Lạc Đường

Chương 15: Ngày cuối cùng của thời niên thiếu

Tháp Lạt Ma trên đỉnh núi của đảo Quỳnh Hoa không khác gì nhiều so với ba trăm năm sau, dưới ánh nắng mặt trời vào đông rất chói mắt. Tôi đứng trên đài cao, nhìn đám người mờ ảo trên bề mặt Thái Dịch Trì đóng băng rộng lớn. Trên mặt băng, hơn một nghìn binh sĩ bát kỳ đang thi đấu, có lều ném bóng, có diễn tập bắn cung trên băng, còn giả thành động tác của 'đại hạt tử', 'kim kê độc lập', 'Na tra nháo hải', 'song phi yến', 'thiên cân trụy'...----tôi thấy giống như biểu diễn trượt băng nghệ thuật. Người Mãn Châu quyền quý, hoàng thân quốc thích ngồi đầy trên khán đái được lập nên ở bên hồ. Xa xa vẫn còn thấp thoáng thấy được trang sức màu vàng của hoàng đế ngồi vào bàn.p>

Tôi bị Bát phúc tấn bằng một câu "mang muội xem băng" không cho cự tuyệt lừa gạt đưa đến đây, thưởng thức biểu diễn đồ sộ trên băng, không thể nói là không hưởng thụ. Nhưng tôi vẫn muốn cùng Lý Hạo đến đầm nước băng đẩy xe hơn, bởi vui chơi quan trọng nhất vẫn là thoải mái.

"Bốp bốp bốp" Hồng Nguyệt Nhi bên cạnh ra sức vỗ tay, khuôn mặt không biết bởi vì hưng phấn hay rét lạnh mà đỏ rực lên. Cô nàng cũng giống tôi, bị nhân tiện đưa theo làm người đứng xem, nhưng xem ra cô nàng dễ thích ứng hơn tôi.

"Lý Hadm." Lão Bát mang theo tùy tùng và các huynh đệ đi tới, tôi vội vã đứng dậy hành lễ.

Anh ta cười nói: "Đã lâu không gặp. Dường như đã đổi tính rồi nhỉ."

Tôi dè dặt cười, cúi đầu.

"Nàng đang giả vờ giả vịt đấy." Bỗng nhiên lão Thập thốt lên một câu.

Tôi ngẩng đầu nhìn lão Thập, ánh mắt cậu ta rạng rỡ, cảnh giác nhìn chằm chằm tôi. Tiểu tử này cũng thật là! Giống như tôi là người ngang tàng bạo ngược, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn cậu ta không bằng. Tôi chỉ nhìn cậu ta cười cười, lại gật đầu chào lão Cửu bên cạnh.

Nhìn sang bên trái nữa, Thập Tứ đứng im lặng. Chỉ có cậu ta, trong mắt không hề có ý cười.

Tôi mỉm cười với cậu ta, muốn hỏi tình hình con của cậu ta, nhưng cậu ta lại dời tầm mắt đi hướng khác.

Lão Bát hỏi: "Sao không đến chỗ ta chơi?"

"Bát gia ngài bộn bề nhiều việc, không tiện quấy rầy." Bài học lần trước còn chưa đủ sao? Tôi còn dám đi mới là lạ.

Anh ta cười nói: "Cô đừng nói như vậy, ta rất chua xót." Sau đó anh ta lại đè thấp âm thanh nói: "Đã là 'đồng phạm', còn trốn tránh được sao?"

Anh ta còn dám nói! Tôi tức giận lườm anh ta, anh ta lại làm như không có việc gì cười: "Tiết mục hôm nay thế nào? Ở Thịnh Kinh có xem bao giờ chưa?"

Lão Cửu, lão Thập và Thập Tứ dường như đang nói chuyện gì đó, cũng không nghe thấy chúng tôi nói cái gì. Tôi thở ra một hơi, cười nói với anh ta: "Tôi có gì mà trốn chứ?" Sau đó xoay người hướng về phía hồ băng: "Trước kia đã xem rồi, sao có thể so bì với khí thế hoàng gia được."

