Lạc Cư

Chương 55: Trời hửng nắng

Ngay khi vừa vào tới sân nhà, trời lại giáng xuống đợt mưa nữa. Lĩnh phóng qua phòng bếp vừa chạy vừa nói lớn với Tân đang canh chừng bữa trưa bên bếp lửa:

“Anh ơi, chân em bẩn nhà dơ rồi, lau giùm em cái!”

Tân quay lại không thấy cậu đâu chỉ thấy hai hàng dấu chân nâu bám thẳng từ cửa hướng ra sân giếng.

Anh đi vội ra cửa sau, nhìn cậu đang rửa chân, hỏi:

“Có ướt người không anh nấu nước cho em tắm.”

Lĩnh lắc đầu, tay phủi bớt nước mưa trên vai áo:

“Không sao đâu anh, để tối tắm luôn cũng được.”

Nghe Lĩnh nói vậy Tân liền quay người đi vào phòng bếp lau sạch dấu chân cậu.

Bên ngoài sau khi vệ sinh đôi chân sạch sẽ, Lĩnh vào lại bếp, cậu đi tới bên cạnh Tân ngồi ké chút hơi nóng ủ ấm thân mình.

Tân đưa cho cậu ly trà gừng.

Lĩnh nhận lấy, đầu cậu nhớ tới cảnh mình vừa uống hết một ly trà gừng bên nhà Mi giờ lại thêm một ly nữa có hơi ngán, nhưng tuyệt nhiên Lĩnh không dám phản bác, Tân sẽ không nghe.

Anh nếu nghe cậu nói không uống chắc lại xụ mặt tỏ thái độ không hài lòng với cậu mất. Nghĩ được kết quả của việc từ chối, Lĩnh liền ngoan ngoãn cầm ly uống sạch.

Cậu tranh thủ nói chuyện cùng Tân kế hoạch mình vừa nghĩ ra:

“Anh, giúp em bứng mấy cái cây lớn có hoa màu hồng xen cánh tím ở bìa rừng phía tây gần tộc chúng ta về trồng hai bên đường trong tộc đi. Nó vừa có công dụng làm đẹp, lại làm mát vào mùa hè nữa rất tốt.”

Tân đưa tới một cái đòn dài để hai người cùng ngồi. Anh hài lòng khi vai họ chạm nhau khăng khít, anh cười gật đầu:

“Được, tranh thủ chiều nay anh đi tìm người làm luôn.”

Lĩnh cười cười huých vai anh một cái:

“Cảm ơn nhé! Còn cả cái đường gạch nữa, tốt hơn hết nên lát xong trước lễ cưới của chúng ta.”

Nghe Lĩnh chủ động nhắc tới ngày trọng đại đó, giọng Tân bất giác ôn hòa hơn:

“Được, chờ trời ngưng mưa anh sẽ cho người lát liền.”

Ngay lúc này nồi canh hầm trên bếp liền tràn ra. Tân đứng lên kiểm tra.

Lĩnh thấy mình ngồi đây quá cản trở liền đứng lên, nói:

“Em vào xem số hạt mè đen đây, nói là chế nó thành sữa mè uống mà quên mất. Khi nào xong bữa trưa anh nhớ gọi nhé!”

Tân gật đầu xua tay để cậu đi.

Hiện tại Lĩnh vẫn chưa tìm thấy sữa tươi nên công thức cho sữa mè đen sẽ vô cùng đơn giản: Rang chín mè, rồi cho sâm sấp nước vào cối đâm nhuyễn, dùng lớp vải mỏng lọc bã sau đó cho vào nồi thêm nước đun sôi với đường.

Công thức này đối với người hiện đại thì quá tầm thường, thậm chí không ai thèm uống, nhưng đối với người nơi đây như vậy là đã quá ngon rồi.

Chờ sau bữa trưa, nghỉ trưa một giờ đồng hồ, lúc Tân đi tới đình, Lĩnh liền cùng Bom và Đông bắt tay vào làm sữa mè đen.

