Xe chạy vào Tiệp Tương Trang, Diệp Hạ Lam xuống xe rồi vẫy tay tạm biệt Thịnh Khải Tề và Tiêu Hoài Du rồi đi vào nhà.

Thịnh Nhất Phi liền từ trong nhà đi ra lao tới chỗ Diệp Hạ Lam ôm lấy cánh tay cô “ Chị Hạ Lam, cuối cùng chị cũng đi học về rồi em chờ chị nãy giờ rồi đó”.

Diệp Hạ Lam nhìn Thịnh Nhất Phi rồi mỉm cười hỏi “ Em chờ chị làm gì bộ có chuyện gì cần chị giúp hả??”.

Thịnh Nhất Phi liền gật đầu “ Đúng rồi đó hihi em ở nhà buồn quá nên mới qua đây tìm chị nói chuyện đó… với lại chị có biết nấu ăn không dạy cho em với, suốt ngày mẹ cứ bảo em ăn hại không làm cái gì ra hồn hết á”.

Diệp Hạ Lam mỉm cười rồi kéo Thịnh Nhất Phi vừa đi vào trong nhà vừa hỏi “ Thế bây giờ em muốn làm gì? Và chị có thể giúp gì được cho em đây?”.

Đôi mắt của Thịnh Nhất Phi sáng rỡ lên “ Chỉ cần ở bên chị dâu xinh đẹp là tâm hồn đầy tổn thương của em đã cảm thấy được an ủi nhiều lắm rồi hihi”.

Diệp Hạ Lam thấy tức cười vì cái vẻ trẻ con của Thịnh Nhất Phi liền nói “ Nè nếu em mà là con trai thì chắc con gái trên thế giới này đã đổ rần rần vì em hết rồi đó”.

Thịnh Nhất Phi nháy mắt với Diệp Hạ Lam một cái “ Em học hỏi từ anh trai của em hết đó…anh Khải Luân là thánh thả thính đó nha, chị nên cẩn thận với mấy cô gái khác, mỗi lần đi ra đường đều phải canh chừng thật kỹ hihi”.

Diệp Hạ Lam nghe xong câu đó thì cảm thấy có chút mất mát nên Thịnh Nhất Phi liền an ủi cô “ Em nói đùa thôi, chứ nếu anh ấy mà dám lăng nhăng em nhất định sẽ không tha cho anh ấy và cả hồ ly tinh đâu”.

Diệp Hạ Lam cong môi lên mỉm cười tỏ vẻ cảm kích cô em chồng dễ thương đáng yêu của mình, từ ngày cô bước chân qua ngưỡng cửa nhà họ Thịnh thì Thịnh Nhất Phi luôn là người nhiệt tình với cô nhất. 

Cô bé đó thường rủ cô đi mua sắm còn tốt bụng giới thiệu mấy nhãn hiệu tốt và giúp cô lựa chọn những bộ trang phục phù hợp với giới thượng lưu, chẳng những vậy Thịnh Nhất Phi không ngần ngại hoàn cảnh của Diệp Hạ Lam mà giới thiệu Hạ Lam làm quen với bạn bè của mình với tư cách là chị của mình, cho nên Diệp Hạ Lam cũng muốn làm một chút gì đó xem như là báo đáp cô bé kia.

Diệp Hạ Lam nghĩ nghĩ một hồi rồi lên tiếng hỏi “Nhất Phi em có thích nấu ăn không? Chúng ta đi siêu thị mua ít thực phẩm rồi chị dạy em một vài món ăn cơ bản có được không?”.

Đôi mắt của Thịnh Nhật Phi sáng rỡ lên như hai cái đèn pha xe hơi, gật đầu như giả tỏi “ Được vậy thì hay quá hihi, mai mốt em có mấy món bỏ túi để lên mặt với ông bà nội và ba mẹ hahaha”.

“ Vậy để chị vào nhà cất ba lô rồi chúng ta đi nha”.

“ Dạ được”.

Diệp Hạ Lam và Thịnh Nhất Phi đi dạo một vòng trong siêu thị, lúc bước tới gian hàng bán cam thì vô tình gặp Trương Cẩn Trung đang đứng xem, Nhất Phi cũng quen biết Cẩn Trung từ nhiều năm trước nên thân thiện lên tiếng chào hỏi “ Hi anh Cẩn Trung”.

Trương Cẩn Trung nhìn Thịnh Nhất Phi mỉm cười rất trìu mến nhưng khi anh thấy Diệp Hạ Lam đứng bên cạnh thì nụ cười trở nên gượng gạo khó chịu, anh nhìn Hạ Lam bằng ánh mắt khinh mệt rõ.

Thịnh Nhất Phi còn nhỏ tuổi nên không tinh ý nhận ra sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của Trương Cẩn Trung nhưng còn Diệp Hạ Lam thì khác, từ năm 8 tuổi cô đã phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nên hiển nhiên chút thay đổi của Trương Cẩn Trung không thể qua mặt cô được.

Thịnh Nhất Phi vẫn tươi cười nói “ Anh Cẩn Trung, trùng hợp quá hihi em với chị dâu xinh đẹp của em cũng đang tính mua cam nè hihi”.

Trương Cẩn Trung gật đầu mỉm cười đáp “ Ừ trùng hợp quá haha”.

Thịnh Nhất Phi thấy bên kia bán bánh gato rất bắt mắt liền hớn hở nói với Diệp Hạ Lam “ Chị Hạ Lam, chị cứ đứng đây chọn cam đi nha em qua bên kia mấy cái bánh ngọt để làm đồ tráng miệng”.

Thấy cái vẻ hấp tấp của Thịnh Nhất Phi cô đưa tay đỡ trán “ Từ từ thôi Nhất Phi em đi nhanh quá sẽ ngã đó”.

Thịnh Nhất Phi quay đầu lại mỉm cười “ Dạ em biết rồi hihi”.

Trương Cẩn Trung thấy Diệp Hạ Lam và Thịnh Nhất Phi thân thiết với nhau như vậy liền nhếch môi cười khinh, liếc xéo cô một cái rồi lên tiếng “ Thì ra đây là cách mà cô lấy lòng mọi người ở Thịnh gia, một cô gái xinh đẹp như thế tiếc là tâm hồn lại quá xấu xa, độc ác “.

Diệp Hạ Lam quay sang nhìn Trương Cẩn Trung rồi nhíu mày hỏi “ Anh nói vậy là có ý gì??”.

Trương Cẩn Trung nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt khinh miệt “ Cô khỏi giả vờ với tôi làm gì cho mắc công, loại người vì tiền mà bất chấp thủ đoạn như cô tôi gặp qua cũng nhiều rồi, Nhất Phi còn nhỏ tuổi nên ngây ngô không biết còn tôi quá lõi đời rồi cô hiểu không?”.