Anh ta khẽ thở dài: "Khí thế thì thế nào..." Có lẽ vì cho rằng tôi không nghe thấy, anh ta lập tức thay đổi loại giọng điệu nhẹ nhàng, chỉ vài bóng người phía nam nói: "Đệ đệ cô ở bên kia."

"Lý Hạo?" Tôi ngạc nhiên nói, "Nó ở bên đó làm gì?" Nếu như Lý Hạo tới, nhất định là Thập Tứ kéo nó tới, vậy tại sao lại không đi cùng với bọn họ.

"Ban nãy gặp Dung Huệ, con bé làm ầm ĩ muốn chơi đùa cùng đệ đệ cô." Anh ta đáp.

Tôi dõi mắt nhìn lại, vẫn không thể phân biệt được mấy bóng người màu đen đó. Lúc này lại nghe được giọng nói của lão Thập được cho là đã ép đến mức thấp nhất: "Thập Tứ, diễm phúc của đệ cũng không ít nha! Nha đầu bên cạnh nàng cũng không tệ, sau này cưới nàng vào cửa, hai chủ tử nô tài này cũng đủ cho đệ hưởng thụ rồi!" Vừa nói vừa bỡn cợt ngắm Hồng Nguyệt Nhi.

"Thập Ca!" Thập Tứ vội la lên, lại có chút lúng túng và hoảng hốt nhìn tôi.

Hồng Nguyệt nhi nắm lấy tay áo tôi hơi run rẩy, không biết là tức giận hay e lệ.

Lão Thập ơi! Lời nói của ngài quá thực tế, quá trắng trợn rồi! Tôi thầm than, an ủi vỗ vỗ tay Hồng Nguyệt Nhi.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói Bát phúc tấn dịu dàng lại cởi mở đúng lúc chen vào.

Lão Bát cười nói với phu nhân: "Nàng vừa đi đâu vậy? Còn chưa hết cảm đã chạy lung tung rồi."

Bát phúc tấn cũng cười: "Thiếp đi thỉnh an các tẩu tử. Không người ta lại nói mình chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa."

Lão Bát cười lắc đầu. Bát phúc tấn còn nói: "Vậy mà không thấy Tứ tẩu, nghe nói không được khỏe. Trắc phúc tấn Lý Thị cũng không tới, hơn hai tháng nữa tỷ ấy cũng sinh rồi, mang một bụng to đi cũng khó khăn." Cô ấy xoay về phía tôi bĩu môi nói: "À, chính là người ngồi gần chỗ với Lý Hàm lần trước đấy."

"Ta nhớ rồi." Lão Bát nói.

Cuộc biểu diễn lúc này cũng kết thúc. Những binh sĩ đều tuần tự rời khỏi mặt hồ.

"A, bọn họ đi rồi. Chúng ta vào chơi thôi." Bát phúc tấn hô lên, lôi léo trượng phu đi. Trước khi đi hỏi tôi: "Lý Hàm, muội không đi sao?"

Tôi khoát tay: "Không, muội không đi đâu, sợ ngã lắm. Tỷ không cần phải để ý đến muội."

Bọn họ đi rồi, mấy người khác đương nhiên cũng rời đi. Tôi kêu lên: "Thập Tứ gia, xin đợi một chút."

Thập Tứ không ngờ tôi sẽ gọi cậu ta lại, đứng ngây ngốc bất động. Lão Cửu lão Thập cười đẩy hắn một cái, sau đó đuổi theo đám người của lão Bát. Hồng Nguyệt Nhi cũng lui xa ra, tôi cũng để tùy cô nàng.

Rất lâu sau rốt cuộc cậu ta cũng nói: "Nàng thật sự sẽ không đi trượt băng sao? Ta thấy Lý Hạo chơi rất vui."

