Diêu Tư Dương vui mừng khi thấy Diệp Hạ Lam về nhà cô cười khổ: “Nè Hạ Lam em giúp chị trông chừng Tiểu Khê mấy hôm được không chị có một chuyến công tác ở nước ngoài, Dĩ Phong lại đang có dự án mới nên khó lòng mà bên cạnh con bé được “.

Diệp Hạ Lam liền gật đầu mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi chúng ta là chỗ quen biết nhiều năm hơn nữa em cũng thường nhờ chị trông chừng Thiên Duệ giúp mà, chị đừng có khách sáo như vậy được không Tư Dương”.

“Em đúng là thiên sứ của cuộc đời chị đó Hạ Lam à hihihi”.

Diêu Tư Dương quay qua dặn dò Tiểu Khê: “Mẹ có việc phải đi xa mấy hôm con qua nhà của cô Hạ Lam ở nhớ ngoan ngoãn nghe lời đó biết không?”.

Tiểu Khê liền gật đầu: “Dạ con biết rồi mẹ với lại trước đây con cũng qua nhà cô Hạ Lam chơi với Thiên Duệ thường xuyên mà”.

Diêu Tư Dương phì cười nói với Khê: “Con nít bây giờ đúng là…quá dễ thương a”, cô hôn lên trán Tiểu Khê rồi đứng dậy.

Diệp Hạ Lam nói với Diêu Tử Dương: “Chị cứ yên tâm mà lo công việc, bọn trẻ cứ để em chăm, khi nào về nhớ mua quà cho em là được rồi”.

Diêu Tư Dương kéo va li đi nhưng vẫn ngoảnh lại nói: “Lúc về nhất định có quà cho tất cả hihi”.

Diêu Tư Dương lái xe đi, Diệp Hạ Lam nắm tay Diệp Thiên Duệ và Tiểu Khê và dịu dàng nói: “Chúng ta lên nhà thôi hai đứa”.

Hai đứa trẻ liên vui vẻ gật đầu đồng ý.

Diệp Hạ Lam chuyển nhà đến một căn hộ chung cư cao cấp thì vô tình trở thành hàng xóm của Diêu Tư Dương nên hai người tái ngộ thường xuyên trò chuyện với nhau, hai đứa trẻ Diệp Thiên Duệ và Hàn Tiểu Khê cũng quý mến nhau nên hai nhà vô cùng thân thiết.

Hàn Dĩ Phong ban đầu nhìn Diệp Thiên Duệ cũng nghi ngờ là con của Thịnh Khải Luân nhưng Diệp Hạ Lam lại bảo bé chỉ mới bốn tuổi thôi là con của người khác không liên quan gì đến Thịnh Khải Luân hết, Hàn Dĩ Phong sợ Thịnh Khải Luân biết chuyện sẽ đau lòng hơn nên giấu nhẹm chuyện này luôn xem như là mình không biết gì hết.

Thịnh Khải Luân trố mắt nhìn hồi lâu cho đến khi mẹ con Diệp Hạ Lam và Tiểu Khê đã khuất bóng mới khẽ thở dài một cái miệng lẩm bẩm: “Diệp Hạ Lam em hay lắm dám gạt cả anh”.

Thịnh Nhất Phi liền ngây ngô hỏi: “Chị Hạ Lam gạt anh chuyện gì cơ chứ???”.

“Chuyện thứ nhất cô ấy nói Thiên Duệ là bạn trai cô ấy nhưng hóa ra Thiên Duệ lại là con trai của cô ấy, chuyện thứ hai cô ấy dám giấu con trai của anh làm anh bao nhiêu năm qua trở thành người cha vô trách nhiệm trong mắt thằng bé sau này anh làm sao có mặt mũi gì mà dạy bảo con trai bảo bối đây chứ”.

Thịnh Nhất Phi liền nở một nụ cười đắc ý: “Đáng đời anh lắm ai bảo anh ngày trước có mà không biết trân trọng sống trong hạnh phúc mà không muốn làm gì, bây giờ thì vui rồi có con trai mà không thể nhận thật là thú vị làm sao hahaha”.

Thịnh Khải Luân nổi cáu lên: “Em không nói thì cũng đâu có ai nói em câm đâu…anh chưa từng thấy trên đời này có đứa em nào lại cười trên nỗi đau của anh mình hết đó”.

“Đáng đời anh thôi biết trách ai bây giờ…nhưng anh cũng đừng có quá tự luyến nha biết đâu thằng bé Thiên Duệ đó không phải con anh thì sao???”.

Thịnh Khải Luân kiên định nói: “Anh chắc chắn Thiên Duệ là con trai anh mà bởi vì thằng bé đó và anh có thể nói là giống nhau như hai giọt nước”.

