Vốn dĩ Giản Vi cho rằng Tống Tử nương nương đã nghe được nguyện ngày sinh nhật của Lâm Cẩn Ngô, nào hiểu được không bao lâu, cái đó đúng giờ liền tới.

Lâm Cẩn Ngôn tan làm trở về nhà, cô vẻ mặt chán nản chạy đến trước mặt anh:" Ông xã, em có một tin tức không tốt muốn nói cho anh."

Lâm Cẩn Ngôn thuận thế đem cô bế lên,đi vào sô pha trong phòng khách:" Tin tức không tốt gì?Nói anh nghe một chút."

Giản Vi ôm cổ anh nói:"Vừa có cái thân thích tới thăm em."

"Thân thích?Cái nào thân thích?" Trong lúc nhất thời Lâm Cẩn Ngon vẫn chưa tiêu hóa kịp, còn tưởng rằng trong nhà Giản Vi vẫn còn họ hàng thân thích.

Giản Vi nhấp nhấp môi, nhìn vào mắt anh, từng chữ từng chữ mà nói:"Bà dì."

Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Hai người nhìn nhau một lát, Giản Vi cảm thấy có chút mất mát:" Làm sao bây giờ đây, không trúng."

Lâm Cẩn Ngôn cười:" Không có cũng không sao,vừa lúc anh chưa muốn."

Giản Vi có chút khó hiểu, hỏi:"Vì sao vậy?"

"Em vừa mới tốt nghiệp, anh không nghĩ em sinh con cho anh sớm như vậy. Lại nói, không phải trước khi sinh con mọi công tác phải chuẩn bị thật tốt sao, anh dạo này hút rất nhiều thuốc, đối với thân thể của con cũng không tốt."

Giản Vi nghe những lời này, đôi mắt tức khắc trợn tròn:" Nghe anh nói như vậy, giống như không quan tâm nhưng thật ra lại là chuyện tốt."

Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn cô một chút, bật cười:" Ừ, chúng ta vẫn còn có cơ hội trải qua thế giới của hai người."

Nói đoạn liền áp Giản Vi xuống ghế sô pha.

Giản Vi chọc ngực anh, trừng anh:" Làm gì vậy?Bà dì của em tới."

"Ngô, anh quên mất."

Giản Vi không mang thai, tựa hồ Lâm Cẩn Ngôn vô cùng vui mừng.

Buổi tối, Giản Vi ngồi trên giường viết tiểu thuyết, Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở bên bàn làm việc.

Đầu giường sáng lên nhu hòa của ánh đèn được đặt dưới mặt đất, trên bàn làm việc đèn ít sáng hơn. Giản Vi ngồi trên giường nhìn chằm chằm sườn mặt đang nghiêm túc làm việc của Lâm Cẩn Ngôn, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi anh:" Lâm Cẩn Ngôn, lần trước sinh nhật anh ước gì vậy?"

"Không phải em ước cho anh sao?"

Giản Vi đôi mắt mờ ám một chút, hỏi anh:" Anh có phải không cho phép tối nay tạo ra em bé phải không?"

Lâm Cẩn Ngôn động tác đánh chữ hơi ngừng lại, có chút kinh ngạc mà quay đầu lại:" Em làm sao mà biết vậy. "

Giản Vi sửng sốt, miệng há to. Sau một lúc lâu lại nhịn không được bật cười, tùy tay ném gối về phía anh:" Thật đúng là, Lâm Cẩn Ngôn anh đang suy nghĩ cái gì vậy."

Lâm Cẩn Ngôn bắt được gối,từ trên ghế đứng dậy, đi đến mép giường, thuận tay kéo Giản Vi vào trong ngực, cúi xuống hôn vào trán cô một cái. Anh ngồi ở phía sau cô, lưng Giản Vi dán vào trên ngực anh, đôi tay anh vòng qua bả vai cô, từ sau lưng ôm lấy cô, thấp giọng nói:"Dù sao em cũng vẫn còn nhỏ, hai ta tận hưởng thêm mấy năm nữa thế giới của hai người đi."

Giản Vi nhấp nhấp môi:"Em cho rằng là anh thích trẻ con."

"Thích, nhưng anh lại càng thích em hơn."