Tôi cười lắc đầu: "Không đâu." Phàm những trò thể thao, không mấy thứ có thể làm khó được tôi. Trước kia bởi vì thấy tư thế trượt băng nghệ thuật tuyệt đẹp, lại rất vui nên tập một chút. Mùa đông ở Thịnh Kinh dài hơn trong kinh, băng tuyết cũng dày hơn, tôi với Lý Hạo vẫn thường chơi đủ trò. Nhưng ở đây, tôi thật sự không có hứng thú biểu diễn trước mặt bọn họ.

Tay vịn lan can đã tê rần, tôi liền há miệng thổi khí xoa tay vài cái.

Thập Tứ nhíu mày nhìn tay tôi nói: "Cả bao tay cũng không cần sao? Tay nàng đông cứng rồi kìa!"

"Tôi đâu có yếu đuối như vậy." Tôi cười nói, "Nói về tiểu a ca của ngài một chút đi! Có được con trai cũng không mời tôi uống rượu!"

Cậu ta nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhìn vài bóng người thư thớt đang chuyển động trên mặt băng.

Tôi lấy ra cái khóa trường thọ cho cậu ta: "Tặng cho con trai ngài. Chúc bé thông minh khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."

Cậu ta nhận lấy, sau đó vẫn đứng ngẩn người. Tôi nói: "Chuyện này cho qua, nhưng rượu mừng sang năm cũng không thể không mời nha."

Thân hình cậu ta cứng đờ, cắn răng nói: "Nàng thật sự muốn uống ly rượu mừng này?"

Tôi định nói tiếp, đã thấy trên mặt băng phía xa xa dường như có điều gì khác thường, mấy bóng người lùn đi một chút, toàn bộ đều bất động. Dường như có một bóng dáng màu vàng đứng ở đó.

Vẻ mặt Thập Tứ trịnh trọng, nói: "Nàng đợi ở đây, ta đi nhìn xem."

Cậu ta vội vàng rời đi, tôi liền ngồi xuống uống trà nóng yên lặng chờ đợi. Xem tình hình này cũng không giống như xảy ra đại sự gì, nếu không xung quanh cũng sẽ không yên lặng như thế. Ước chừng nửa giờ sau, đám người lão Bát vẻ mặt quỷ dị quay trở lại, duy chỉ không thấy Thập Tứ nữa.

"Thập Tứ đâu?" Tôi hỏi lão Bát.

"Bị hoàng a mã triệu đến Duyệt Tâm điện rồi." Anh ta bình thản đáp.

Tôi ngửi ra mùi vì bất thường trong lời nói của anh ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vẫn là lão Thập đoạt lời trước: "Hoàng a mã chỉ hôn cho Dung Huệ rồi."

"Thật sao? Đối phương là ai?" Một cô nhóc tám tuổi, chờ đến lúc cô xuất giá còn ít nhất năm sáu năm nữa, hiện tại đã chỉ hôn thì thật là quá sớm. Nhưng chỉ vì điều này thì bọn họ cũng không đến mức như vậy chứ!p>

Vẻ mặt lão Bát quái dị nói: "Là đệ đệ cô, Lý Hạo."

Tôi nháy cũng không nháy mắt nhìn chòng chọc anh ta cả buổi, cuối cùng cũng có phản ứng: "Tin này là thật sao? Tôi không nghe lầm chứ?"

Lão Thập nói: "Ý chỉ một lát nữa sẽ đến nhà cô, còn có thể giả sao?"

Nhanh vậy sao? Năng suất thật cao nha! Nhưng ai có thể nói cho tôi biết chuyện kỳ lạ này rốt cuộc là xảy ra thế nào không?

Bát phúc tấn cười nói với tôi: "Ha ha, lần này thành thân thích rồi."

Lão Thập cười cổ quái: "Bát tẩu, nàng sớm muộn gì cũng là người nhà chúng ta, lần này thì tốt rồi, thân càng thêm thân." Nghe xong lời này, lão Cửu cười trộm, lão Bát và vợ nhìn nhau, cũng cười lên.

