Phiên ngoại về Đỗ Việt

Khi Đỗ Việt tỉnh lại, cảm thấy cả đầu choáng váng, người mềm như là bị rút gân.Hắn nỗ lực trừng mắt nhìn, cái này mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, bốn phía là tường tro đen, một cánh cửa sổ nhỏ thông khí, một cây đuốc đốt bùm bùm, là nguồn sáng duy nhất trong phòng nhỏ tối tăm này, mà mình cũng bị xích sắt khóa ở trên giá gỗ.

Mình hẳn là bị nhốt vào trong nhà tù nào đó, Đỗ Việt nghĩ thầm.

Ký ức cuối cùng của hắn là từ trong cung đi ra đang muốn hồi phủ, chuyển quá góc đường thì dường như bị người nào từ phía sau lưng tập kích, bưng kín miệng mũi mình, sau đó liền cái gì cũng không biết.

“Tỉnh?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên, Đỗ Việt cả kinh, không nghĩ tới cái trong nhà lao tối tăm chật hẹp còn có người khác, y nỗ lực trừng mắt nhìn, muốn cho tầm nhìn trở nên càng rõ ràng chút.

Chỉ thấy người nọ từ trong góc phòng đứng dậy, phủi một cái áo bào, chậm rãi đi tới.

Ánh lửa miễn cưỡng chiếu ra thân hình người kia, giống như là một thân lục nhạt, khuôn mặt dễ nhìn, một đôi mắt phượng hơi híp, nghiêm túc lạnh lùng.

Đợi thấy rõ khuôn mặt người kia, Đỗ Việt cứng đờ như là bị điểm huyệt, qua hồi lâu, mới run rẩy mở miệng: “Thư Ngữ...”

Người này chính là người yêu hơn mười năm trước khó sinh mà chết của Đỗ Việt, Đoạn Thư Ngữ.

Chỉ nghe Đoạn Thư Ngữ cười nhạo một tiếng: “Khó có được Đỗ đại thái y còn nhớ rõ ta.”

Sau đó liền nghe được tiếng ào ào, là Đỗ Việt đang liều mạng giãy dụa.

“Thư Ngữ, thật là ngươi? Ngươi, ngươi không phải là đã, đã...”

“Đỗ đại nhân thế nhưng ngóng trông ta chết?”

Đỗ Việt vội đến vẻ mặt đỏ bừng: “Ngươi biết ta không phải là ý tứ này!”

Đoạn Thư Ngữ đi lên nắm cằm Đỗ Việt, nói: “Vậy ngươi là có ý gì? Đem ta sắp sinh ném ở vùng hoang vu, mặc cho ta tự sinh tự diệt, ngươi lại một mình chạy đi bái lạy một danh sư, hiện tại đeo một mũ quan triều đình rất đắc ý đi!”

Đỗ Việt ra sức lắc đầu: “Thư Ngữ, ngươi biết ta khi đó nửa điểm y thuật cũng đều không hiểu, đứa bé kia của chúng ta sinh ra đã không có hơi thở, ngươi cũng, ngươi cũng không còn thở… Ta thực sự ý nghĩ trống rỗng, muốn muốn đi tìm người, chạy đã lâu cũng không thấy người, trong tuyệt vọng, liền, liền nhày từ trên vách núi xuống…”

Đoạn Thư Ngữ nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn Đỗ Việt nữa.

“Về sau ta được sư phụ cứu lên, vốn đã mất hết can đảm, nhưng đã biết hắn là thần y, nghĩ ngươi còn có thể cứu chữa, liền ra sức cầu hắn, nhưng nơi đó đã không có thân thể của ngươi, chỉ có hài tử đã lạnh cứng từ lâu của chúng ta, và dây cột tóc của ngươi...”

Thân thể Đoạn Thư Ngữ khẽ run lên, bỗng nhiên rút một cái roi từ trong tay áo ra, quất vào Đỗ Việt.