Thịnh Nhất Phi liền lém lĩnh nói: “Biết đâu lúc mang thai thằng bé ấy chị Hạ Lam rất ghét anh cho nên đứa bé đó mới giống anh bởi vì người ta thường nói ghét của nào trời trao của nấy mà”.

Thịnh Khải Luân đi về phía xe, Thịnh Nhất Phi liền đuổi theo: “Này anh giận à em nói đùa thôi mà”.

“Anh không rãnh mà giận em bây giờ anh phải điều tra về thằng bé tên Thiên Duệ đó và cả khoảng thời gian 5 năm Hạ Lam rời khỏi Thành phố X xem cô ấy đã làm gì, quen biết những ai…nói chung là phải điều tra mọi thứ”.

Thịnh Nhất Phi có vẻ lo lắng rồi lên tiếng hỏi: “Nếu như Thiên Duệ thật sự là con trai của anh thì anh sẽ làm gì???”.

“Em hỏi lạ tất nhiên là phải đón thằng bé về Thịnh gia nhận tổ quy tông chứ còn làm gì nữa “.

“ Chắc gì chị Hạ Lam cho anh nhận lại Thiên Duệ chứ, anh nên nhớ ngày xưa là anh làm chị ấy tổn thương chính anh đã đẩy chị ấy ra khỏi cuộc đời của anh còn gì”.

Thịnh Khải Luân liền mỉm cười tự đắc: “Con cũng đã có cô ấy làm sao có thể thoát khỏi anh hơn nữa em nên nhớ đây là Thành phố X là địa bàn của anh hai em đó”.

Thịnh Nhất Phi nhún vai: “ Đàn ông các anh thật khó hiểu lúc có không biết trân trọng đến khi mất đi lại hao tâm tổn trí tìm về”.

Cả đêm đó, Thịnh Khải Luân không sao chợp mắt được anh cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, anh chợt nhớ đến câu nói của Diệp Hạ Lam “Thiên Duệ là người tình không bao giờ cưới của tôi cho nên không có đám cưới diễn ra đâu mà mới anh ha”, Thịnh Khải Luân bất chợt khẽ cười thì thầm “ Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha cho nên em mới nói con trai là người tình không giờ cưới của mẹ chứ gì…có như vậy thôi mà anh cũng không nghĩ ra…”.

Chỉ trong vòng ba ngày thư kí Tạ Vương đã đem đến cho Thịnh Khải Luân một sấp tài liệu dày: “Thịnh tổng đây là tất cả thông tin về Diệp Hạ Lam mà anh…”.

Thịnh Khải Luân đột nhiên ngắt lời của Tạ Vương: “Cậu vừa nói gì vậy hả?”.

Tạ Vương lập lại: “Thịnh tổng đây là tất cả thông tin về Diệp Hạ Lam”.

Thịnh Khải Luân lại tỏ vẻ cáu: “Ai cho phép cậu gọi cả tên lẫn họ của cô ấy như thế hả???”.

Tạ Vương thầm mắng trong lòng “ Trước đây chẳng phải vẫn gọi như vậy sao…”. Tạ Vương liền sửa lại: “Là Diệp tiểu thư…”.

Thịnh Khải Luân lại nói: “Nhiều năm về trước cô ấy đã gả đến Thịnh gia rồi nên không được gọi là Diệp tiểu thư nữa “.

Tạ Vương đổ mồ hôi hột đần mặt ra: “Là Hạ Lam tiểu thư”.

“Không được phép gọi như thế cậu nghĩ mình là ai mà có quyền gọi trực tiếp tên của cô ấy chứ”.

Tạ Vương bị ức chế hết chịu nổi liền lên tiếng hỏi: “Thịnh tổng vậy bây giờ tôi nên gọi cô ấy là gì phiền anh chỉ điểm giúp”.

“Gọi là Thịnh tam thiếu phu nhân”.

“Hả???” Tạ Vương ngạc nhiên đến độ phải thốt lên như thế.

Thịnh Khải Luân cầm sắp tài liệu bắt đầu lật ra xem rồi nhàn nhã nói như đúng rồi: “Cô ấy là vợ tôi hiển nhiên cậu phải gọi cô ấy là Thịnh tam thiếu phu nhân chứ có gì phản ứng thái quá như vậy?”.

Tạ Vương gật đầu: “ À…nhưng Thịnh tổng và Diệp…”.

Thịnh Khải Luân ném về phía Tạ Vương một ánh mắt sắc bén kiểu như muốn nói cậu mà kêu lên ba chữ Diệp Hạ Lam thì tôi sẽ lập tức xử tử cậu vậy.

Tạ Vương liền nhanh miệng sửa lại: “ Chẳng phải Thịnh tổng và Thịnh tam thiếu phu nhân đã ly hôn rồi sao?”.

“Chuyện đó thì không cần cậu lo ly hôn rồi vẫn có thể kết hôn lại mà”