Tôi không để tâm đến lời của lão Thập, chỉ nghĩ đến tổ hợp kì dị của Lý Hạo và Dung Huệ. Một người mười lăm một người tám tuổi, tiểu hài tử sắm vai vào cùng một nhà. Nhưng mà năm sáu năm sau có lẽ cũng thế, lúc Lý Hạo tròn hai mươi tuổi sẽ thành thân, đối với nó cũng có chỗ tốt. Không cần phải lo lắng gia thế bối cảnh của Dung nha đầu, tôi cũng coi như là hài lòng với đứa em dâu này.

"A, tứ ca." Chợt nghe lão Cửu kêu lên.

Tôi mới từ trong thế giới của bản thân trở lại hiện thực, ngẩng đầu nhìn thấy anh ta liền mỉm cười. Dù sao cũng đã có quan hệ mơ hồ với nhà bọn họ, nhiều hơn cũng không sao cả.

Vẻ mặt của anh ta vẫn yên tĩnh, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Đám huynh đệ bọn họ kêu hô ca ca đệ đệ một hồi, rốt cuộc cũng chào hỏi xong xuôi. Lão Tứ hỏi: "Các đệ vừa nói gì mà hứng thú vậy?"

Lão Bát cười nói: "Không có gì. Chỉ là hôn sự của Dung nha đầu thôi."

Lão Thập nói: "Tứ ca huynh cũng thấy rồi, Dung nha đầu kia đâu có biết xấu hổ là gì! Hoàng a mã chỉ nói đùa với nó vài câu, nó lại chỉ vào người ta nói, trưởng thành sẽ gả cho hắn! Chậc chậc, rõ là..." Cậu ta lại chỉ chỉ tôi nói: "Tiểu tử gặp phải nó, chính là đệ đệ nàng."

Lão Tứ lại nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy ý cười, trong nháy mắt tôi liếc mắt ra hiệu với anh ta, cũng không quản anh ta có hiểu hay không, liền cúi đầu. Anh ta nói: "Dung Huệ thẳng thắn đáng yêu, hoàng a mã thích con bé ở điểm ấy."

"Thẳng thắn như nó vậy, không phải không biết xấu hổ thì là cái gì!"

"Thập đệ..." Lão Bát vừa bực vừa buồn cười.

Tôi thật sự nhịn không được, cũng cười nói: "Đúng, muốn thẳng cũng phải giống như Thập gia ngài mới gọi là thỏa đáng." "Đúng vậy, đúng vậy." Lão Thập vừa lòng cười với tôi. Lời của tôi xác thực là không phải chậm chọc cậu ta, cũng cười với cậu ta.

Nhưng những người khác thì không cho là như vậy, đều đang nhìn cậu ta như nhìn trò cười. Ài, con người luôn luôn suy nghĩ lời nói đến mức cao thâm.

Tôi thấy có cơ hội, kiếm cớ rời khỏi đám người này. Lúc đến đầu bậc thang, anh ta từ phía sau vươn tay ra, ôm lấy tôi, hôn vành tai tôi, nói: "Sau này bớt đi cùng với đám người của Bát đệ đi..." Tôi xoay người, nói khẽ bên tai anh ta: "Tối ngày mai nhớ đến."

"Nàng muốn làm gì?" Anh ta hỏi.

"Có đồng ý hay không tùy chàng, trễ hẹn không đợi." Nói xong đẩy anh ta ra, đi xuống khán đài.

Trăng đêm nay thật sáng, ánh sáng trong suốt rơi trên vạn vật. Băng tuyết phản chiếu vào ban đêm lại càng giống như mộng ảo.

Tôi và lão Tứ mặc áo khoác dày cộm đứng trên mặt băng. Anh ta cười hỏi: "Nàng kéo ta tới nơi này để ngắm trăng sao?"

Tôi đáp: "Không. Ta muốn trượt băng."

"Không phải nàng không biết sao?" Anh ta ngạc nhiên hỏi, "Hôm qua cũng không thấy nàng trượt băng."