“Nhưng thật ra nói cho mình trở nên đáng thương đến vậy! Ta vì ngươi phản bội phụ mẫu, từ bỏ gia tộc, sau cùng cũng đổi cho ngươi một mình lạy danh sư, được công danh, tiêu dao khoái hoạt?!”

“Thư Ngữ, ta thực sự không biết ngươi còn sống, nếu ta biết, gì công danh quan chức, ta đều không cần, cùng ngươi đi lưu lạc thiên nhai, hiện tại ta có chút y thuật này, liền đủ để nuôi sống chúng ta!”

Hai mắt Đỗ Việt đỏ bừng, vẫn ra sức giùng giằng, vết roi mới kia theo Đỗ Việt hoạt động kịch liệt rịn ra máu.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Ha ha ha... Nghĩ không ra đường đường Thái y viện xử Đỗ đại nhân, đúng là một giống si tình như vậy?”

Đỗ Việt sửng sốt, nhìn về đằng sau, người nọ đúng là Binh bộ Thượng thư Trần Đạc.

Đoạn Thư Ngữ nhìn thấy hắn vẫn chưa giật mình, nhưng cũng không hành lễ, chỉ là nghiêng người nhường chỗ.

“Trần đại nhân, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Đỗ Việt hỏi.

“Nơi này là phủ đệ bản quan, vì sao bản quan không thể ở chỗ này?”

Lời này vừa nói ra, Đỗ Việt khiếp sợ nói không ra lời.

“Vị Đoàn công tử này cũng là một người cuồng dại, đáng tiếc chân tâm đặt sai chỗ, bản quan rất đau lòng a, hôm nay hắn muốn tìm ác nhân đã phụ hắn này báo thù, bản quan sao có thể không giúp đỡ một tay chứ?”

“Phi!” Đỗ Việt hung hăng nói, “Ngươi là muốn trừ đi ta, liền không ai có thể cứu Tô Tử Mộc đi, y thâm chịu thánh thượng sủng ái, vẫn là cái đinh trong mắt để tôn nữ của ngươi ngồi vững vàng hậu cung!”

Trần Đạc nheo mắt lại, tiến lên bóp cổ của Đỗ Việt: “Tô Tử Mộc y coi là cái thứ gì, đồ đê tiện ai cũng có thể làm phu mà thôi, bản quan đây là đang thay triều đình thanh quân trắc* mà thôi!”

*diệt trừ kẻ gian nịnh thần bên cạnh vua

Nói, dưới tay không ngừng buộc chặt, Đỗ Việt bị bóp khiến hô hấp càng ngày càng khó khăn, mắt thấy sắp thở không được, Đoạn Thư Ngữ vươn một tay giữ Trần Đạc.

“Nếu Trần đại nhân đồng ý với ta, người này liền giao cho ta, mong rằng Trần đại nhân chớ làm thay việc của người khác.”

Ánh mắt của Trần Đạc đổi đổi, sau đó nở nụ cười: “Tốt, tốt, như vậy liền giao cho Đoàn công tử đi.”

Nói xong, phất ống tay áo một cái rời đi.

Ra địa lao, một bên quản gia thấu đến gần: “Lão gia, Đoạn Thư Ngữ này này thực sự sẽ ra tay sao?”

“Hắn ra tay được hay không cùng ta có quan hệ gì đâu? Một thái y nho nhỏ, chết sống đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta chỉ là không muốn để cho hắn đi cứu Tô Tử Mộc con tiện nhân kia thôi.”

Trong địa lao, Đỗ Việt mãnh liệt ho khan một trận, mới sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn.

Vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, chỉ là mí mắt hắn rũ xuống, trong ánh mắt không khiến người nhìn rõ.

“Thư Ngữ...”

Ba, lại là một roi.

“Đừng gọi ta như vậy, gọi Đoàn đường chủ.”

Đỗ Việt sửng sốt: “Cái gì?”