Giản Vi mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh:" Vậy anh thích con trai hay con gái?"

"Con gái!" Lâm Cẩn Ngôn không cần suy nghĩ lập tức trả lời.

Giản Vi tò mò:"Vì sao vậy?"

"Không muốn có một người đàn ông khác chiếm mất em của anh."

Giản Vi:"......Nhưng nó là con trai anh mà."

Lâm Cẩn Ngôn:"Con trai cũng không được."

"Trời ơi, Lâm Cẩn Ngôn anh cũng là quá trẻ con đi, em không nghĩ sẽ nói chuyện tiếp với anh đâu."

Lâm Cẩn Ngôn:"......."

- -------------------

Sau khi tốt nghiệp, Giản Vi xin vào làm tại một văn phòng tư vấn tâm lý nổi danh.

Trước kia thời điểm còn là sinh viên thực tập, Lâm Cẩn Ngôn đặc biệt phát hiện Giản Vi đối với công việc cực kỳ nghiêm túc. Kết quả chờ đến khi cô thực sự làm việc, mới phát hiện thời gian thực tập trước kia đều không tính, hiện tại mới rõ đầu đuôi cuồng công việc.

Buối sáng 8 giờ ra khỏi nhà, buổi tối hơn 9 giờ mới về nhà là chuyện thường ngày.

Nhưng nhịp điệu công việc lại trùng với Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn cũng bận, có khi so với cô về sớm hơn một chút, cũng có khi muộn hơn.

Nhưng dù sao cũng vẫn còn sớm để về nhà cùng nhau,tan làm Lâm Cẩn Ngôn cũng sẽ lái xe đến công ty đón cô.

Một ngày trước kỳ nghỉ tết Âm lịch, Giản Vi phải ở lại họp tăng ca,đến khi kết thúc cũng dã là hơn 11 giờ tối. Ra khỏi phòng họp liền không kìm được mà ngáp một cái, cúi đầu sờ di động, mở máy liền thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn Wechat.

"Bà xã,tan làm chưa?"

"Bà xã,anh đang ở dưới lầu của công ty rồi."

"Bà xã, hôm nay đặc biệt lạnh."

"Bà xã, anh hình như bị cảm rồi."

"Bà xã,chừng nào em mới xuống dưới này? Anh đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi."

"Bã xã, trả lời anh đi."

"[ủy khuất] [ủy khuất] [ủy khuất]...."

"Diễn kịch!"Giản Vi khóe miệng giật giật, trả lời tin nhắn của anh.

"Nha, Vi Vi có gì mà trông vui vẻ vậy." Đồng nghiệp tủm tỉm đi lên phía cô.

Giản Vi cong mắt cười, còn chưa kịp trả lời,phía sau đã có một đồng nghiệp nữ đi đến chỗ cô:"Vậy mà cô cũng hỏi, khẳng định là chồng cô ấy lại đến đón cô ấy rồi."

Giản Vi cười cười, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.

Trở về văn phòng, thu dọn đồ xuống dưới lầu, các đồng nhiệp cũng cùng nhau đi xuống.

Bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ khi nào, từ đại sảnh ra ngoài, gió lạnh ào ạt thổi tới, Giản Vi bị lạnh mà rụt cổ lại, hai tay đút vào trong túi áo.

Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt một cái liền thấy Giản Vi, đem áo khoác cởi ra, đi nhanh về phía cô.

Tới trước mặt, lập tức đem áo khoác bọc trên người cô,đem cô ôm vào trong ngực, một tay ôm lấy bả vai:"Lạnh không?"

Giản Vi bị lạnh đến hai hàm răng đều run lên cầm cập, gật gật đầu, duỗi tay sờ soạng tay Lâm Cẩn Ngôn:" Tay anh cũng lạnh rồi."

Nói đoạn cầm chặt lấy tay anh.

"Lập tức lên xe thì tốt rồi." Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi đi về phía trước.

Giản Vi vội từ trong ngực anh ngẩng đầu lên,hướng các đồng nghiêp của cô mà vẫy vẫy tay:"Cả nhà năm mới vui vẻ nha, năm sau gặp lại."

"Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ."