Tôi cười cười, liền thay giầy trượt băng. Giầy trượt băng ở thời đại này làm bằng cọc gỗ và thiết, đáy giày rất cứng, tôi thay đổi một chút, ít nhất có thể làm động tác hơi khó khăn. "Cầm giúp tôi." Tôi cởi áo khoác đưa cho anh ta. Vì để dễ dàng vận động, tôi chỉ mặc áo ngắn đến thắt lưng, phía dưới là quần dài, có hơi giống như quần váy.

Anh ta cả kinh nói: "Nàng mặc ít vậy sao!"

Chân tôi khẽ đạp, nhẹ nhàng trượt ra, cười với anh ta: "Chàng hãy chờ xem"

Tôi thay đổi chút động tác trước đây, gia tăng vũ đạo, trượt và xoay tròn. Giảm bớt động tác nhảy là vì trang bị không cho phép, mà trình độ của tôi cũng không phải là giỏi, cho nên chỉ nhảy hai lần. Cả một lần biểu diễn cũng không quá ba phút, cuối cùng xoay tròn tại chỗ để kết thúc.

Tôi thở hổn hển về bên cạnh anh ta, nói: "Áo khoác của ta. Mới một lát đã lạnh thế này rồi."

Bỗng nhiên anh ta lại vứt áo khoác lông của tôi đi, "Chàng làm gì vậy!" Không đợi tôi kêu xong, anh ta đã kéo tôi vào lòng, dùng áo khoác của anh ta vây lấy tôi. Đường viền lông chồn bao lấy cần cổ tôi, tôi ngứa đến khó chịu, muốn tránh ra. Nhưng cánh tay anh ta lại bóp chặt lấy thắt lưng tôi, tôi chỉ có thể ngửa nửa thân trên ra sau.

"Nhất định là ông trời phái nàng tới cám dỗ ta!" Anh ta nói xong liền hôn xuống.

Tôi cười tránh đi: "Vậy chàng thích không?"

Anh ta thâm sâu nhìn tôi nói: "Thích."

"Chàng thích ta ở điểm nào?" Tôi rất nhàm chán hỏi.

Anh ta không cần suy nghĩ đáp: "Nàng rất đẹp."

Tôi sờ sờ mặt mình, cười nói: "Phải không? Ta cũng không hài lòng với khuôn mặt này cho lắm."

Anh ta nở nụ cười: "Quên nói ta còn thích vẻ trơ tráo của nàng nữa!"

"À, vậy ta nhìn trúng chàng ở điểm nào đây?" Tôi trầm ngâm nói.

Anh ta rất thích thú nói: "Nói thử xem, ta cũng muốn biết."

Tôi ôm eo anh ta, kể từng cái một: "Ừm, gia thế chàng rất được, có quyền thế, có tài sản, chắc là chàng có tiền chứ?"

Anh ta gật đầu nói: "Cứ coi như là bất tận."

Vì vậy tôi gật đầu nói tiếp: "Bộ dạng cũng không tệ, chỉ là không bằng Thập Tam."

"Muốn làm ta tức chết sao." Anh ta nâng cằm tôi lên.

Tôi suy nghĩ lại nói: "Ta còn thích cách nói chuyện cay độc của chàng."

"Như nhau." Anh ta in lên môi tôi, nhẹ mút hôn.

Tôi dựa vào lòng anh ta, thừa nhận đáp trả. Sau đó tôi biết được, hôn môi đúng là việc rất dễ chịu.

Chìa tay thử nước ấm, được rồi. Tôi bước vào bồn tắm, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, nói với Hồng Nguyệt Nhi: "Ta muốn ngâm nước một lát, em ra ngoài đi." Cô liền dọn dẹp y phục tôi đã thay ra bên ngoài.

Được ngâm trong nước ấm, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, thật thư thái! Người ta mùa đông chỉ lau mình, tôi lại làm một cái bồn tắm gỗ lạ thường, giống như ngồi trong phòng tắm hơi, một lầm dùng là phải đến hơn mười thùng nước nóng.

Ài, xem ra vẫn là Lục Dĩnh nói đúng, tôi chính là một Quý tộc cả người đều là tật xấu của giai cấp tư sản mục nát, xa xỉ đến tận xương tủy, nhưng lại cho rằng bản thân mình thích ứng được trong mọi hoàn cảnh. Không biết lúc tôi nghèo vắt chày ra nước thì sẽ sống qua ngày thế nào đây.