Đoạn Thư Ngữ hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Hai ngày qua đi, ngày thứ ba, Đoạn Thư Ngữ bưng cơm canh đến, Đỗ Việt đang gục đầu, hơi thở lúc nhẹ lúc nặng.

Đoạn Thư Ngữ bước lên xem xét, phát hiện hắn vậy mà lại phát sốt, không nhịn được cau mày: “Đồ vô dụng!”

Nói, một tay để trên lòng bàn tay Đỗ Việt, đưa qua một ít nội lực.

Nội lực ấm áp tuần hoàn quanh thân, hỗn loạn hỗn loạn Đỗ Việt cảm thấy thoải mái hơn, hắn nhấc mí mắt, thấy Đoạn Thư Ngữ đang đứng ở trước mặt mình.

“Thư Ngữ... Khụ khụ...”

Chân mày Đoạn Thư Ngữ nhíu chặt, vẻ mặt ghét bỏ đưa qua một ly nước.

Đỗ Việt vội vội vàng vàng uống hai hớp, nhưng thật ra thiếu chút nữa bị sặc, thật vất vả lấy lại hơi, hỏi: “Mới vừa rồi là ngươi truyền nội lực cho ta?”

Đoạn Thư Ngữ lườm hắn một cái: “Còn có thể là ai?”

“Thư Ngữ, ngươi, ngươi chừng nào thì luyện võ công??”

“Thế nào, ta tập võ còn cần ngươi đồng ý?”

Đỗ Việt được nghẹn họng: “Thư Ngữ...”

Đoạn Thư Ngữ ngồi xuống một bên, nhìn một bên, chậm rãi mở miệng nói: “Lúc đó, ta cũng đã cho ta đã chết, nhưng vận khí tốt, trùng hợp gặp Các chủ Lăng Phi Đồng của Bách Văn các đi ngang qua.

“Bách Văn các?” Đỗ Việt dù chưa nhập giang hồ, nhưng sư phụ là một đại tông sư, hai người sư huynh cũng đều là cao thủ võ lâm, đối với việc giang hồ cũng có biết một … hai …,

Bách Văn các là tổ chức tình báo trên giang hồ, trong các cao thủ đông đảo, trải rộng giang hồ và triều đình, thiên hạ này sẽ không có chuyện bọn họ không nghe được.

“Thế nhưng, Các chủ Bách Văn các biết y thuật sao?” Đỗ Việt nghi vấn.

“Hắn chắc là sẽ không, nhưng võ công của bọn họ kỳ lạ.” Đoạn Thư Ngữ đáp.

“Có ý tứ?”

“Nội công tâm pháp Lam Điền Nhật Noãn của bọn họ, tuy là võ công thượng thừa, nỗ lực luyện sẽ thành, nhưng nếu thật muốn đại thành, lại hết sức kén người.”

“Kén người?”

“Tu là nam tử, trên người không có nội lực của môn phái khác, trong cơ thể lai phải âm dương tương thông, kết tinh lộ...”

Đỗ Việt nghe hiểu trong chốc lát, cả kinh nói: “Ý tứ này không phải là...”

“Không sai, nói trắng ra là cần loại nam tử, có thể làm cả việc của nữ tử, lại đã từng sinh hài tử.”

Sắc mặt Đỗ Việt mặt ửng đỏ: “Tâm pháp này, cảm giác chính là cho người trong Vân tộc các ngươi chuẩn bị.”

Đoạn Thư Ngữ thiêu thiêu mi: “Ngươi có ý kiến?”

Đỗ Việt liền vội vàng lắc đầu: “Không không, ta là vui mừng, thật may vì có loại võ công như vậy, thật may để cho ngươi gặp được…”

Đoạn Thư Ngữ cúi đầu xuống, trầm mặc một hồi.

Đỗ Việt kỳ quái: “Thư Ngữ?”