Giản Vi cười cười, đi theo Lâm Cẩn Ngôn đi đến phía đường lớn.

Các đồng nghiệp nhì bóng dáng của Giản Vi, không khỏi thở dài, hâm mộ nói:" Giản Vi thật là may mắn, tìm được chồng vừa đẹp trai vừa có tiền thì không nói làm gì, mấu chốt là ở việc đối với cô ấy tốt như vậy."

"Đây là số mệnh rồi."

- ------------

Bảy ngày trong năm mới, bị các trưởng bối cùng họ hàng thân thích nhắc mãi tới chuyện sinh con.

Mọi người đều tưởng cô không nghĩ tới chuyện này, đều tận tình khuyên bảo cô nên sinh con sớm một chút, đều nói trẻ tuổi mau hồi phục. Nói nhiều tới nỗi, coi như cô không muốn sinh con vậy.

Giản Vi bị thúc giục cũng không bỏ qua cho ai kia, mau chóng đem Lâm Cẩn Ngôn bán đi, nói:"Mẹ, không phải con không nghĩ tới chuyện sinh con, là Lâm Cẩn Ngôn chưa nghĩ tới chuyện đó."

Mẹ Lâm vừa nghe những lời này, đôi mắt trừng lớn, đương nhiên là sẽ chuyển đối tượng sang Lâm Cẩn Ngôn, mắng cho một trận.

Lâm Cẩn Ngôn:"...."

Giản Vi bên cạnh nhìn trộm, cũng không có ý muốn nói giúp cho anh.

Vốn dĩ cho rằng ở nhà Lâm Cẩn Ngôn bị giục thì là chuyện bình thường, đến ngay cả khi ở nhà cô cũng bị giục.

Nhưng ở nhà bên này vẫn còn có anh trai, cũng không đến nỗi gấp gáp.

Thời điểm ăn bữa cơm đoàn viên, Giản Vi cùng Lâm Cẩn Ngôn nhìn nhau, mau chóng ăn xong rồi chuồn, chỉ còn lại vợ chồng Chu Lâm Duyên bị họ hàng thân thích "tận tình khuyên bảo" suốt bữa ăn, còn không có cách nào phản bác.

Vào ban đêm, bị thúc giục, Chu Lâm Duyên đè Tô Tiêu Tiêu ở trên giường, ách giọng nói:" Nếu không thì sinh một đứa?"

Tô Tiêu Tiêu lông mi run run:" Nếu sinh xong có thể có gì nào?Ông chủ."

Chu Lâm Duyên bật cười:"Được, tiền của anh, cả người anh, tất cả mọi thứ đều là của em."

Tô Tiêu Tiêu chớp chớp mắt:"Xem ra tất cả anh đều cho em rồi... Kia, em đây sẽ cố sinh cho anh một đứa."

- ------------------

Năm sau, Giản Vi đi thăm con của Chu Tương Tương vừa tròn một tuổi, đứa bé đặc biệt xinh đẹp, giống Tương Tương cũng giống Phó Tranh.

Tối hôm đó về nhà liền ôm máy tình làm một bảng kế hoạch, sau đó đóng dấu xuống dưới, ném cho Lâm Cẩn Ngôn:" Lâm tổng, vì suy nghĩ cho thế hệ sau của chúng ta, phiền anh từ hôm nay trở đi phải tuân thủ nghiêm ngặt những gì có trên tờ giấy này."

Kiêng rượu, rèn luyện thân thể, ngủ sớm dậy sớm, buổi tối không được thức quá 10 giờ,....

Lâm Cẩn Ngôn xem xong,nhìn Giản Vi nói:" Kiêng rượu không thành vấn đề, anh hàng ngày đều rèn luyện thân thể thì không nói,không thức quá 10 giờ... Hơi chú ý một chút cũng không thành vấn đề. Cho nên, bạn nhỏ Giản, anh cảm thấy những việc này đối với em sẽ tương đối khó khăn đấy."

Giản Vi:"Anh nói vậy là có ý gì?"

Lâm Cẩn Ngôn:" Liền bắt đầu từ từ rèn luyện thân thể đi, ngày mai 5 giờ sáng liền chuẩn bị tinh thần chạy cùng anh."

Giản Vi:"......!!!"