Lặn cả người xuống nước, ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài, từ từ thởi khí còn trong phổi, cho đến lúc lồng ngực thiếu hơi khó chịu mới nổi lên. Cũng không ngờ tôi mới ngoi lên liền nhìn thấy cảnh thế này.

"Thiếu gia, người không thể vào!"

Sau đó, cửa phòng liền bị mở ra. Một luồng hơi lạnh lướt qua bờ vai trần trụi, làm tôi không nhịn được rùng mình một cái. Lý Hạo giống như trâu điên xông tới, lúc này lại giống như con tò te đứng không hề nhúc nhích, chỉ trợn mắt nhìn tôi.

Tôi lau những giọt nước không ngừng nhỏ xuống trên mặt, híp mắt hỏi: "Đệ muốn tắm chung với ta sao?"

"Không, không..." Cậu ta nghẹn đỏ mặt nói.

"Vậy còn không mau cút ra ngoài!" Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu ta.

Cậu ta lập tức tông cửa xông ra ngoài, đến gian ngoài dường như lại đá cái ghế tựa.

Tiểu tử này bị làm sao vậy? Hai ngày qua cũng không thấy cậu ta, chẳng biết lại nổi điên cái gì? Bị cậu ta làm ầm ĩ như vậy, tôi cũng không còn tâm tình ngâm nước nữa. Lau người qua loa rồi mặc áo ngủ, lúc ra ngoài sảnh thuận tiện khoác thêm áo vải bên ngoài. Lý Hạo vẫn còn đỏ mặt, ngồi bên cạnh bàn trà, thấy tôi ra liền đứng lên. Hồng Nguyệt Nhi bưng tới cho tôi một chén nấm tuyết, cho cậu ta một cốc trà.

Tôi gõ gõ bàn nói "Buổi tối đừng uống trà đặc, hình như có sữa bò, lấy cho đệ ấy một cốc." Tuổi này phải uống nhiều sữa mới cao lớn được.

Sau khi Hồng Nguyệt Nhi rời khỏi, Lý Hạo cúi đầu gọi: "Cao Lăng."

"Sao?"

"Cao Lăng.."

"Nói đi, ta nghe đây." Tôi Dùng thìa khuấy canh nấm tuyết.

Cuối cùng cậu ta cũng ngẩng đầu, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

"Sao vậy?" Tôi không nhịn được cười nói, "Chuyện của đệ và Dung Huệ đã định rồi, có lẽ sau này để tránh nghi ngờ, không thể chơi đùa cùng nàng nữa rồi."

Cậu ta xoay mặt đi nói: "Đệ không cần nàng."

Tôi vỗ xuống đầu của cậu ta, nói: "Loại tâm tư này đệ nghĩ cũng đừng nghĩ! Tỷ thấy hai người rất xứng." Đối với tiền đồ của đệ cũng rất có lợi. Câu toan tính phía sau tôi không nói ra miệng.

Cậu ta "Ai ôi" một tiếng, sau đó lại ngây ngốc nhìn tôi, một lát sau mới nói: "Tỷ, đệ..."

Tôi đợi cậu ta nói tiếp, nhưng cậu ta lại từ từ đứng dậy, đi tới ngưỡng cửa: "Đệ về phòng, tỷ ngủ sớm một chút."

Rốt cuộc là cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Chẳng kẻ phản ngịch đến?

Thôi, nghĩ cũng chẳng nghĩ được gì. Tôi ngáp một cái, nghe lời cậu ta đi ngủ.

Mùa đông buồn chán ở Bắc Kinh cuối cùng cũng qua đi, tôi lại bắt đầu phi ngựa ra vùng ngoại ô. Vì trình độ bắn tên đã nâng cao rất nhiều, nhân tiện mang theo cả cung tên, nếu vận khí tốt còn có thể bắt được thỏ rừng hay gì đó. Thỉnh thoảng Lý Hạo sẽ đi cùng tôi, may mà cậu ta vẫn giống lúc trước, đêm kỳ quái đó kết thúc đưa đến mùa xuân năm Khang Hi bốn mươi ba.