Đoạn Thư Ngữ ngẩng đầu liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Lúc ấy ta là kiệt lực nghẹn thở, không có chết thật, sau đó hồi quang phản chiếu tỉnh lại, may mà được Lăng Các chủ cứu, hắn phát hiện thể chất Vân tộc ta trời sinh thích hợp luyện võ công của hắn, liền mang ta trở về, từ đây ta liền bắt đầu tập võ cùng hắn.”

Thắc mắc trong lòng Đỗ Việt được giải, bây giờ chỉ còn lại lòng tràn đầy kích động: “Thì ra là như vậy, vậy thì tốt quá, quá tốt, Thư Ngữ, ta phụ ngươi rất nhiều, hiện nay khổ tận cam lai, ngươi còn sống, ngươi không có sao, thật là quá tốt...”

Người Đoạn Thư Ngữ cứng đờ, lại một quất ra.

“Nói kêu ta Đoàn đường chủ!”

Mấy roi xuống, y phục trên người Đỗ Việt rách tung toé, một cái dây cột tóc rơi từ trong ngực ra.

Đoạn Thư Ngữ kinh ngạc nhìn dây cột tóc kia, tay nắm roi run rẩy.

“Thư Ngữ, ta...”

“Ngươi im miệng...”

“Ngươi đánh ta cũng tốt, Thư Ngữ, ta có lỗi với ngươi, nhưng ta thật một khắc cũng không có quên ngươi...”

Đoạn Thư Ngữ không có đáp lời, nghiêng đầu rời đi, một giọt nước mắt rơi xuống.

Sau đó lại qua mấy ngày như vậy, Đỗ Việt biết bây giờ Đoạn Thư Ngữ là thuộc hạ của Đường chủ Bách Văn các, đại khái phụ trách phạm vi kinh thành và ba tỉnh phía nam kinh thành.

Với năng lực của Bách Văn các bọn họ, đã sớm biết rõ tin tức của Đỗ Việt, chẳng qua là công phu chưa thành, Lăng Phi Đồng không thả người, hiện rốt cuộc để cho Đoạn Thư Ngữ đi một mình phụ trách một phía.

Nhưng mà Đoạn Thư Ngữ cũng không phải là mới vừa đảm nhiệm liền lấy việc công làm việc riêng, chẳng qua là vừa vặn nhận được nhiệm vụ là hỏi thăm tình báo Thượng thư phủ, Đoạn Thư Ngữ biết được ý đồ của Trần Đạc đối với Tô Tử Mộc và Đỗ Việt, liền tiên hạ thủ vi cường, chủ động yêu cầu bắt cóc Đỗ Việt.

Vì vậy, khi biết Tô Tử Mộc lâm bồn mạng treo một đường, Đoạn Thư Ngữ về công về tư cũng phải để cho Đỗ Việt đi ra ngoài.

“Ngươi, ngươi cứ thả ta như vậy?” Đỗ Việt cả kinh nói.

“Làm sao, ngươi nguyện ý đợi ở chỗ này?”

“Không phải!” Đỗ Việt lập tức nắm lấy tay của Đoạn Thư Ngữ, “Ngươi, ngươi có phải tha thứ ta hay không?”

Đoạn Thư Ngữ giãy ra: “Ta cũng không nói như vậy.”

“Ngươi, ngươi nếu là còn không tha thứ ta, vậy cứ tiếp tục nhốt ta ở chỗ này đi!”

Đỗ Việt đường đường Tứ phẩm đại quan, vậy mà lại chơi trò vô lại.

Đoạn Thư Ngữ vô cùng ghét bỏ nhìn hắn: “Ngươi nếu không đi, Tô Tử Mộc sẽ chết.”

Đỗ Việt cả kinh: “Cái gì?”

“Ta nhận được tin tức, hôm nay Tô Tử Mộc sinh sản, tình huống thật không tốt.”

“Nguy rồi, mấy ngày này thiếu chút nữa đã quên y rồi, vậy, vậy ta...”

“Là muốn đi nơi nào vậy?”

Đi đôi với thanh âm ngoan lệ, quản gia đi vào, cùng đo vào còn có một đội thân binh.

