Không đến một năm, đây đã là lần thứ hai Tô Tử Mộc bị giam vào nhà lao.

Khác với lần tước, lần này phòng giam vô cùng sạch sẽ, trên tường cao có một lỗ thông gió nhỏ ánh sáng chiếu vào, còn có một cái giường đá, trên giường trải đệm chăn sạch sẽ.

Nhưng phòng giam chung quy là phòng giam, lần này bị giam vào, lòng của Tô Tử Mộc càng thêm tuyệt vọng so với lần trước.

Dù sao lần trước, với y mà nói là loại giải thoát, bất kể sống hay chết, rốt cục thoát khỏi ác mộng là Bùi Thành Thụy.

Nhưng lần này, khi y thật vất vả yên tâm, muốn cùng Bùi Thành Trạch sinh sống thật tốt, sinh hạ hài tử cho hắn thì, lại bị kéo mạnh ra khỏi mộng đẹp.

Nha dịch đưa Tô Tử Mộc đến trong phòng giam, cũng biết thân phận của y, không dám chậm trễ, không đeo xiềng xích, trái lại cẩn thận đỡ người lên trên giường, dàn xếp tốt.

Chặng đường ngồi kiệu từ trong cung đến Tông nhân phủ đối với Tô Tử Mộc mà nói không tính là ngắn, thêm thời gian trên công đường một phen thẩm lí và phán quyết, lúc này khiến thể xác và tinh thần y đều mỏi mệt.

Mẫu thể tâm tình dao động quá lớn, thai nhi cũng có chút bất an, hai hài tử càng không ngừng ở trong bụng trở mình lăn lộn, kích thích tử cung do liên tục thụ thai mà vô cùng yếu ớt, Tô Tử Mộc co lại ở trên giường, đau cả người là mồ hôi, thời tiết giữa mùa hạ mà cả người lại lạnh lẽo.

Đang trong lúc Tô Tử Mộc cắn răng chịu đựng, phòng giam vang lên tiếng mở khoá, một người đứng ở bên giường.

Không đợi Tô Tử Mộc phản ứng, người nọ liền ngồi xuống mép giường, một tay đỡ hông của Tô Tử Mộc, một tay xoa bụng của y.

“Rất khó chịu sao?”

Một câu nói mang theo làm ôn nhu và đau lòng, bỗng chốc đánh tan phòng vệ trong lòng Tô Tử Mộc.

“Bệ hạ… Đau…”

Bùi Thành Trạch chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, rầu rĩ lại đau lòng.

Hắn ôm lấy Tô Tử Mộc, khiến y tựa ở trong lồng ngực mình, một tay nỗ lực an ủi thai nhi xao động không ngớt.

“Các bảo bối ngoan, phụ thân các con đã rất cực khổ, đừng lại lăn qua lăn lại y nữa…”

Tô Tử Mộc nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt chảy xuống.

Qua một hồi, máy thai thực sự dần dần ngừng lại, Tô Tử Mộc cũng mất sức lực, mềm ở trong lòng Bùi Thành Trạch thở dốc.

“Tử Mộc, hài tử này, là do trẫm không cầm giữ được mình.”

Tô Tử Mộc nghe lời này không hiểu có chút hoảng hốt.

“Trẫm biết, lúc trước ngươi vì Bùi Thành Thụy làm việc trải qua một ít sự việc không muốn người biết, trẫm cũng rõ ràng khi đó ngươi không có lựa chọn nào khác, sau lại ngươi bỏ tà theo chính, âm thầm giúp trẫm nhiều như vậy, lại hai lần vì trẫm liều mạng mang thai hài tử, chuyện trước kia, trẫm vốn định không truy cứu nữa…”

Bùi Thành Trạch nhẹ vỗ về bụng ngô cao của Tô Tử Mộc.

“Nhưng trẫm càng không muốn, lại càng có người bày việc này trước mắt trẫm, Tử Mộc, Nam Cung lão sư trung thành và tận tâm với trẫm, là hắn dốc hết tâm huyết, một tay giáo dục trẫm trưởng thành…”

“Bệ hạ, đây cũng là nguyên nhân ban đầu ta van Thái hậu gạt người tất cả mọi chuyện…” Giọng nói của Tô Tử Mộc nhẹ như là thở dài, “Người trọng tình trọng nghĩa,  giữa Tử Mộc và những người đã phải uổng mạng, quá khó khăn để lựa chọn, chẳng bằng để người vĩnh viễn hận Tử Mộc…”

Bùi Thành Trạch nắm lấy tay lạnh lẽo của Tô Tử Mộc, trầm mặc hồi lâu.