Hôm nay vừa định ra ngoài, lại ngoài ý muốn đụng phải Thập Tứ tới chơi. Tôi chỉ có thể tạm gác lại kế hoạch ra ngoài, mời cậu ta vào nhà mời trà.

Tôi hỏi: "Ngày mai là ngày trọng đại của ngài, sao lúc này lại đến đây?"

Năm nay cậu ta đã mười bảy tuổi, cũng nên đặt dấu chấm hết cho thời niên thiếu lông bông trước kia rồi.

"Ta muốn gặp nàng nên tới đây." Cậu ta bình tĩnh nói.

Tôi nói: "Hôm nay ngài không đến, ngày mai cũng có thể gặp mặt. Tôi sẽ đi dự lễ." Hôn lễ của cậu ta được cử hành ở phủ đệ mới, nếu là ở trong cung, tôi có muốn uống rượu mừng cũng không thể.

Cậu ta nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi không chịu được loại ánh mắt này của cậu ta, đành phải nói: "Được rồi, nếu như ngài không muốn tôi đi, tôi không đi là được."

Cậu ta lập tức nói: "Ta không muốn nàng đi."

"Tôi hiểu." Tôi thầm than một tiếng, nghĩ thầm, rốt cuộc cũng không cách nào thực hiện lời hứa trước kia! Hai buổi hôn lễ của cậu ta, một lần tôi cũng không thể tham dự, mà hôn lễ của tôi sau này, nhất định là hắn cũng sẽ không đến. Nếu tôi không muốn làm nữ nhân của cậu ta, mà cậu ta lại tuyệt đối không bằng lòng làm bằng hữu của tôi, như vậy thì quan hệ của chúng tôi chỉ có thể dừng ở đây thôi.

Cậu ta lôi một con hồ ly trắng lông mềm như nhung trong túi vải đưa cho tôi, nói: "Hồ ly săn được lúc đi săn đông, ta sai người nhốt vào lồng, quên đưa cho nàng."

Đây đã là mùa xuân, vậy mà cậu ta mới đưa cho tôi? Thôi, dù sao mùa đông năm nay cũng có thể dùng đến, cậu ta cũng có lòng, không nên kích động cậu ta. Vì thế tôi cười nhận lấy, nói: "Cảm ơn." Vuốt vuốt cảm giác cũng không tệ, chẳng trách người ta đều nói nữ nhi đều thích món đồ chơi lông mềm.

Tôi đã lấy rồi, cậu ta vẫn không buông tay, tôi liền dùng sức giật lấy. Cậu ta lại đột nhiên buông tay, hai cánh tay ôm chặt lấy tôi.

Tôi giãy giụa hai lần, chẳng những không có hiệu quả mà còn bị cậu ta ôm chặt hơn. Cằm của cậu ta đè nặng lên vai tôi, hơi thở hỗn loạn thổi bên gáy làm tôi ngứa ngáy vô cùng.

Tiểu tử này quả thật là đáng đánh đòn! Trực giác tôi định thâm độc giẫm lên mu bàn chân cậu ta, lại nghe giọng nói hơi khàn của cậu ta: "Đừng nhúc nhích….chỉ một lát thôi, xin nàng!"

Được rồi, dù sao cũng chỉ một lát, cũng chỉ là một cái ôm mà thôi.

Cậu ta biết điều cũng không làm gì khác nữa, ôm tôi một lát liền buông ra. Cuối cùng cậu ta hỏi tôi: "Nàng còn muốn nói gì với ta hay không?"

Tôi thả lỏng gân cốt bị sức lực thô bạo của cậu ta làm đau nhức, nói: "Dịu dàng với tân nương tử một chút."

Cậu ta nhắm mắt lại, cầm tay tôi, khẽ hôn xuống mu bàn tay, nói: "Như nàng mong muốn."