Khi tiếng trống thùng thùng vang lên, hai đứa nhỏ vẫn chịu không được chạy vụt ra ngoài ngõ nhìn mọi người hối hả đi về đình thích thú không thôi.

Lĩnh nhìn hai đứa trẻ ham vui như thế liền nghĩ tới trò chơi ô ăn quan ở trái đất. Có lẽ cậu nên làm cho chúng để tăng thêm hình thức giải trí.

Buổi chiều trời mưa nhỏ lại, chỉ còn lất phất rất thích hợp để làm việc ngoài trời. Nhờ nước mưa khiến đất mềm đi nên việc đào và trồng cây rất dễ.

Loại cây Lĩnh chỉ có tán tròn hình đĩa ăn, lá xanh li ti, khi hoa nở lá gần như bị che hoàn toàn, nên một cây lớn như vậy lại chỉ toàn là hoa trông vô cùng rực rỡ.

Hồi hè không ai phát hiện ra chúng vì cứ nghĩ chúng chỉ là cây rừng không có tác dụng gì cho đến bây giờ, mưa xuống hoa nở, họ mới hay gần chỗ mình có một loại cây đẹp đến như vậy.

Tối tới, vì Tân bận việc nên Lĩnh vào bếp. Có cá Tân bắt lúc chiều, cùng một rổ tôm lớn, thêm thịt ba chỉ và bốn quả trứng chim, Lĩnh liền chế thành bốn món: Một thịt kho tàu - ba chỉ kho với trứng, cá kho tộ, tôm hấp sả, và một món canh tôm bằm nhỏ nấu với rau mồng tơi.

Hiện tại sau một thời gian trồng và chăm sóc bốn mảnh vườn bao quanh nhà, cả nhà Lĩnh gần như ngày nào cũng có rau ăn không phải lên rừng hái như trước nữa.

Rất nhiều thú nhân thấy sự tiện lợi của vườn rau này nên cũng làm theo.

Giờ đây đa số các thú nhân lên rừng ngoài săn thú ra chỉ cần tìm thêm thực vật lạ nhằm tăng thêm sự đa dạng cho bữa ăn nhà mình, chứ không còn lo lắng tích trữ như xưa.

Bây giờ vẫn chưa tìm được lúa nên cả nhà vẫn dùng gạo kê thay gạo trắng.

Trong bữa tối Tân báo cáo với cậu về tiến độ trồng cây, anh nói:

“Ngày mai nữa là xong, số cây này trồng vào trông khuôn viên tộc ta sôi động hẳn lên, rất đẹp. Ý tưởng của em rất hay.”

Được khen Lĩnh cười hỏi:

“Mùi hoa thế nào, chiều em bận quá không ra xem được.”

“Rất thơm, thoang thoảng dễ chịu, mùa mưa ngửi nó có cảm giác âm ấm.”

Nghe anh miêu tả Lĩnh cảm thấy hiếu kì với loại hoa này, nhưng chỉ là nghĩ thôi, còn giờ cậu có nhiều chuyện phải làm nếu có muốn nghiên cứu gì cũng phải gác lại cái đã.

“Chờ chúng ta đi ra ngoài về xem có tìm thêm được gì nữa không, nếu tìm được anh cần phải họp mọi người để quy hoạch canh tác cho năm sau.” Lĩnh nói rồi chỉ vào bát cháo kê, “như kê này qua năm chúng ta phải cho trồng lớn, tốt nhất là nhà ai cũng phải có ruộng.”

Tân gật đầu.

Sau bữa tối cả nhà quây quần bên nhau trong phòng sinh hoạt chung, cùng uống sữa mè đen, thú nhân dệt vải, Đông may đồ, Lĩnh tiếp tục đan vải len.

Chốc sau cậu nhớ tới trò chơi cho lũ trẻ liền nhờ Tân khắc cho hai đứa trẻ một bàn chơi ô ăn quan, rồi hướng dẫn hai đứa trẻ chơi tới khi ếch nhái kêu vang quanh nhà mới lục tục đi ngủ.