“Tử Mộc, việc đã đến nước này, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề đi, những chuyện trước kia, ngươi đến tột cùng tham dự bao nhiêu…”

Tả Xuyên Lợi sau lại thẩm vấn một lần Vương Ngũ, nhưng người này nguyên nhân đích xác chỉ là một tiểu lâu la, chỉ biết làm theo lệnh, hơn nữa cũng không thực sự chấp hành nhiều nhiệm vụ lớn, cái gì đều hỏi không ra.

Vì vậy hắn ngược lại đi điều tra lại vài chuyện lớn lật đổ Bùi Thành Thụy, tìm kiếm chứng cứ Tô Tử Mộc bỏ tà theo chính, giúp đỡ Bùi Thành Trạch.

Vài ngày như vậy trôi qua, Tô Tử Mộc vẫn lẳng lặng đứng ở trong lao, Đỗ Việt sẽ đúng hạn đến thỉnh mạch bình an cho y, bảo đảm thai nhi trong bụng không có chuyện.

Ngày hôm nay, Đỗ Việt mới vừa đi không bao lâu, Tô Tử Mộc tựa ở trên vách tường, đang âm thầm xoa thắt lưng, cửa lao lại được mở ra, kèm theo một mùi thơm ngát như có như không, một người đi vào.

Tô Tử Mộc ngẩng đầu, người đến là Nam Cung Đình.

“Hoàng thượng vẫn tìm chứng cứ giúp ngươi thoát tội.” Giọng nói Nam Cung Đình lạnh lẽo cứng rắn.

Tô Tử Mộc cẩn thận quan sát hắn một phen, đặc biệt là nhìn một chút bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn.

“Nam Cung công tử là người tập võ đi.”

Nam Cung Đình sửng sốt.

Cánh tay Tô Tử Mộc chống giường, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Nam Cung Đình, vươn một tay.

Nam Cung Đình không hiểu nhìn y.

“Người tập võ đều có chút hiểu biết về mạch tượng, công tử không ngại, giúp ta bắt mạch đi.”

Nam Cung Đình không hiểu cho lắm, nhưng vẫn là duỗi tay ra, chỉ cảm thấy mạch đập dưới ngón tay suy yếu vô lực, giống như bệnh nặng quấn thân, mệnh không còn bao lâu.

Nhìn mặt Nam Cung Đình lộ vẻ kinh ngạc Tô Tử Mộc rút tay lại, vẻ mặt bi thương.

“Thời gian của ta vốn không nhiều, hôm nay cường chống thân thể này, chỉ là vì có thể sinh con ra.”

Y đỡ bụng, có chút khó khăn quỳ xuống trước mặt Nam Cung Đình.

“Ta đã từng làm ác là thật, tình ý ta đối với bệ hạ cũng là thật, sinh hạ hài tử xong, ta sẽ dùng mệnh đền lại, Nam Cung công tử, chỉ cầu ngươi vạn chớ trách tội bệ hạ, hắn là một quân chủ anh minh, là ta, là ta không nên cầu mong xa vời…”

Nam Cung Đình nhìn người trước mắt tỏ ra hèn mọn, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Ta hôm nay tới chủ yếu muốn hỏi một chút ngươi, ngày cha ta bị giết, ngươi đến tột cùng dùng lý do gì lừa gạt hắn đi ra ngoài, lấy trí tuệ của cha ra, hắn làm sao sẽ… Tô Tử Mộc??!!”

Nói còn chưa dứt lời, Nam Cung Đình liền thấy Tô Tử Mộc kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng người ngã xuống đất.

“Ngươi làm sao vậy?”

Khuôn mặt Tô Tử Mộc trắng bệch, quanh thân mồ hôi lạnh, ôm bụng càng không ngừng run rẩy.

“Nam, Nam Cung… Công tử… Ngươi… Trên người…”

Nam Cung Đình bị y nói làm cho không hiểu ra sao, còn không có phản ứng kịp, liền thấy dưới vạt áo Tô Tử Mộc tràn ra một mảnh huyết hồng.

Tô Tử Mộc chịu đựng đau nhức, túm góc áo Nam Cung Đình: “Mau cứu… Hài tử của ta… Thái y…”