bạn bè của Thịnh Khải Luân hay một người yêu đơn phương Hạ Mạt anh đều không thể nói ra được tình cảm của mình.

Nhiều năm như vậy rồi Trương Cẩn Trung vẫn giữ tình yêu đó trong lòng nhưng anh chỉ có thể đứng một bên nhìn bạn thân và người mình yêu hạnh phúc.

Giờ đây Thịnh Khải Luân đã kết hôn, Hạ Mạt lại quay về, trong lòng của Trương Cẩn Trung là hai luồng suy nghĩ trái chiều nhau.

Anh vừa muốn mong Thịnh Khải Luân sẽ suy nghĩ lại chấp nhận Hạ Mạt thêm lần nữa nhưng cũng vừa ích kỉ mong rằng Hạ Mạt sau khi biết Thịnh Khải Luân đã kết hôn sẽ chết tâm với cậu ấy để bản thân anh có được một cơ hội quan tâm chăm sóc cho cô