....

Một ngày mới lại tới, hôm nay ngay từ sáng sớm trời liền quang đãng hơn, đôi ba tia nắng ít ỏi hiếm hoi bỗng đổ xuống ở trời đông.

Nhìn quang cảnh đẹp đẽ ấy, Lĩnh vội mang theo cốc mè đen đi ra đình. Hiện tại nhà ai cũng có mè, cậu phải chỉ hết cho mọi người trước khi đi xa cùng Tân mới được.

Hồi trống họp vang lên, mọi người vội tề tựu về đình, nghe Lĩnh chỉ cách làm sữa mè đen.

Nhân lúc này Tân liền thông báo về chuyến hành trình ngày mai của hai người họ, đồng thời cũng giao trọng trách quản lý Bộ Tộc lại cho Phương trong mấy ngày anh đi vắng.

Chờ xong mọi việc cũng là lúc thời gian làm việc như thường lệ tới. Mọi người tản ra ai lo việc nấy.

Những cái cây rực rỡ nhanh chóng được trồng xong. Một số thú nhân già cũng nhanh tay tranh thủ ngày không mưa làm vài mẻ gạch. Đa số những mẻ gạch đợt này đều được hong khô bỏ vào kho trữ hồi hè, giờ chỉ cần nung là xong.

Tân đi một vòng quanh tộc kiểm tra. Anh nhắn các thú nhân nếu mấy hôm anh đi trời có nắng, tranh thủ làm thêm một mẻ gạch lớn khác nữa, đồng thời cũng ráng săn thêm thú và bắt vài loài có thể nuôi được đem về chuẩn bị nuôi trữ thịt cho mùa đông.

Ngày hôm nay Tân dành nguyên ngày để lo cho ổn chuyện trong tộc. Ngày mai anh phải đi cùng Lĩnh, nên cần phải lo ổn mọi chuyện mới yên lòng.

Phía bên Lĩnh cậu không yên tâm nhất là hai đứa trẻ. Nhưng khi cậu nói ra Bom liền cười, cậu nhóc bô bô khuyên lại ông anh nhà mình:

“Anh cứ việc đi đi, bọn em lớn cả rồi, lại ở trong tộc, hơn nữa giờ không cần phải đi săn thú mà vẫn có ăn thì anh lo cái gì!”

Lĩnh nhíu mày nhìn thằng bé. Với cái tính của người hiện đại không bao giờ để con nhỏ bơ vơ ở nhà một mình nhiều ngày như Lĩnh sao chịu được.

Đông thấy anh lo cho hai đứa như vậy liền tiến lên, nhẹ nhàng ra cử chỉ: - Anh đừng lo, có gì bọn em sẽ qua nhà các bác, các Phụ ăn ở ké không sao đâu.

Lĩnh nghe Đông nói xong, liền đứng lên:

“Không được, anh vẫn không yên tâm về hai đứa, để anh qua nhờ người.”

Nói liền đi mặc hai đứa trẻ phía sau thở dài nhìn nhau.

“Thôi mình vào nhà chơi ô ăn quan đi. Hôm qua cậu thắng tớ quá nhiều hôm nay tớ phải lấy lại mới được.” Bom vô tư nói.

Đông giằng tay thằng bé không chịu đi, ánh mắt nhìn ra ngõ dõi theo bóng Lĩnh.

Thấy vậy Bom khuyên:

“Thôi kệ anh ấy đi, bữa nào anh đi chúng ta sống tốt về cho anh xem. Bữa sau nếu anh có đi nữa, ảnh sẽ hết lo liền, lần đầu nên thế đấy.”

Lúc này Đông mới gật đầu nở nụ cười cùng Bom vào phòng sinh hoạt chung.

***

Hai chương này khá ngắn nên mình đăng luôn, coi như tặng bà con ngày chủ nhật vui vui...