Đoạn Thư Ngữ khẽ cười một tiếng: “Vương quản gia, ta là khách của lão gia các ngươi, làm sao, muốn đi ra ngoài cũng không được?”

“Đúng vậy, Đoàn công tử ngài là khách của lão gia chúng ta, bây giờ lão gia chúng ta không ở nhà, Đoàn công tử sao lại không từ mà biết chứ?”

Đoạn Thư Ngữ có chút không chịu nổi người này một bộ nói năng đưa đẩy, không nói hai lời, đổ hủ rượu tự mình mang vào, sau đó nhấc tay, lấy cây đuốc trên tường xuống.

Quản gia cả kinh thất sắc, dựa theo tài liệu điều tra, Đoạn Thư Ngữ là văn nhân văn nhân của gia đình giàu có, nhưng là không biết tại sao lại người mang võ công.

Đang lúc kinh ngạc không kịp phản ứng, một đội thân binh tất cả đều nằm trên đất, Đoạn Thư Ngữ kéo Đỗ Việt đảo mắt biến mất.

Hai người đi tới trên đường, Đoạn Thư Ngữ nhìn chung quanh, thấy quân lính tuần tra trong thành.

“Được rồi, cầm kim bài ở eo người đi tìm bọn họ đi.”

Đỗ Việt vẫn là kéo Đoạn Thư Ngữ không thả: “Thư Ngữ, ngươi...”

“Đỗ Việt, ngươi hại ta chịu nhiều khổ cực như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Chờ đi, ta sẽ âm hồn không tiêu tan quấn ngươi.”

Đỗ Việt nghe vậy cười toét miệng như kẻ ngốc.

Đoạn Thư Ngữ gõ một cái của của hắn: “Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta, còn có ba mạng người chờ ngươi cứu đâu, cái này ngươi cầm.”

Đỗ Việt nhận lấy cái hộp Đoạn Thư Ngữ đưa tới, nghi ngờ nói: “Đây là cái gì?”

“Nửa viên cửu anh đan.”

Đỗ Việt kinh hãi, cửu anh đan này chính là nội đan thần thú trong truyền thuyết, nghe nói có thể kỳ hiệu hoạt tử nhân, nhục bạch cốt*, đối với người thể hư sinh khó có công hiệu thần kỳ.

*người chết sống lại, xương trắng mọc ra thịt

“Năm đó lúc ta mạng treo một đường, chính là được nửa viên cửu anh đan cứu lại được, bây giờ còn lại giá nửa viên, ngươi cầm đi.”

“Thư, Thư Ngữ, cám ơn ngươi...” Đỗ Việt nghẹn ngào.

“Được rồi được rồi, ta cũng không phải là vì ngươi, là vì người đáng thương cùng tộc với ta.” Vừa nói, Đoạn Thư Ngữ phất phất tay như đuổi ruồi.

Gặp nhau mấy ngày, khó khăn lắm làm Đoạn Thư Ngữ buông phòng bị, Đỗ Việt còn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng trước mắt là cứu người quan trọng nhất, hắn nhìn Đoạn Thư Ngữ thật sâu một cái, nghiêng đầu với Nam Cung Đình đã nghe tin chạy tới.

Mặc dù có cửu anh đan cứu về một cái mạng, Đỗ Việt vẫn phải bận rộn hết mấy ngày đêm mới khiến tình huống của Tô Tử Mộc ổn định lại, mắt thấy không còn nguy hiểm, chẳng qua là ngủ mê man, Bùi Thành Trạch mới rốt cục để Đỗ Việt đi.

Bận rộn hết mấy đêm, Đỗ Việt đi bộ cũng lảo đảo lắc lư, hắn ngáp liên hồi đi trở về trong nhà mình, liếc mắt liền thấy một người ở chính đường, ngồi ở kia giống như chủ nhân.

Ánh mắt mờ mịt của Đỗ Việt lập tức sáng lên.